Xuân Đức, Vô Địch đi rồi. Mấy tiểu khí linh một lần nữa vây quanh Tiểu Khô Lâu.
Trước lúc đi, Vô Địch có nói cũng không phải do Tiểu Khô Lâu cố ý nên cơn giận của đám tiểu khí linh đã nguôi ngoai đi không ít. Có điều ánh mắt của một đám không lấy gì làm thân thiện cả.
Tiểu Khô Lâu lúc này run sợ nhìn Tiểu Mộng nói:
“ Thật sự, thật sự lúc trước không phải ta cố ý, đều là do kiện bảo vật kia tự chủ kích phát không phải do ta.”
Tiểu Cốt( Khí linh của Hỗn độn ma bảo-Thiên Cốt Giáp) nheo mắt hỏi:
“ Hừm, ngụy biện, thân là khí linh vậy mà lại không thể khống chế được bảo vật, ngươi đây là muốn lừa gạt chúng ta.”
Tiểu Khô Lâu nghe thế thì vội vàng giải thích:
“ Không phải, không phải, nghe ta giải thích. Ta lúc trước là khí linh của một kiện bí bảo khác nhưng sau này bị dung luyện vào bên trong kiện bảo vật này, vì thế ta mới không thể khống chế được nó.”
Tiểu Mộng nghe thế thì nâng nắm tay nhỏ, cả nắm tay bốc lên Diệt Hồn Diễm. Ánh mắt cô bé bất thiện nhìn Tiểu Khô Lâu.
“ Ngươi không nói láo chứ?”
Tiểu Khô Lâu nhìn thấy ngọn lửa trên tay Tiểu Mộng thì sợ hãi không thôi, nó liên tục nói:
“ Tất cả đều là sự thật, tất cả đều là sự thật, cái kia chỉ là một việc không may, ta vì sao lại muốn hại người lần nữa tân sinh bản thân đây.”
Tiểu Mộng nghe vậy thì thu lại nắm tay, có điều ánh mắt con bé vẫn vô cùng không thân thiện.
“ Hừ, tạm tin ngươi, tha ngươi lần này, còn có lần sau ta sẽ trực tiếp ăn sống ngươi. Phong Phong, Hồng Hồng, Tiểu Thiên, Tiểu Cốt bốn đứa nhìn chằm chằm tên này cho tỷ, nếu nó lại không nghe lời thì trực tiếp ăn.”
Đại tỷ Mộng Ma đã nói tha thì A Manh cũng liền buông ra Tiểu Khô Lâu, đồng thời thu về Quỷ Kiếm, Quỷ Kiếm nghe hắn triệu hồi lập tức bay đến bên cạnh, cùng lúc đó Huyết Sắc Phi Phong cũng là bay đến bên cạnh Tiểu Khô Lâu.
……
Không gian vong linh tầng 2- Bên dưới Hắc Ám Ma Thụ.
Lúc này đây Bể Sinh Mệnh đã được đưa từ tầng ba xuống tầng 2, tầng 3 hiện lại lại dùng để luyện khí, còn tầng 2 là để mọi người sinh hoạt.
“ Lão Huyễn, ngươi với Củ Cải luyện cái gì mà thành ra bộ dạng này vậy, tí nữa hai người các ngươi đều góp mệnh đi vào rồi.”
Vô Địch đang ở bên trên một cành cây của Hắc Ám Ma Thụ, tham lam cắn nuốt năng lượng bên trong thân thể nó. Nghe hỏi vậy thì Vô Địch đáp:
“ Thần ma trang bị, ngươi cảm thấy có cao hay không?”
Lão Hắc kinh hãi nói:
“ Thần ma trang bị, làm sao có thể luyện ra được, chẳng lẽ hai người các ngươi dùng thứ kia rồi?”
Vô Địch cười vui vẻ nói:
“ Dùng rồi, nói chung lần này có gì đều dùng hết rồi, không còn thừa một cái gì luôn, đến ngay cả điểm năng lượng tích lũy ta cũng đều dùng cạn rồi. Nhưng đáng giá, thứ kia thành công.”
Lão Hắc nghe xong thì cũng không có cười mà hơi trách cứ nói:
“ Hai người các ngươi liều mạng quá, nếu không có nghĩ tới bản thân thì cũng nghĩ đến ta, hai người các ngươi chết rồi thì ta cũng sống không nổi. Mà nhìn trạng thái của Củ Cải có phần không ổn lắm nhỉ lão Huyễn.”
Vô Địch nhìn Xuân Đức đang hôn mê nằm ở trong hồ sinh mệnh nói:
“ Không sao đâu, linh hồn lực tiêu hao quá độ nên thành ra như vậy thôi, đợi một thời gian nữa sẽ không sao. Mà trong thời gian này lão Hắc ngươi đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
Hắc Ám Ma Thụ nói:
“ Hơn 50 năm rồi, ta đã làm xong tất cả chuẩn bị rồi, chỉ đợi hai người các ngươi giúp ta một tay nữa thôi.”
Vô Địch lúc này phát hiện ra cái gì đó kinh ngạc nói:
“ Ồ, lão Hắc, làm sao ở bên trong thân thể lão, sinh mệnh dư thừa nhiều như vậy, vậy mà tiết ra cả bên ngoài nữa.”
Hắc Ám Ma Thụ cười hắc hắc nói:
“ Thời gian mấy chục năm này ta không có việc gì làm nên đã tranh thủ ăn sạch đám quái vật cấp thấp có tu vi dưới Tinh Vương Tiên Cảnh thất tầng rồi. Mặc dù đám kia sinh mệnh lực tuy không cao lắm nhưng thắng ở số lượng nhiều, cả 8-9 Châu, cũng khiến ta ăn no.”
Nghe xong lão Hắc nói thì Vô Địch cũng hiểu ra nguyên do vì sao. Hắn cười nói:
“ Hóa ra là như vậy, mà thôi ta tranh thủ ngủ đây, cảm giác làm con ký sinh trên người lão thật dễ chịu. Hắc hắc.”
Cười gian một tiếng, sau đó Vô Địch liền triệt để trầm miên, lão Hắc nhìn thấy vậy thì cười cười, tiếp đó liền dốc đại lượng sinh mệnh năng lượng rót lên trên thân thể của Vô Địch cùng Xuân Đức.
Đúng lúc này, không gian nơi bên dưới Hắc Ám Ma Thụ trở nên bất ổn, tiếp sau đó một loạt bóng người hiện ra những người này không ai khác chính là đám người Vũ Y, Bóng Ảnh, Lan Lan, Long Sát, Tiểu Thất, Nguyên Ma, Thanh Huyền, đi cùng còn có Sói Mập và Huyết Vận.
Vừa xuất hiện thì một đám đều nhìn về phía Xuân Đức cùng Vô Địch, khi thấy thảm trạng của người người thì một đám đều là thần sắc lo lắng.
Cũng không đợi cho mấy người bọn họ mở miệng nói chuyện thì Hắc Ám Ma Thụ đã lên tiếng trước.
“ Hai người bọn họ không sao, một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Tình huống ở bên ngoài thế nào rồi?”
Nghe nói Xuân Đức cùng Vô Địch đều không sao thì mọi người đều nhẹ thở ra một hơi nhưng khi nghe hỏi đến tình huống bên ngoài thì một đám đều là trầm xuống.
Vũ Y nói:
“ Không rõ làm sao những người kia có thể tìm được chúng ta, mặc dù chúng ta có biến hóa cỡ nào cũng không thể qua mắt được bọn chúng. Cứ một thời gian hành tung chúng ta liền bị bại lộ.”
Hắc Ám Ma Thụ nghe vậy thì cười nói:
“ Không có gì, hẳn là đám Trí đạo tu sĩ suy tính mà thôi, đợi Vô Địch tỉnh lại liền sẽ giải quyết, mọi người thời gian này tạm thời ẩn nấp bên trong nơi đây, đợi khi khác lại ra ngoài tìm kiếm giúp ta nơi độ kiếp. Nếu không được thì qua Ma Giới lại tính.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT