Thôi vậy, coi như làm việc thiện một bữa?

Phương Khác cười híp mắt vuốt lại đơn y, nhẹ nhàng lôi ra một chiếc ngoại sam màu trắng, trùm lên. Thật ra con người luôn giả dối, y nói bản thân y chán ghét lời nói dối, vậy mà khi nói dối, sắc mặt chẳng hiện chút nào.

Không tiếp tục chậm trễ nữa, Phương Khác lại tiếp tục làm lang băm mà chẳng chút áp lực nào, người tu tiên, chỉ cần nguyên thần không bị thương, hoặc cơ thể bị tách rời, vậy đều là vết thương nhỏ. Nhưng còn cần một thời gian nhất định để tu dưỡng. Hiện tại trời đã hoàn toàn sáng, Diệp Vu Thời chưa tỉnh, con mắt dài vẫn còn khép, nên vẻ mặt cũng đầy nhu hòa. Bình thường cho dù cười, đáy mắt hắn cũng lạnh lùng không có chút độ ấm. Nằm trên “giường” Phương Khác tạm thời trải ra, Diệp Vu Thời làm gì còn dáng vẻ ôn nhuận như ngọc ngày thường nữa, phối với mái tóc đen dài như mực xõa tung, Phương Khác thay cho hắn chiếc đơn y màu mực, dáng vẻ thanh lãnh có thêm một vị đạo không thể nói rõ.

Nhìn sắc trời, lúc này Phương Khác mới nhớ ra, y còn một nhiệm vụ chưa đi lĩnh. Nhưng hôm nay chỉ sợ trong môn phái sẽ không yên bình, cái chết của Âm Trầm Ngư sẽ tạo ra phong ba thế nào không ai biết, nước Côn Luân đã càng lúc càng đục. Chỉ hy vọng đừng liên lụy đến… Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời một cái, rồi duỗi eo, đi ra ngoài.

Gió sáng sớm mang theo mấy phần se lạnh, Phương Khác chậm rãi cất bước, vẻ mặt rất thoải mái. Lúc đi ngang Duy Pháp đường, chân chợt dừng lại, thu đi biểu cảm.

Y thấy người quen, quả thật là một gương mặt quen thuộc.

“Tránh ra! Đám tạp nham các ngươi, đừng cản ta!” Nữ tử này dung mạo tú lệ, nửa thân trên là áo mỏng lục nhạt tay hẹp đặc chế, nửa thân dưới là một chiếc đầm dài màu nước. Eo mảnh tinh tế, thân hình uyển chuyển. Nhưng mái tóc rối loạn, người đầy bụi bặm, có vẻ như vội vã chạy trở về. Còn vẻ mặt là kinh hoảng mang đầy tức giận. Nữ tử này, chính là Thượng Quan Bình Thục lúc trước chỉ vì Phương Khác săn linh hổ mà xuất thủ đả thương y trong rừng.

Nàng ta hung tợn trợn mắt nhìn hai đệ tử cản trước mặt mình, hơn nữa không chút lưu tình xuất thủ đánh văng hai người ra.

“Bình Thục, không được như vậy.” Lúc này trong Duy Pháp đường bước ra mấy người, rõ ràng không phải người của phái Côn Luân, một tu sĩ hắc bào dung mạo tương tự Âm Trầm Ngư bảy phần nói. Người này chính là phụ thân của Âm Trầm Ngư, Âm Văn Phù. Thượng Quan Bình Thục lập tức chỉnh lại vẻ mặt: “Âm thế bá… Trầm Ngư ca ca… Trầm Ngư ca ca…” Nói đến đây Thượng Quan Bình Thục lại không nói được nữa, vì vẻ đau đớn trên mặt Âm Văn Phù.

“Bình Thục, ngươi vào nhìn Trầm Ngư ca ca của ngươi một cái đi…” Âm Văn Phù thấp giọng nói, vẫy tay với Thượng Quan Bình Thục, sau đó thì không lên tiếng nữa.

“Không… không thể nào!” Thượng Quan Bình Thục lao vào Duy Pháp đường.

Mặt Thượng Quan Bình Thục xám xịt như đã chết, gần như lảo đảo ngã xuống đất. Âm Trầm Ngư đã không còn chút sinh cơ nào, Thượng Quan Bình Thục nắm chặt tay áo Âm Trầm Ngư, thật lâu không lên tiếng.

Mà mấy người đó cũng đi theo vào Duy Pháp đường.

Âm Văn Phù nhìn Thượng Quan Bình Thục đau thương muốn chết ngẩn ngơ gục trên xác của Âm Trầm Ngư, lòng đầy đau đớn. Ông lên đến nguyên anh mới có đứa nhi tử Âm Trầm Ngư này. Bây giờ… bất luận thế nào, con ông nếu đã gặp chuyện ở Côn Luân, vậy phái Côn Luân phải cho ông một câu trả lời.

Âm Văn Phù lạnh lùng nhìn Trí Ngu đạo nhân và đệ đệ ruột của mình, một trong những trưởng lão Côn Luân là sư phụ của con trai ông Âm Văn Lục. Âm Văn Lục cũng mang vẻ mặt đau đớn và hổ thẹn…

Trong Duy Pháp đường nho nhỏ tràn đầy sát khí.

“Nếu Côn Luân các ngươi không thể cho ta một câu trả lời vừa lòng, Âm gia ta và Côn Luân các ngươi nhất định không chết không thôi.” Âm Văn Phù lạnh lùng nói.

“Đại ca!” Âm Văn Lục nhẹ kêu lên, ông không ngờ đại ca nhà mình sẽ trực tiếp biểu đạt thái độ như thế. Nơi này không phải là Âm gia mà là Côn Luân đó.

“Âm Trầm Ngư là tinh anh đệ tử của Côn Luân ta.” Trí Ngu nói, nhìn sang chỗ để xác Âm Trầm Ngư, đáy mắt một mảng lạnh nhạt, thế nhưng có người dám làm ra chuyện này trong Côn Luân, chính là khiêu chiến và thị uy với Côn Luân.

Phương Khác nhìn những tu sĩ đó đi vào, không khỏi nhíu mày. Người Âm gia đến rồi. Âm Trầm Ngư này vừa chết, hiềm khích giữa Âm gia và Côn Luân càng thêm lớn.

Rốt cuộc là ai có thể lặng yên sát hại một tu sĩ kỳ kim đan trong phái Côn Luân chứ?

“Nghe nói Thượng Quan sư tỷ và Âm sư huynh vừa định thân không lâu… nói qua không bao lâu nữa sẽ cử hành nghi thức đạo lữ.” Trên mặt đệ tử vừa rồi bị Thượng Quan Bình Thục đánh văng cũng mang theo mấy phần cảm thán.

“Thượng Quan sư tỷ tuy hơi dã man chút, nhưng đối với sư đệ bổn môn vẫn khá tốt.”

“Đúng, tốt đến mức động một chút là thấy ngươi ngứa mắt cho ngươi một bạt tai.” Đệ tử khác chế nhạo.

Đệ tử vừa nói Thượng Quan Bình Thục tốt đỏ cả mặt, nói không mấy tự tin: “Khi đối mặt với đệ tử môn phái khác, Thượng Quan sư tỷ là rất bao che khuyết điểm.”

“Đó còn không phải vì nữ đệ tử phái khác đẹp hơn nàng sao?” Một nữ đệ tử cũng chen vào lạnh lùng nói. Tiếng ủng hộ vang lên, xem ra Thượng Quan Bình Thục trong môn phái chẳng được nhân tâm mấy.

Cũng vì cái cá tính dã man đó, cho dù bản tính không xấu cũng không ai thích nổi.

Phương Khác nghe những lời nghị luận này, đi về phía đại sảnh nhận nhiệm vụ. Hiện tại thời gian còn sớm, nhưng người ở nơi nhận nhiệm vụ không ít, đã xếp thành một hàng.

“Chào Phương sư huynh.”

“Đã lâu không gặp Lưu sư đệ…”

“Gần đây khỏe không?”

Gặp mấy tu sĩ từng có qua lại, lại là một phen hàn huyên. Kỳ thật tính tới nay nhân duyên của Phương Khác cũng không tính là kém, chẳng qua những người có quen biết trước đó không dễ gì mới thân thiết một chút, Phương Khác lại biến mất lâu như vậy, nên có hơi xa cách. Vì thế bây giờ cũng chỉ gật đầu chào mà thôi.

Hôm nay đúng lúc là Triệu Lịch Duyệt nhận nhiệm vụ giao tiếp, vừa ngồi chưa bao lâu, đã có người cầm một thẻ ngọc màu xanh tới. Thẻ ngọc màu xanh là nhiệm vụ cao cấp! Ngay cả hắn cũng không thể tự tiện kiểm tra nhiệm vụ cao cấp. Triệu Lịch Duyệt không khỏi nhìn về hướng đối phương, là một gương mặt xa lạ, hơn nữa còn rất trẻ. Nhiệm vụ cao cấp thế này, đời chữ ‘Nguyên’ của Côn Luân cũng chỉ có Hách Liên Thập Cửu, Tiêu Xương Thu từng nhận, người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Phương Khác nhìn Triệu Lịch Duyệt, báo tên của mình ra. Triệu Lịch Duyệt khá là kinh ngạc, bất giác đánh giá Phương Khác một phen, thì ra Phương Khác là thế này đây. Y nhận nhiệm vụ cao cấp? Triệu Lịch Duyệt lấy bùa chú đặc biệt bỏ lên thẻ ngọc, hồng quang lóe lên, trên thẻ ngọc có thêm một pháp ấn bát quái màu đỏ.

Đây là pháp ấn mở cấm chế của thẻ ngọc, chỉ khi có pháp ấn mới có thể xem được nội dung trong thẻ ngọc, hơn nữa chỉ có người nhận nhiệm vụ mới xem được.

“Vị Phương sư huynh này, ngươi mau giao nhận đi.” Triệu Lịch Duyệt cười đầy công thức.

Tướng mạo không tồi, nhưng cũng chỉ là không tồi mà thôi, tại tu tiên giới không thiếu nhất chính là dung mạo. Nhưng con mắt thì rất sáng, chân mày thanh tú, cũng coi như thuận mắt, thân hình cũng không tệ. Triệu Lịch Duyệt cười cười đoan chính, ánh mắt thì di chuyển từ tóc đến chân Phương Khác, cuối cùng dừng ở eo Phương Khác.

Ồ… hình như thân hình kiếm tu đều không tồi? Đường nét xinh đẹp. Xem ra về sau song tu tìm kiếm tu là tốt nhất, Triệu Lịch Duyệt cười cười nghĩ bậy trong lòng.

Phương Khác nghi hoặc nhíu mày, ánh mắt của sư đệ này… vô cùng kỳ quái. Nhận lấy thẻ ngọc đã mở pháp ấn từ tay Triệu Lịch Duyệt, Phương Khác đưa linh thức vào xem.

Chiến trận mô phỏng? Thứ gì? Một đống lời thừa vô cùng phức tạp… lời mở đầu, lịch sử phát triển, quá trình nghiên cứu vân vân. Qua một lát Phương Khác mới chỉnh lý được trong thẻ ngọc đang nói cái gì.

Đây là một trận pháp đặc biệt, có chỗ giống yêu phủ, nhưng yêu phủ là đan xen hư thật, còn chiến trận mô phỏng này hoàn toàn là một ảo trận.

Tác dụng của chiến trận mô phỏng, mô phỏng chiến, mô phỏng chiến, chính là giống như một chiến trường, một ảo trận không khác gì với hiện thực, ảo trận lớn như vậy có thể dung chứa trên vạn người. Lợi dụng tính chất đặc thù của ảo trận, tiến hành chiến đấu. Chỗ tốt của ảo trận này chính là lúc ở trong trận sẽ không bị thương, một khi bị thương sẽ được truyền tống ra ngoài. Vì thế dùng làm nơi luyện binh.

Chiến trận mô phỏng, là trận pháp không lâu trước phái Thái Hành bán ra toàn tu tiên giới, nhưng cũng ra cái giá trên trời. Sắp tới sẽ bán ra năm phần ở đại hội Cửu Châu. Nhiệm vụ của y là đi tham gia đại hội Cửu Châu, hơn nữa còn là bí mật tham gia, không thể bại lộ thân phận đệ tử phái Côn Luân, lấy được pháp trận này đến tay. Cái gọi là đại hội Cửu Châu, là đại hội do ba đại môn phái và bốn tông môn, cùng năm đại thế gia cùng tổ chức. Đại hội này là hội giao lưu giữa các môn phái cũng là hội giao dịch một lần lớn nhất tu tiên giới. Ngay cả Côn Luân cũng chỉ có mười người tham gia, người có thể tham gia đại hội không ngoài tinh anh trong mỗi môn phái, hoặc nên nói là tinh anh trong tinh anh.

Phương Khác gần như muốn cười ra tiếng… trận pháp này, căn bản là gân gà. Luyện binh dùng ảo trận, y nên nói họ ngây thơ hay vẫn là ngây thơ?

Chỉ bị thương chứ không chết, nghe thì không tồi, hơn nữa độ mô phỏng rất được, nhưng quân đội luyện ra từ đó thật sự là quân đội sao? Luyện binh chân chính không phải là một trò chơi. Phương Khác cười chắp tay chào Triệu Lịch Duyệt rồi cầm thẻ ngọc đi ra ngoài.

Thật là buồn ngủ có người đưa gối đầu. Y vốn đang rầu về phiền phức giữa các thế lực trong môn phái, hiện tại không phải lo nữa rồi. Nhận nhiệm vụ này, y có thể biến mất một thời gian rất dài, hơn nữa là du lịch được cấp phí.

Triệu Lịch Duyệt thì lại sửng sốt, Phương Khác này sao có vẻ thỏa mãn dữ vậy? Ngay sau đó hắn lắc đầu, hắn không tin Phương Khác có thể hoàn thành nhiệm vụ cao cấp, nhiệm vụ cao cấp có cái nào không phải vào sinh ra tử, cực kỳ hung hiểm đâu. Tỷ lệ hoàn thành cực thấp, đương nhiên phần thưởng cũng cực cao.

Y như vậy cũng tính là hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử tinh anh đúng không. Đại hội Cửu Châu đó, y cũng lấy được tư cách tham gia rồi? Phương Khác không khỏi nghĩ thế.

Mà đệ tử xếp sau Phương Khác thì hiếu kỳ đánh giá y, người có thể nhận nhiệm vụ cao cấp nói sao cũng có chút bản lĩnh đúng chứ?

Phương Khác không để tâm nhún vai, dứt khoát xem nhẹ vẻ kinh dị của một đám người, bước ra ngoài.

Nhưng vẻ mặt của mấy đệ tử dung mạo tuấn tú phía sau thì cứ như vừa ăn phải thứ gì không sạch sẽ.

“Con chuột đường đệ của Phương Hiền Hoa đó… nhận nhiệm vụ cao cấp, không phải ta đang nằm mơ chứ?”

“Chậc… chỉ sợ không phải nhận nhiệm vụ, mà đi tìm chết. Người thì phải biết tự lượng sức mới được.” Một người chế nhạo.

“Ôm được cây đại thụ Diệp Vu Thời thì cho rằng bản thân rất tài ba sao? Chuột chung quy vẫn là chuột. Dù thế nào cũng chỉ thích hợp sống trong cống ngầm.”

Những người này khá quen mắt, Phương Khác nghĩ nghĩ, đám này không phải đám công tử bột theo Phương Hiền Hoa, nổi danh dùng linh thạch chọi người trong môn phái đó sao?

Hiển nhiên những người này căn bản chẳng kiêng kỵ gì Phương Khác, có lẽ cho rằng không cần phải kiêng kỵ. Hình tượng của y trong mắt một vài đệ tử vẫn là như trước, có lẽ nên nói hình tượng trước kia của Phương Khác quá mức khắc sâu lòng người. Những thứ này kỳ thật cũng không cần phải bận tâm làm chi, nếu muốn người khác câm miệng, phải tự lấy ra thực lực đủ để đe dọa họ. Phương Khác cười cười, dứt khoát làm lơ bỏ đi.

Không biết Diệp Vu Thời đã tỉnh hay chưa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play