Đau đớn, đau đớn khiến người ta gần như sụp đổ… Phương Khác liên tục giãy dụa giữa tỉnh táo vào hôn mê.

Thanh kiếm nhỏ đó, khoa trương hoành hành bạo ngược không cố kỵ.

Lúc này sắp gần sáng, trời xam thẫm.

Tiểu viện được chủ nhân tỉ mỉ dọn dẹp qua, cho dù không thể nói là trang nhã, nhưng cũng lộ ra được chút phong cách của chủ nhân nơi này. Tiểu viện không lớn nhưng cũng không nhỏ, một bên là mảnh linh điền nhỏ, linh được trong linh điền phần lớn là loại thương dược. Linh dược được trồng nhìn khá là hỗn tạp, nhưng nếu xem kỹ lại thì vô cùng phù hợp với tương sinh tương khắc giữa linh dược.

Mà nhìn kỹ lại, men theo góc tường còn trồng một loại linh dược. Không giống linh dược mà cứ như một vòng cỏ dại, bên kia lại là một cái bàn đá, mấy cái ghế đá, và một cái ghế nằm bằng gỗ.

Chủ nhân của viện này thì đang nằm trên giường, trên người mặc đơn y màu trắng, đã bị mồ hôi thắm ướt. Y sam mỏng manh dán lên da thịt, thân hình trong hai năm cao lên không ít, khá là hao gầy, eo nhỏ, chân dài, cơ thịt hơi lộ ra dưới lớp áo. Ngón tay xương cốt rõ ràng lại siết chặt thành quyền, dùng lực đến mức khớp xương trắng đi.

Rõ ràng y không phải đang trong mộng, mà đang phải thừa nhận thống khổ cực lớn. Chân mày nhíu chặt, con mắt run run, trên sóng mũi thẳng là mồ hôi mịn, cánh môi cũng tràn ra màu máu.

“Thái A kiếm ý không ai có thể ngộ sao? Ta không tin.”

Cuối cùng trong đầu vang lên một giọng nam trầm thấp mà vui tai. Phương Khác chợt mở mắt ra, vô lực nhìn xà ngang trên đỉnh trần. Sau đó ngồi dậy, nhẹ lắc cái đầu đau muốn nứt. Nửa đêm hôm qua, dấu ấn kiếm ý lại phát tác lần nữa, y vẫn không thể kháng cự. Trên mặt Phương Khác hiện nụ cười nhạt, mang theo mấy phần tự giễu.

Nửa năm không phát tác, lần phát tác trước còn đối diện với truy kích của Đông Thanh Mộc, nhưng lại đúng dịp y đột phá, vì thế đã áp chế được.

Phương Khác rút kiếm ra, chần chừ hồi lâu, rồi chém ra một kiếm. Chỉ thấy kiếm quang sắc bén lóe lên, mang theo khí bá đạo không thể ngăn cản.

Chiếc giường gỗ y chưa ngủ được nửa tháng rắc một tiếng, bị chém gãy ngang. Mặt Phương Khác hơi cứng lại, sau đó chân đột nhiên run rẩy, y ngẩn ngơ một lát mới chậm rãi phản ứng lại. Dưới chân nhẹ điểm, phi thân nhảy vọt ra khỏi cửa sổ. Vừa chạm đất, đã là một trận ầm ầm.

Tiểu lâu hai tầng của y, cứ thế sụp đổ một góc ngay trước mắt y, may mà chỉ một góc mà thôi, ngày mai sửa một chút là được. Dù sao phòng ngói và xà nhà bằng gỗ, chỉ sụp một lầu không phải vấn đề lớn.

“Thái A ngươi có đó không?” Giọng Phương Khác khá khàn.

“Ngô luôn ở đây.” Tại nơi Phương Khác không thấy được, Thái A nhắm mắt lại, che đi đôi mắt không có chút sinh khí nào. Biển hoa quanh người hắn đã mất đi màu đỏ máu yêu diễm, chỉ còn màu hồng nhàn nhạt. Mà trường kiếm màu máu trong tay hắn cũng nhạt đi, giống như bong ra từng mảng màu máu, lộ ra màu bạc lốm đốm, giống màu tóc của hắn.

“Đây là… Thái A kiếm quyết? Không, không, đây là Thái A kiếm ý?” Phương Khác không biết mình nên tỏ vẻ mặt thế nào, y ngủ một giấc lại ngộ ra Thái A kiếm ý, Thái A kiếm ý cấp bậc truyền thuyết.

“Phải.” Thái A không có nửa điểm chần chừ.

“Đây chính là Thái A kiếm quyết được xưng là khó luyện nhất đó sao? Thái A kiếm ý muốn ngộ ra còn khó hơn cả kết anh đó sao? Ngươi chắc chắn đây không phải hàng bên đường, mà là Thái A kiếm ý chân chính à? Ta trước giờ chưa từng luyện Thái A kiếm mà?”

“Chính là Thái A kiếm ý không sai. Đây là chuyện tốt, ngô đã đánh giá sai tư chất của nhữ.” Thái A vẫn thản nhiên.

Chậc, rõ ràng không có liên quan gì đến tư chất của y được chưa. Đây là y bị dấu ấn kiếm ý ngược mà ra. Phương Khác rủa thầm. Thái A không phản bác, hiển nhiên cũng tán đồng cách nghĩ này.

Thái A hơi ngữa đầu, hoa văn quái dị trên trán càng trở nên chói mắt. Hắn luôn xem thường Phương Khác, dấu ấn kiếm ý, không phải ai cũng có thể thừa nhận. Hắn cũng đã xem thường nhân tộc đó, Phương Minh Viễn. Ông làm được điều ông muốn, chuyện mà rất nhiều người không thể làm. Chẳng hạn như dấu ấn kiếm ý. Vốn chỉ là một dấu ấn kiếm ý tàn khuyết mà thôi, hiện tại lại thật sự phát huy tác dụng của nó.

“Chậc, Thái A à Thái A, ngươi xác định đây là Thái A kiếm quyết ngươi nói chứ? Ta ngộ ra đơn giản như vậy, cảm thấy có hơi rớt giá đó.” Phương Khác cười mang theo mấy phần đắc ý, còn hơi trào phúng.

Hiển nhiên câu này Phương Khác và Thái A đều không nghĩ là thật. Đơn giản sao? Trải nghiệm sống không bằng chết đổi lấy Thái A kiếm ý, thật sự đơn giản sao? Nếu Phương Khác không chịu đựng nổi, chỉ cần ý chí thiếu kiên định một chút thôi, vậy dấu ấn kiếm ý đã đủ khiến Phương Khác tan vỡ.

Thái A lặng yên không nói.

Phương Khác đút kiếm lại vào vỏ. Tay nhẹ vuốt lên ‘Tam’, lần này không bỏ kiếm vào túi chứa đồ, mà chỉ cầm trong tay. Phương Khác quay sang nhìn tiểu lâu đã sụp một nửa, mẹ nó… sao y lại thiếu não đi thử chiêu trong nhà cơ chứ?

Đột nhiên, mắt Phương Khác sáng lên, đi về một hướng nào đó. Khí tức này khá yếu ớt, nếu không phải y đã ra khỏi tiểu lâu, thì dựa vào tình trạng thức hải lại bị thương lần nữa như bây giờ tuyệt đối không thể cảm giác được dị thường ngoài viện.

“Diệp Vu Thời?” Phương Khác kinh ngạc nhìn người ngã bên ngoài tường viện. Nhếch nhác không chịu nổi, khí tức yếu ớt tựa ở tường viện.

Dường như Diệp Vu Thời khẽ động, nhưng cuối cùng lại không có phản ứng gì. Phương Khác nhíu mày, túm tay Diệp Vu Thời, miễn cưỡng đưa một tia linh thức vào thăm dò.

Sát cơ cực mạnh thoáng cái khóa chặt Phương Khác, Diệp Vu Thời khẽ mở mắt nhìn người đang tiếp cận mình. Trong con mắt hẹp dài hừng hực sát khí, sát khí cường liệt như thế khiến Phương Khác nghẹn lại, thức hải bị dấu ấn kiếm ý hoành hành giờ lại càng thêm đau đớn, miệng lập tức đầy vị tanh ngọt.

Tay Diệp Vu Thời rất lạnh, lạnh như không hề có nhiệt độ, mà linh lực trong người thì vẫn còn tốt, nhưng nội tạng lại bị thương rất nặng. Cũng may, bản thân Diệp Vu Thời chắc đã uống đan dược, thương thế cũng được khống chế. Phương Khác nhẹ thở ra, rồi liếc Diệp Vu Thời một cái.

“Huynh thử thả sát khí với ta nữa xem.” Phương Khác cúi người, dứt khoát vác Diệp Vu Thời lên.

Lúc này Diệp Vu Thời đã nhắm mắt lại, nhưng vì vết thương bị đè mà hừ một tiếng. Phương Khác nghe thế, đổi sang thế ôm.

Còn chưa vào viện, bên phía đông đột nhiên truyền đến một giọng nói, phá tan tĩnh lặng của cả Côn Luân.

“Không… không tốt rồi! Âm sư huynh chết rồi!” Thoáng cái, đèn đuốc sáng rõ, mấy thân ảnh dùng tốc độ mắt thường khó thấy lao vụt về phía đó.

Phương Khác dừng lại một chút, rồi lập tức vào viện. Y có dự cảm, chuyện dẫn nên hỗn loạn này tuyệt đối không thoát khỏi can hệ với người y đang ôm trên tay. Rõ ràng tối hôm nay đã xảy ra chuyện lớn gì đó. An trí Diệp Vu Thời trong một căn phòng trống ở lầu một, lấy chăn nệm sạch ra khỏi nhẫn Nạp Hư, trực tiếp lót dưới đất, sau đó hai ba cái cởi sạch Diệp Vu Thời, lúc này không thể bận tâm quá nhiều.

Ngoại thương trên người cũng vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt là vết thương sâu thấy xương trên lưng, từ vai trái kéo đến sau eo phải. Phương Khác lấy ra hai viên đan dược, dùng ngón tay nhét vào miệng Diệp Vu Thời. Đan dược vào miệng liền tan, y không lo lắng. Sau đó y không xử lý vết thương cho Diệp Vu Thời, chỉ rẩy một vài dược phấn rồi đứng lên ra ngoài.

Y nhớ trong tiểu thuyết, có một tình tiết là Diệp Vu Thời giết đệ tử nhập môn của tu sĩ nguyên anh nên bị phạt phải vào Thận Hành Nhai. Sau tại Thận Hành Nhai kết đan, bây giờ rất nhiều chuyện đã không còn giống nữa, nhưng… liệu có xảy ra trễ hơn?

Phương Khác ra khỏi tiểu viện, tỉ mỉ xử lý vết máu và một vài dấu vết Diệp Vu Thời để lại. Nhưng rất rõ ràng y là một tay mơ, chỉ có thể dùng linh lực xóa khí tức Diệp Vu Thời lưu lại, sau đó là mấy thứ như dấu chân. Phương Khác men theo vị máu tanh đi đến nơi cách tiểu viện một đoạn. Lúc này, dường như tất cả đệ tử nội môn Côn Luân đều đã tỉnh.

Phương Khác đi ngược về.

Vừa đến cửa viện, đã bị một âm thanh chặn lại.

“Phương Khác.”

Phương Khác cứng người lại một chút, sau đó chậm rãi quay qua, trên mặt là vẻ kinh ngạc.

“Trí Ngu sư thúc, trong môn hình như phát sinh chuyện gì đó, sao sư thúc không qua đó?” Phương Khác hành lễ rồi mất tự nhiên chỉnh lại đơn y trên người.

“Âm Trầm Ngư chết rồi, ngươi biết không?” Đôi mắt Trí Ngu nhìn chằm chằm vào mặt Phương Khác.

“Hả?” Phương Khác thật sự kinh ngạc, có người chết thì y mơ hồ đoán được, nhưng người chết là Âm Trầm Ngư? Âm Trầm Ngư đó? Hiện tại Phương Khác còn có thể nhớ được, Âm Trầm Ngư cầm cây quạt, phong lưu đường đường. Nếu là Âm Trầm Ngư… Phương Khác thở phào nhẹ nhõm, vậy thì không thể là do Diệp Vu Thời động thủ.

“Ngươi từ chỗ nào trở về? Trễ như vậy còn ra ngoài sao?” Trí Ngu hỏi.

“Đệ tử vừa nghe được xao động, nên muốn đi xem thử chuyện gì xảy ra, sau đó đi được một nửa mới phát hiện không ổn, cho nên vòng về.” Phương Khác nói.

Trí Ngu nhìn y phục của Phương Khác một cái, không nói gì thêm. Giây tiếp theo, thân ảnh đã xuất hiện ở cuối con đường, đi về phía chuyện xảy ra. Ông vốn đi theo dấu vết tới đây, nhưng sau khi đến đây thì dấu vết đã bị người cố ý xóa đi, sau đó ông thấy Phương Khác.

Rất đáng nghi, nhưng không thể, dựa vào tu vi của Phương Khác bây giờ, không thể vô thanh vô tức dồn một tu sĩ kim đan vào chỗ chết. Trí Ngu thầm ghi lại chuyện này.

Phương Khác nhìn trời đã hơi sáng, đỡ trán vì suy nghĩ trước đó của mình. Sớm biết là Âm Trầm Ngư chết vậy y sẽ không căng thẳng như thế. Còn tưởng là Diệp Vu Thời, nếu là người của Âm gia, như Âm Trầm Ngư này, Diệp Vu Thời khinh thường giải quyết bọn họ như thế.

Nếu là Diệp Vu Thời, nhất định sẽ trực tiếp giết vào Âm gia. Một là không làm, hai là phải làm quyết tuyệt. Dưới vẻ ngoài ôn nhuận của Diệp Vu Thời là sự lang độc không chút phù hợp. Nếu Diệp Vu Thời xuất thủ, nhất định không chỉ làm như vậy.

Vậy tại sao Diệp Vu Thời lại bị trọng thương? Ai có thể đả thương Diệp Vu Thời đến mức này… còn nữa, vừa rồi y đi xóa dấu vết, có phải đã tự chọc cho mình một thân máu tanh không, Trí Ngu đạo nhân chắc chắn đã ghim chuyện này vào lòng. Tại sao lúc đó y lại đi xóa dấu tích Diệp Vu Thời giết người chứ, đã thế còn làm rất tự nhiên.

Âm Trầm Ngư khẳng định không phải do Diệp Vu Thời giết, vậy y không cần phải che giấu Diệp Vu Thời, hoàn toàn có thể giao Diệp Vu Thời cho sư phụ hắn, La Thanh phong chủ Luyện Khí phong, hoặc Hộ Lạc?

Tác giả giải thích chút về chương trước:

[Hôm đó phái Thái Hành phân làm hai quân vàng đỏ, đi vào một trận pháp đặc biệt. Chỗ đó giống yêu phủ, nhưng yêu phủ là đan xen hư thật, còn chiến trận mô phỏng này hoàn toàn là một ảo trận.

Tác dụng của chiến trận mô phỏng, mô phỏng chiến, chính là giống như một chiến trường, một ảo trận không khác gì với hiện thực, ảo trận lớn như vậy có thể dung chứa trên vạn người. Lợi dụng tính chất đặc thù của ảo trận, tiến hành chiến đấu. Chỗ tốt của ảo trận này chính là lúc ở trong trận sẽ không bị thương, một khi bị thương sẽ được truyền tống ra ngoài. Vì thế dùng làm nơi luyện binh. Cho nên phái Thái Hành là đang luyện binh.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play