trong câu cung điện trí tượng nghĩa là cung điện phải dùng đầu óc nghĩ ra
Chương 34: Cung điện trí tượng
Dùng đạp phong thuật, trong nháy mắt Nhất Linh đã đứng trước tòa lâu đài mĩ lệ. Càng lại gần thì nàng lại càng mới thấy được vẻ vĩ đại của nó! Vô cùng xa xỉ! Chỉ riêng cái mái ngói cư nhiên dùng thất thải tinh thạch, chỉ riêng bụi cây ngọn cỏ lại là dược liệu quý hiếm...
Tuy rằng Lệ Linh vẫn có dược điền trồng thảo cơ mà... không đáng sợ đến mức lấy nó làm cỏ dại....Nhất Linh hơi bị dọa rồi đấy.
Nàng tiến đến trước cái cánh cửa đá màu nâu có in chìm các hoa văn cổ xưa, khẽ đẩy nhẹ... " Két " một tiếng. Cánh cửa bật ra, tưởng rằng đằng sau sẽ là cái gì hùng vĩ lắm cơ... nhưng không, đằng sau đó là cánh cửa khác..
.Nàng không vội, lại tiếp tục mở. Lần này mở cũng như lần trước có một cánh cửa nâu khác. Nàng lại mở, cũng thế rồi lại mở tiếp rồi lại nàng cứ liên tù tì mở cửa....cái chuỗi này cứ lập đi lập lại khiến người ta chán nản mà
Rốt cuộc Nhất Linh phải mở bao nhiêu cho đủ đây!! Thật sự vô vọng mà!!
Nàng ngẫm nghĩ một lát. Ờ thì cái nơi này đây kẻ ngốc cũng nhìn ra rất có lai lịch, nếu vậy làm sao có thể vào bình thường... haizzz, tu luyện rồi nghĩ sau mới được.
Nhất Linh nhắm mắt lại, ngồi đó. Nguyên lực khắp nơi như bị quấn hút kéo vào trong cơ thể nàng, tạo thành một cơn lốc nguyên lực ngập vào đan điền nhanh như chớp bước tới ngưỡng sắp đột phá.
Nói dễ hơn làm, cả quá trình chỉ vài ba câu liền xong nhưng mất hơn 2 tháng... cơ mà... khoảng thời gian ấy được tới sát Đại nguyên sư trung cấp không phải thánh à??
Nếu người khác nghĩ nàng tăng cấp nghịch thiên, thiên phú siêu phàm thì không hẳn. Thực sự nàng vượt qua Bình nguyên sư rất dễ là do nguyên bản đã có căn cốt sẵn { Là Quang hệ đại nguyên sư ấy } dựa đấy mà ngẫm ngẫm chút là các nguyên tố khác cũng hảo hảo qua thôi.
Vì muốn các hệ đều có cấp bằng nhau nên Nhất Linh mới không nghiên cứu đột phá trung cấp. Bây giờ tất thảy đã vào thì cũng... nhìn đến bước tiếp đi a!
Thăng cấp nhanh chóng? Không khó, chỉ cần đầu óc linh hoạt thực tế để xem xét mà cải tiến hệ của chính mình. Rồi đồng thời tích trữ đủ nguyên lực là có thể thăng.
Vẫn câu cũ, nói dễ hơn làm. Nếu chỉ nói như Nhất Linh nàng thì tại sao vẫn đầy người kẹt ở bình cảnh hả?? Giải thích đi
Vừa nghĩ nàng vừa cười khan...
....
7 ngày sau...
Nhất Linh ngồi yên như một pho tượng bằng đá, hai mắt chăm chăm nhìn ngọn lửa trên tay bỗng nàng cựa mình rồi mắt liên tục chớp... miệng lại lẩm nhẩm liên miên:
- Lạy chúa!!!! Hóa ra là vậy!!!! Nguyên lực tạo ra ngọn lửa không thể mạnh mẽ bằng lửa thật vì đó!!! Vì đó!!!_ Nàng thảng thốt!!
Mấy ngày nay, Nhất Linh đã từ tốn theo dõi động tĩnh ngọn lửa để cố gắng lĩnh ngộ đột phá. không phụ lòng mong đợi, cuối cùng công trình nghiên cứu cũng có kết quả
Hỏa diễm nàng tạo có khúc mắc đơn giản do nó không giống thật sự. Gió thổi không đong đưa, không tắt, không yếu đi hay không nóng lên hoặc lạnh đi... nó như một ngọn lửa nhân tạo vậy... không hề giống thật.
Nếu nói ra lời này phải có đến ngàn người bảo nàng điên. Gió không dập được, rồi không yếu đi chẳng phải quá tốt à?
Nhưng Nhất Linh không nghĩ vậy. Lửa phải giống thật mới thực tế, uy lực. Nó giống đã rồi mới cải tạo thì đạt hiệu quả tốt nhất
Ngưỡng này có lắm cách đi nhưng người thường thì trực tiếp cải tạo chứ không nghĩ vẩn vơ như nàng. Nếu chẳng may nàng đoán sai cùng lắm làm lại, không sao.
Nhất Linh cuối cùng vẫn quyết định để ngọn lửa này làm giống lửa thường rồi mới nâng cấp
... Loay hoay loắt choắt đã loáng cái gần 10 ngày. Công cuộc làm việc đã xong.
Nàng thật sự đã thành công. Bước này chọn thật sự đi được rất xa!!!. Hỏa diễm thành bình thưởng rồi mới nâng mạnh mẽ vô cùng. Đột phá luôn tới cấp 6.
Dựa theo cách này. Nàng tiếp tục tiến hành đột phá với các nguyên tố khác. Nhờ kinh nghiệm lần đầu, tiến độ thăng đã nhanh hơn.... Hai nguyên tố Quang Ám liền ưu tiên tiếp theo... rồi Phong, Hàn, Thủy...
...
Liên tục tu luyện trong mấy tháng, Nhất Linh cũng nhận được kết quả kha khá. Tổng cộng có tất cả 6 nguyên tố được bước vào trung cấp. 4 nguyên tố vẫn chưa tìm hiểu. Dự định ngày sau xem xét tiếp.
....
Trong 2 tháng thời gian còn lại nàng sẽ có những kế hoach mới. Đó là: 1 tháng tu tập cố thêm chút nào hay chút ấy,còn 1 tháng cuối đê khám phá cung điện bí ẩn kia
...
Thời gian qua đi như nước chảy, rốt cuộc cũng không tu luyện thêm được bao nhiêu. Nhưng Nhất Linh hoàn toàn không để ý. Nàng chỉ để ý cái tòa cung điện xinh đẹp này thôi... Nàng quyết mở nó ra cho bằng được!!!
" Cần ta giúp không " Giọng nói của Hoàng Bích xẹt qua đầu nàng. Từ hồi kia, Nhất Linh đã hoàn toàn ghét bỏ trợ giúp của Hoàng Bích... nàng không muốn ỷ lại ngoại lực đâu... nàng muốn tự thân làm thành kết quả!!!
" Không " Nhất Linh cự tuyệt. Nàng làm không được thì số rồi, chấp nhận.
Nghe vậy, Hoàng Bích không nói thêm nữa, mặc kệ.
Nàng thì chẳng biết làm sao đâu. Giờ đây có một ý tượng dễ nhất đó là: " ta mở hết cảnh cửa!!!Ta mở liên tục suốt tháng!!! Ta không tin ta không mở được ngươi, cung điện ạ!!! "
Nghĩ là làm, nàng đẩy cửa, đẩy cửa, đẩy cửa, đẩy cửa... đẩy một ngày một đêm... song, nàng cảm giác cánh cửa nặng lên, mỗi lúc càng nặng lên...
1 ngày, 2 ngày 3 ngày rồi nhiều nhiều nữa... nặng như núi thái sơn, đè chết mọi thứ...
Nặng đến nỗi Nhất Linh muốn hét lên một câu " Chủ nhân cung điện, ngươi quá biến thái rồi!!!"
Bởi, bởi.. đẩy đến bây giờ, đẩy được 5 ngày thì.. mỗi cửa đều phải dùng nguyên lực đại nguyên sư... Đẩy nữa chắc nàng... kiệt sức mà chết mất...!!!
Lại đẩy, đẩy lần này cửa phải dùng tới đại nguyên sư cao cấp... vượt qua kiểm soát rồi... Nàng dồn hết sức, tông mạnh vào cửa. Vừa tông vừa đánh nguyên lực bùm bụp
" Choang " Cánh cửa nứt toác.... nhưng đằng sau lại là những cánh cửa khác...
Mắt Nhất Linh trắng dã.. nàng... nàng... nàng không thể đẩy tiếp sao???!!!
Nhưng chỉ trong một giây, con ngươi ấy lại lộ ra tự tin. Dùng nguyên lực bao bọc chân, sút mạnh vào cửa một phát, hai phát rồi ba phát...cửa bung ra... Nàng lại đá đẫm chục phát... cửa này bung, cửa kia bung...
Nhất Linh chẳng biết đã có bao nhiêu cửa bung ra rồi, nàng cứ như người máy đấm đá dù tiêu tốn gần hết nguyên lực rồi... nhưng vẫn không biết mệt.... đấm vào cánh cửa, đấm cả trăm lần cánh cửa Nguyên Hoàng lực lượng, đấm đến máu chảy be bét vẫn đấm....
Nguyên Hoàng rồi, liệu một thời gian nữa có đến Nguyên đế không??? Chẳng lẽ nàng vô duyên với cung điện này sao??
Nhưng chỉ trong phút chốc, Nhất Linh đã áp chế cảm giác bi quan đó. Liên tục công kích cánh cửa đá....
Đấm cả canh giờ, nguyên lực còn hết sạch, nàng chỉ còn có thể đấm đá bằng sức cơ thể... mong sao cánh cửa này sẽ sụp đổ,.. nhưng rốt cuộc, Nhất Linh vẫn không chịu nổi, ngất xỉu..
Nếu hỏi tại sao nàng không dưỡng sức rồi đấm tiếp thì do... Hoàng bích... hắn đã nhắc nhở rằng " Ngươi không được ngừng lại, ngừng tức là đừng mong mở cánh cửa này nữa"...
...
Tưởng rằng Nhất Linh sẽ đành phải ngậm ngùi quay về... nhưng không, giờ khắc nàng ngất đi. cánh cửa đã bật mở rồi.... nó kéo nàng vào bên trong điện rồi lại khép chặt cánh cửa như không có chuyện gì xảy ra...
...
3 ngày sau
Nhất Linh tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ vô cùng, lẩm nhẩm tự nói:
- Nơi nào đây... sao thế này_ Nàng bật dậy, đi loay quanh ngó ngàng... nhưng cả nơi này chẳng có gì cả trừ một chiếc hộp sắt cũ kĩ...
- Haha, đứa trẻ, ngươi thật có sức chịu đựng kinh khủng... chính ta cũng sợ hãi đấy_ Bỗng, từ trong hộp sắt vang lên tiếng nói.
Nhất Linh thoáng qua kinh ngạc, liền nhanh chóng mở chiếc hộp ra...
Từ trong, xuất hiện một lão nhân râu tóc bạc phơ nở nụ cười hiền lành thân thiện nhưng thân ảnh lão lại thật mờ nhạt,chứng tỏ lão chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi...
- Haha, đợi lâu vậy mới có một người tiến được vào cung điện trí tượng a!! Thật hoài niệm_ Giọng lão khàn khàn nhưng đầy vui vẻ... bất quá điều Nhất Linh quan tâm chính là ---- Cung điện trí tượng....
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT