“ Cũng không biết hắn đến từ đâu, có người nói hắn đến từ Triều Tịch Châu nhưng ta không tin, ta không tin một người như vậy ở Triều Tịch Châu lại không có một chút danh tiếng gì.”
Quyên Bạch nhẹ gật đầu đồng ý, hắn cũng không tin một người mạnh như vậy lại đến từ cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi kia. Tiếp sau đó hắn cũng không có tiếp tục hỏi nữa mà cũng lặng yên cùng những người khác ngồi quan sát ba người Xuân Đức nơi xa xa.
……
Quay trở về với Xuân Đức.
Sau khi lắng nghe một hồi Mộng Vân giải thích thì hắn cũng nắm được đại khái thông tin nhiệm vụ lần này.
Nhìn Mộng Vân hắn nói:
“ Hai người các cô đi qua bên kia phổ cập tri thức cho đám kia đi, dù sao về sau cũng cần đám người kia trợ giúp. Mà cũng nói luôn cho bọn hắn biết đừng có nhìn chằm chằm vào ta như vậy, ta rất không thích.”
Mộng Vân nghe xong liền gật đầu sau đó đứng dậy đi qua bên phía đám người cách đó không xa, theo sau nàng còn có Mộng Tước.
Đợi hai người rời đi thì Xuân Đức lúc này mới lấy ra cái nhẫn mà hắn mới phải dùng mệnh mới đổi được. Tâm niệm vừa động, ngay lập tức cái nhẫn màu xanh lục xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn chiếc nhẫn như đồ đồng nát với vô số rỉ sét thì Xuân Đức cảm thấy đau răng, hắn còn chưa thấy tiên bảo nào mà lại nhìn giống phế thải thế này. Cái này mà vứt ven đường có khi chẳng ai thèm để ý.
Tâm niệm vừa động hắn lập tức sử dụng hệ thống phụ trợ giúp hắn quan sát cái nhân này. (Nói tới cũng may, có lẽ là Cửu Đầu Hoàng Kim Xà cảm thấy áy náy với những gì đã làm nên cũng có bồi thường một chút ít. Vậy là Xuân Đức liền nhờ nâng cấp cái hệ thống phụ trợ, bây giờ nó hoạt động tốt trước rất nhiều rồi.)
Cùng lúc này một mặt hình ánh sáng màu xanh nhạt hiện ra trước mắt hắn. Trên cái bảng ánh sáng kia lúc này có hình chiếc nhẫn mà hắn đang cầm, bên cạnh là đầy đủ công năng cùng giới thiệu về cái nhẫn( Dữ liệu này là do Cửu Đồng Hoàng Kim Xà thêm vào.)
꧁༺ Nhẫn-Thiên Độc Long༻꧂
Vật phẩm được sử dụng tinh nguyên, tinh phách, bổn nguyên chi lực của Thiên Độc Long kết hợp với vô số tài liệu trân quý làm thành. Thiên Độc Long- Nhẫn có yêu cầu rất cao đối với người sử dụng nếu không tương thích có thể gây đột tử.
Yêu Cầu: Có được tu vi ít nhất là Tinh Vương Tiên Cảnh trung kỳ, am hiểu độc thuật.
Độ bền: Chịu được sức mạnh của Đế Cảnh.
Phẩm bậc: Tiên bảo cấp 1.
Luyện linh: 0.
Quán chú: 0.
Huyết luyện: 0.
Khảm nạm tạo hóa thạch: 0/3.
Khảm nạm khí phách: 0/5.
( Chưa nhận chủ)
+ Nâng cao tốc độ sử dụng độc 25%
+ Nâng cao khả năng khống chế thao túng độc 25%
+Giảm tiêu hao độc tố bản nguyên 25%
+Tăng sát thương độc tố 25%
(+) Kỹ năng chủ động: Tinh Vi Dẫn Nguyệt cấp 1
Tăng sát thương độc tố lên 5%.
Thời gian 12 giây. Sau khi sử dụng cần chờ 120 giây.
Xuân Đức vừa nhìn đến cái nhân này là tiên bảo cấp một thì tí nữa liền phun ra búng máu. May mà hắn nhanh chóng nhìn xuống công năng, thấy công năng của cái nhẫn này cũng không tệ thì hắn mới cảm thấy cân bằng một chút.
Mặc dù công năng có tốt nhưng nếu như hắn dùng số điểm công trạng kia quán chú linh hồn lực thì còn tốt hơn nhiều. Hắn cảm thấy quyết định nghe theo lời còn rắn chết tiệt kia là một sai lầm lớn nhất trong năm của hắn.
Nhớ đến cái nhẫn này chỉ là một phần trong một bộ của Nhẫn-Thiên Độc Long thì Xuân Đức cảm thấy đau cả răng, giờ mua một cái rồi, chẳng lẽ sau này không mua mấy cái còn lại để mà nâng cấp lên.
Mà nghĩ đến cái giá trao đổi hắn lại cảm thấy muốn phun một ngụm máu. Cái nhân này nếu mua mà không được giảm giá thì có giá 10 vạn điểm công trạng, cái nhẫn thứ 2 sẽ có giá 20 vạn điểm, cái thứ ba sẽ có cái giá 40 vạn điểm. Mới nghĩ đến đó thôi thì…
Thở dài, mặc dù cảm thấy rất không đáng nhưng đã mua về chẳng lẽ lại vứt đi, vậy là hắn liền đeo chiếc Nhân-Thiên Độc Long kia vào ngón áp út.
Ngay khi hắn vừa đeo chiếc nhẫn vào tay thì cả chiếc nhẫn lúc này như một con ác dụt cắn chặt lấy ngón tay hắn sau đó điên cuồng hấp thu máu trong cơ thể hắn. Ngay khi chiếc nhẫn hấp thụ được một lượng máu tươi nhất định của Xuân Đức thì những đồ án cùng hoa văn cũng bắt đầu sáng lên.
Tầng tầng rỉ sét bắt đầu bong tróc lộ vẻ đẹp vốn có của nó, cùng lúc đó một loại lực lượng thần bí từ chiếc nhẫn cũng bắt đầu truyền ngược vào cho hắn, Xuân Đức cảm thấy bản thân cùng với chiếc nhẫn giống như tạo thành một vòng tuần hoàn vậy.
Xuân Đức lúc này cũng thử nghiệm một chút, hắn xòe tay ra một cái, độc tố bản nguyên của hắn lập tức tràn ra, hình thành một quả cầu độc tố màu xanh lơ lửng trên lòng bàn tay.
Tâm niệm vừa động, quả cầu độc tố kia nhanh chóng biến hình, biến thành một búp sen ngay sau đó búp sen nở rộ hóa thành một bông hoa sen xinh đẹp. ( Độc tố bản nguyên tại lần dị biến thứ 2 đã dung hợp cùng với bổn nguyên hỗn độn chi lực vốn có lúc ban đầu nhắc lại chút cho cả nhà nhớ.)
Thấy trò này có vẻ thú vị, Xuân Đức liên tục biến đổi độc khí trong lòng bàn tay thành đủ mọi thứ mà hắn biết, chim, rắn, chuột, ếch nhái gì hắn cũng thử qua.
Mỗi khi tạo hình được một con thì hắn liền bỏ qua một bên, không qua bao lâu thì xung quanh hắn liền có hàng tá động vật nhỏ.
Những con vật kia sống động như thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Xuân Đức biến ra thì nhiều người cũng sẽ lầm tưởng đây là mấy động vật vốn có ở nơi đây.
Có điều Xuân Đức rất nhanh thì cảm thấy chán, hắn dùng một bàn tay chụp xuống, một đám động vật xinh đẹp kia chóng nháy mắt hôi phi yên diệt biến thành tường luồng độc khí quay về bên trong cơ thể. Tiếp sau đó Xuân Đức liền nhắm mắt dựa bờ tường mà ngủ.
……
Xuân Đức làm như vậy cũng không có ý gì khác, chẳng qua hắn thấy làm như vậy tiết kiệm thời gian mà thôi. Nhưng ở trong mắt người khác lại là một chuyện khác.
Nhất là khi hắn đưa tay chụp chết đám người động vật nho kia thì những người đang lưu tâm đến hắn đều giật nảy cả mình.
Trong lòng mọi người lúc này đều đang nổi lên cùng một cái ý nghỉ:
“ Xuân Đức đây là đang cảnh cáo tất cả mọi người, hắn vì mọi người ở đây như những động vật nhỏ nếu như hắn không vui thì chỉ cần chụp một bàn tay liền có thể giết chết tất cả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT