Làm tốt ký hiệu cho hết thảy hoa sen bị biến màu đen, bốn người liền rời ao sen, hẹn tốt ngày mai cùng trở lại xem. Trên đường về, Cảnh Lâm còn cố ý quan sát một chút độ cao của cỏ dại ven đường.

Đi tới nửa đường, liền nghe đến thanh âm Triệu Thừa Hoài từ thật xa gọi bọn cậu.

"Cha, chuyện gì thế?" Triệu Chí Văn nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Triệu Thừa Hoài, vội hỏi.

Triệu Thừa Hoài cau mày nói: "Tiểu Viễn nhà thím Anh Hoa của ngươi bị con kiến độc cắn, thân thể sưng vù lên nửa bên rồi, đang hôn mê bất tỉnh, người trong thôn đều đi đến nhà ông Triệu."

Mấy người vừa nghe thế, cũng cả kinh, "Nghiêm trọng vậy sao?"

Cảnh Lâm vội vàng hỏi: "Nhạc Nhạc đâu ạ?"

"Cô Chu của con đang trông, đừng lo lắng." Lúc đó bọn ông đang ngủ trưa với Nhạc Nhạc, đột nhiên bị tiếng khóc của hai mẹ chồng con dâu nhà Lưu Anh Hoa sát vách nháo tỉnh dậy, đứa cháu đích tôn Mã Tiểu Viễn mới chín tuổi nằm ngay đơ trên mặt đất, cả người không ngừng co giật, người đã mất đi ý thức, cánh tay cùng bắp chân lộ ra bên ngoài đều tràn đầy các bọng nước to bằng ngón tay cái, thời điểm bọn cậu tìm đến nhà thầy thuốc, sân nhỏ nhà đối phương cơ hồ đứng tràn đầy người, Chu Ngọc đang ôm Nhạc Nhạc ngồi dưới mái hiên. Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy Cảnh Lâm, vội vã nhào về phía người cậu. Cảnh tượng cơ thể Mã Tiểu Viễn quá đáng sợ, người trưởng thành nhìn đều cảm thấy không dễ chịu chớ nói chi Nhạc Nhạc còn bé như vậy, vì thế Chu Ngọc vẫn không để cho Nhạc Nhạc đi xem, chỉ dẫn bé ngồi ở bên ngoài. Có điều vẻ mặt người lớn xung quanh đều rất nghiêm túc, Nhạc Nhạc cũng có chút bị bầu không khí này dọa sợ.

Cảnh Lâm an ủi Nhạc Nhạc, sau để bé ngoan ngoãn đi theo Chu Ngọc, còn cậu phải đi xem tình huống của Mã Tiểu Viễn đã.

Ba người Triệu Chí Văn đã sớm một bước đi vào trước cậu, bên trong nhà, Lưu Anh Hoa và Lưu Tố Cầm còn đang nhỏ giọng nức nở, Mã Tiểu Mai cháu gái lớn đang núp trong lòng Lưu Tố Cầm một bộ dáng sững sờ nhìn Mã Tiểu Viễn đã ngất xỉu, nước mắt trên mặt còn chưa lau. Quần áo trên người Mã Tiểu Viễn bị cắt đến thất tinh bát lạc, lộ rõ một màng bóng nước trên làn da bên dưới, nằm trên giường tre trong phòng lớn nhà ông Triệu bất tỉnh không hay biết. Trên tay cầm nước muối, thầy thuốc Triệu cùng con trai duy nhất Triệu Thiểu Kiền mỗi người cầm một ống kim đâm vào bọng nước hút dịch bên trong ra, Trương Quyên vợ Triệu Thiểu Kiền cùng con gái Triệu Hinh Vũ vừa mới lên đại học thì đang giúp bôi thuốc mỡ lên người Mã Tiểu Viễn.

"Đây là loại kiến nào mà có thể độc như vậy a!" Vẻ mặt Triệu Chí Văn khó mà tin nổi, hắn từ nhỏ lớn lên trong nông thôn, bị kiến cắn thành như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn được thấy.

Chờ tất cả bọng nước trên người Mã Tiểu Viễn được xử lý tốt, Lưu Tố Cầm sốt ruột hỏi thầy thuốc Triệu: "Chú An Quốc, Tiểu Viễn nhà cháu khi nào mới có thể tỉnh?"

Triệu An Quốc thần tình nghiêm túc, lắc đầu nói: "Tối mà vẫn chưa tỉnh lại thì bó tay không có biện pháp." Ông cũng cảm thấy bất lực, số thuốc ông có đã không còn nhiều lắm, cũng không có loại thuốc tốt nhất, mà Mã Tiểu Viễn trúng độc nghiêm trọng như thế, ông cũng không nắm chắc có thể cứu trở về hay không.

Vừa mới nói xong, mẹ chồng nàng dâu liền co quắp ngồi bệt dưới đất khóc rống lên, tiếng khóc thê thảm kia khiến vài bác trai bác gái nhẹ dạ chung quanh cũng đều đỏ cả vành mắt.

Mã Nhân Thiện là người không chịu nổi cảnh tượng này nhất. Hai nhà bọn họ mặc dù không ở cùng một chỗ, nhưng bình thường ngày lễ ngày tết vẫn qua lại thăm hỏi nhau, quan hệ so những người khác trong thôn phải thân cận hơn. Mã Tiểu Viễn là đứa bé ông nhìn nó lớn lên, vì thế xảy ra chuyện này trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.

Nghiêm Phi đứng bên cạnh nhìn một lúc rồi nói: "Chú Nhân Thiện, trong thôn nếu đã xuất hiện kiến độc như vậy, nhất định phải mau chóng tiêu diệt hết, bằng không lại tiếp tục cắn người thì làm sao bây giờ."

Điều này cũng là chuyện Cảnh Lâm quan tâm, nhà cậu còn có Nhạc Nhạc, cậu không thể để chuyện như vậy phát sinh trên người Nhạc Nhạc được.

Mã Nhân Thiện nghe xong, liền để mấy bác gái xung quanh an ủi một chút Lưu Anh Hoa cùng Lưu Tố Cầm, sau đó vẫy vẫy tay với Tiểu Mai vành mắt đỏ au, mang theo Tiểu Mai ra ngoài nhà.

Mã Nhân Thiện nói: "Tiểu Mai, cháu đem tình huống lúc đó nói cho mọi người nghe một chút."

Lúc đó ở bên người Mã Tiểu Viễn chỉ có Mã Tiểu Mai, tình huống cụ thể ra sao phải hỏi cô bé. Thôn dân chung quanh cũng lục tục xông tới.

Hóa ra, bởi vì mùa hè Lưu Tố Cầm sợ Mã Tiểu Viễn đi nghịch nước, nên bình thường sau khi ăn cơm trưa đều bắt thằng bé đi ngủ hai giờ đồng hồ mới cho phép ra ngoài chơi. Bất quá hôm nay thời điểm ăn cơm trưa bên ngoài còn mưa rơi, Lưu Tố Cầm không quản quá chặt thằng bé, lúc đang rửa bát thì Mã Tiểu Viễn lén lút chạy ra ngoài, sau đó Lưu Tố Cầm liền để Mã Tiểu Mai đi tìm. Lúc đó Mã Tiểu Mai tìm được Mã Tiểu Viễn đang hái dưa chuột trong vườn rau nhà mình ăn, liền gọi thằng bé trở lại. Mã Tiểu Viễn không chịu, trốn trái trốn phải trong vườn rau với Mã Tiểu Mai, bởi vì vừa mới mưa xong, nên đất ẩm ướt, vì thế trên người Mã Tiểu Mai dính không ít bùn nước, thấy Mã Tiểu Viễn sống chết không chịu cùng cô bé trở lại, lúc ấy cô bé có chút tức giận, bẻ một cành cây muốn làm bộ giáo huấn thằng bé, không nghĩ tới Mã Tiểu Viễn đột nhiên trượt chân ngã nhào một cái, cô bé còn chưa kịp cười chế nhạo, chỉ thấy một chuỗi con gì đen như mực bò lên trên đùi Mã Tiểu Viễn, tiếp theo liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mã Tiểu Viễn.

Lúc đó Mã Tiểu Mai bị giật mình, chờ sau khi nhìn thấy Mã Tiểu Viễn thống khổ lăn lộn trên đất, lập tức hồi thần. Cô bé cũng không kịp nhớ nhung sợ sệt gì, cầm cành cây tới gần Mã Tiểu Viễn, gạt hết những thứ trên người Mã Tiểu Viễn xuống, trong đó có một con bám lên cành cây bò hướng tay cô bé, cô bé mới nhìn rõ thứ kia là cái gì, mặc dù kích cỡ lớn hơn rất nhiều, nhưng xem dáng dấp thì chính là kiến đen không sai được. Cô bé lúc đó sợ run một cái, vội vàng vứt bỏ cành cây đi sợ bị cắn, sau đó cô bé liền dìu kéo Mã Tiểu Viễn về nhà. Nhưng khi đó Mã Tiểu Viễn đã mất đi ý thức, lại sau đó chính là tiếng khóc bên sát vách của Lưu Tố Cầm đã đánh thức Triệu Thừa Hoài, chạy qua xem rồi lập tức ôm Mã Tiểu Viễn tới nhà Triệu An Quốc.

Mã Tiểu Mai ở trước mặt mọi người dùng tay ước lượng kích thước: "Cháu xem rất rõ, đó chính là con kiến, con kiến lớn từng này này."

Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, một người đàn ông trong đó bật thốt: "Mày không nói láo chứ? Mày nói con kiến đều dài bằng một cái ngón tay của tao."

Em trai nằm trong kia không biết sống chết, bà nội cùng mẹ còn đang khóc lóc, vừa nghe thấy có người hoài nghi, Mã Tiểu Mai càng thêm thương tâm, một bên lau nước mắt một bên nghẹn ngào: "Cháu nói chính là sự thật."

Mã Nhân Thiện trừng người đàn ông kia một cái, vỗ vỗ an ủi Mã Tiểu Mai một hồi, sau đó nói với mọi người: "Mặc kệ Mã Tiểu Mai nói có phải thật hay không, Tiểu Viễn xảy ra chuyện mọi người cũng đã tận mắt thấy. Hiện tại ý của tôi thế này, quản nó là con kiến hay thứ quái quỷ gì, phải có một nhóm người đi đem nó tiêu diệt hết."

Xung quanh không ai hé răng. Xem tình trạng trên người Tiểu Viễn liền biết, thứ kia mang theo kịch độc, vạn nhất bị cắn có thể mất mạng hay không cũng không biết, vừa nghe nói muốn cử người đi tiếp xúc gần gũi với thứ kia, trong lòng mọi người cũng không tình nguyện, đây chính là việc liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng đấy.

Nghiêm Phi thấy vậy, đứng ra cười híp mắt nói: "Chú Nhân Thiện, cháu xin một chân. Mỗi nhà lại cử một người đi. Không nói vì bản thân mình, cũng phải vì chính con cháu nhà mình chứ, cũng nên ra một phần sức lực, đúng không."

Cảnh Lâm nói: "Nhà cháu cháu đi."

Triệu Chí Văn theo sát: "Nhà cháu chỉ mình cháu đi thôi."

Triệu Thiểu Kiền rửa sạch tay đứng dậy, cười ha hả nói: "Vậy nhà cháu mình cháu đi. Thuốc trong nhà không còn nhiều lắm, nếu lại thêm một người bị cắn, thì hôm nay cháu cũng không thể bói ra thêm thuốc để cứu chữa như vậy nữa." Hắn kế thừa tay nghề chữa bệnh từ cha, làm việc ngay trên huyện, sau khi bị cắt điện hắn lập tức mang theo vợ và con gái về nhà.

Lời ấy vừa ra, người trong thôn muốn trốn tránh nữa cũng không thể không đồng ý. Cuối cùng những gia đình trong nhà chỉ có phụ nữ không phải cử ra người, trong thôn có chừng hai mươi gia đình, cùng tập hợp lại được mười lăm nam nhân thanh niên trai tráng.

Việc này không thể trì hoãn nữa, thừa dịp sắc trời còn sớm, mọi người trước về nhà lấy ra một bộ quần áo an toàn nhất mặc vào, sau đó tập hợp tại nhà Mã Nhân Thiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play