Thời gian Xuân Đức cùng Vô Địch ngủ say cũng là thời gian ngủ đông của mọi người, tất cả mọi người đều trốn vào bên trong không gian vong linh để tránh cho đám “ Trí đạo tu sĩ” suy tính đi ra.
Do Vô Địch một lần này tiêu hóa ¾ bản thân nên nguyên khí đại thương, lâm vào trầm miên không biết bao giờ mới tỉnh, về phần Xuân Đức thì khá hơn. Hắn cũng chỉ là bị suy kiệt quá độ mà thôi, cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
Ngày qua ngày. Dưới sự chăm sóc của mọi người kết hợp với huyết mạch cùng thể chất nghịch thiên của bản thân, Xuân Đức dần dần khôi phục trở lại, lúc ban đầu khôi phục rất chậm nhưng càng về sau khôi phục càng nhanh.
Theo thời gian, thân thể tàn tạ te tua của Xuân Đức cũng được khôi phục trở lại, tuy nhìn vẫn gầy nhom nhưng so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Tuy là như vậy nhưng cũng phải mất vài năm thì Xuân Đức mới có thể hồi phục hoàn toàn.
- --o0o---
Tám năm sau….
Xuân Đức một lần nữa tỉnh dậy sau tám năm hôn mê không biết gì.
Sau khi cảm nhận cùng làm quen một chút với thân thể hiện tai, thì hắn từ từ mở mắt ra. Vừa mở mắt ra hắn đã nghe được âm thanh của Hắc Ám Ma Thụ.
“ Tỉnh lại rồi?”
Xuân Đức sau một hồi mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng gật đầu một cái, sau đó khẽ gật đầu nói:
“ Ừm, lão Huyễn sao rồi?”
Nghe hắn hỏi vậy thì Hắc Ám Ma Thụ nói:
“ Ngẩng đầu lên là nhìn thấy, tình trạng lão ấy đã tốt hơn rất nhiều nhưng mà theo tình trạng này tiếp diễn hẳn phải vài ba chục năm nữa thì may ra lão ấy mới có thể khôi phục trở lại.”
Theo lời của lão Hắc, Xuân Đức ngửa đầu nhìn lên, vừa nhìn hắn liền nhìn thấy Vô Đich(trạng thái bản thể) đang nằm trên một cành cây của lão Hắc, liên tục được lão Hắc truyền vào năng lượng sinh mệnh.
Hình thể của Vô Địch lúc này cũng đã bằng ⅔ so với lúc trước. Thấy Vô Địch đã khôi phục không sai biệt lắm thì Xuân Đức gật đầu nói:
“ Xem ra lão ấy khôi phục cũng rất tốt, như thế cũng khiến ta đỡ lo lắng. Mà mọi người đều đi đâu cả rồi?”
Hắc Ám Ma Thụ nói:
“ Đều đi đi tu luyện cả rồi, chúng ta đang bị đại lượng Trí Đạo Tu Sĩ nhằm vào, liên tục tính ra vị trí, vì thế mấy người Ảnh, Vũ Y trong mấy năm gần đây đều không có đi ra ngoài.”
Nghe đến “ Trí đạo tu sĩ” thì ánh mắt Xuân Đức hiện lên tia sáng lạnh, hắn biết đám này chính là một đám khó chơi vô cùng, mấy tên này dựa vào thuật bói toán có thể tính ra số mệnh một người, tính ra vị trí đại khái của người đó.
Có điều cũng không phải cái gì cũng có thể tính ra được, ví dụ như hắn, một loại tồn tại đặc biệt, đám kia không cách nào có thể tính ra, tất cả mọi thứ của hắn đều được thiên đạo che lấp.
Ngày xưa Vô Địch hướng hắn đi lên con đường này cũng là vì để phòng đám “ Trí đạo tu sĩ” kia.
“ Bây giờ chúng ta đang ở đâu vậy lão Hắc”
Hắc Ám Ma Thụ nói:
“ Đã đi ra ngoài Phong Thần Vực, còn ở nơi nào thì ta cũng không rõ lắm. Ngươi đi hỏi Ảnh một chút.”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức đứng dậy nói:
“ Ừm, ta đi hỏi Ảnh. À phải rồi lão hắc…”
Hắc Ám Ma Thụ nhìn hắn hỏi:
“ Có chuyện gì?”
Xuân Đức nói:
“ Ngày trước lão Huyễn có bói cho hai chúng ta mỗi người một quẻ, hắn nói chúng ta vẫn là qua Ma Giới sau đó tiến hành độ kiếp. Đi qua bên kia cơ hội chúng ta thành công lại lớn hơn vài phần.”
Nghe hắn nói thế, Hắc Ám Ma Thụ đáp:
“ Đã vậy thì chờ qua Ma Giới đi. Lão Huyễn thuật nghệ trí đạo siêu cường, lão ấy nói như vậy chắc chắn không sai đâu.”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức nói:
“ Ừm, thôi ta đi gặp Ảnh đây. Khi khác nói chuyện sau, lão giúp ta chiếu cố Vô Địch một chút.”
Hắc Ám Ma Thụ cười nói:
“ Yên tâm đi làm việc đi, lão Huyễn có ta chăm sóc là được.”
“ Ừm.”--- Xuân Đức khẽ ứng một tiếng sau đó liền bước ra khỏi “ Hồ sinh mệnh”, tiếp đó nhoáng người lên một cái liền biến mất.
……
Mấy hô hấp sau, thân ảnh hắn lại hiện ra, lần này xuất hiện thì ngay tại chỗ Bóng Ảnh, Long Sát, Nguyên Ma đang tu luyện.
Hắn vừa hiện ra thì ba người Bóng Ảnh, Long Sát, Nguyên Ma cũng đồng thời mở mắt ra, vừa nhìn thấy hắn thì ba người đồng thời chào hỏi:
“ Đại ca ngươi khỏe rồi.”
“ Lâu rồi mới thấy đại ca.”
“ Hắc. Bọn đệ nhớ ca muốn chết.”
Xuân Đức đối với ba người Bóng Ảnh, Long Sát, Nguyên Ma chào hỏi thì mỉm cười nói:
“ Ừm, mới tỉnh lại, ca đến đây muốn hỏi một chút vấn đề nhỏ.”
Bóng Ảnh cười nói:
“ Đại ca có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”
Nhẹ gật đầu mỉm cười, Xuân Đức ngồi xuống cùng với Bóng Ảnh, Long Sát, Nguyên Ma, tiếp đó hắn mới hỏi:
“ Cái thứ nhất ca muốn hỏi là chúng ta hiện đang ở đâu rồi? Cái thứ 2 là tình hình bên trong không gian vong linh.”
Nghe hắn hỏi thì Bóng Ảnh liền đáp không cần suy nghĩ:
“ Chúng ta hiện tại bây giờ đang ở Trấn Ma Cổ Vực, Trấn Ma Cổ Vực này so với Phong Thần Vực trước kia thì cũng sêm sêm nhau mà thôi, không cách biệt quá nhiều. Có điều chúng ta đang bị đại lượng cường giả đuổi giết vì thế nơi này cường giả tới rất đông.”
“ Về phần cái thứ 2,không gian vong linh giờ vẫn tốt, có điều đám tang thi mà ca tạo ra thời gian gần đây bắt đầu hết thức ăn rồi, chúng ta thường thường phải ra ngoài biển tìm kiếm hải thú để ăn tạm cho đỡ đói.”
“ Còn những người khác thì cũng lâm vào tình trạng thiếu thốn tài nguyên tu luyện, mấy chục năm qua đi, không kiếm được tài nguyên bổ sung khiến cho tốc độ tu luyện của mọi người giảm mạnh.”
Xuân Đức nghe xong lời của Bóng Ảnh nói thì cảm thấy tình hình đã bắt đầu có chút không ổn. Lần trước vì để luyện chế ra bảo vật kháng “ Xích phủ diệt thế thần lôi kia” hắn có thể nói là đập nồi bán sắt rồi.
Hầu như toàn bộ tài nguyên ở bên trong “ Không gian vong linh” đều bị sử dụng không còn một chút gì, đám cấp dưới có thể tu luyện được đều là nhờ tích lũy riêng của mỗi người.
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức nói:
“ Vấn đề này, ca sẽ giải quyết. Mấy đứa cũng không cần bận tâm, mấy đứa tiếp tục tu luyện đi, ca đi ra bên ngoài một chút.”
Còn chưa nói xong thì thân ảnh hắn đã biến mất không thấy đâu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT