Ánh nắng mặt trời chói chang làm ta phải nheo mắt lại. Hai tên lính lôi ta lên pháp trường.
Hắn đứng đó, như đợi sẵn ta từ lâu, một bộ áo bào màu đen càng tôn lên khí thế uy nghiêm của vương giả.
Nam Cung Liệt, mười tám năm nhẫn nhịn chịu đựng, mười tám năm giấu hết tài năng, âm thầm nuôi dưỡng thế lực, cuối cùng chàng cũng đợi được ngày này.
Ngày mà Hoàng đế chết, bởi vì không có con nối dòng, quần thần đều ủng hộ hắn lên ngôi.
Chỉ tiếc, ta không thể đợi được đến lễ đăng cơ của người.
Thật tiếc, thật tiếc… A Liệt của ta… Ta chẳng thể nào nhìn chàng đi tiếp quãng đời cô độc còn lại.
Ta bỗng thấy nhớ những đêm hắn trở lại, mình đầy vết thương. Sau này, liệu sẽ có nữ tử nào dịu dàng băng bó cho hắn như ta nữa không?
Ta cười khổ trong lòng. Hắn đã là đế vương, có cao thủ bảo vệ, có mĩ nữ bầu bạn, sẽ nào nhớ đến ta nữa chứ?
Nam Cung Liệt đứng ngược sáng, làm ta nhất thời không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm nhận được ánh mặt nóng rực đó mãi phủ ở trên người ta, chưa từng rời đi.
A Liệt đáng ghét, sao hắn nhìn ta lâu như vậy?
Mắt ta bỗng nhòa đi, chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Lần đầu tiên ta thảm hại như vậy trước măt hắn. Bình thường, cho dù có chuyện gì xảy ra, ta vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo mà người ta chán ghét ấy, kể cả là lúc bị thương, kể cả là lúc quỳ gối trước mặt người khác, kể cả là khi bị tra tấn đến chết đi sống lại để lấy khẩu cung.
Nhưng mà lúc này, ta mệt quá, vết thương trên cơ thể hình như lại nứt ra, đau thật. Đã rất lâu rồi, ta đã không nhớ khóc là như thế nào. Cha ta bảo rằng, người nhà họ Tô không được phép rơi nước mắt, cho dù có đau đớn đến đâu, có cực khổ đến đâu, vẫn phải thẳng sống lưng, cười rạng rỡ, kiêu ngạo nhìn người khác.
A Liệt, A Liệt…
Ta thậm chí không còn hơi sức để gọi thành tiếng, chỉ có thể nhắc lại cái tên này biết bao lần trong đầu. Ta sẽ nhớ kỹ tên chàng, dù ở vạn dặm xa, kiếp sau, ta nhất định sẽ đến tìm chàng.
Trên mặt bỗng truyền đến cảm giác ấm áp. Hắn lau nước mắt cho ta, dịu dàng đến vô tận. Lần này ta có thể nhìn rõ gương mặt hắn, cố gắng khắc sâu hình bóng này vào trong trái tim. Bao nhiêu năm ròng, từ ngày mẫu hậu hắn mất, lần đầu tiên ta thấy được cảm xúc khác trong mắt hắn.
Hình như là không nỡ, hình như là yêu thương.
Ta nghĩ chắc bản thân đã nhìn lầm. Yêu ư? Ta đâu có xứng để được hắn yêu.
Hắn mỉm cười, đã rất lâu rồi ta mới thấy. “A Lam ngốc, không được khóc. Muội khóc nhìn thật xấu xí.”
Ta ngẩn người một lúc, rồi lại mỉm cười rạng rỡ, “Liệt ca ca, vậy huynh mua kẹo hồ lô cho muội nhé?”
Tựa như một ngày xuân của nhiều năm về trước. Khi ấy, ta vừa mới đến Nam Lĩnh, nhớ cha mẹ không chịu được, bèn trốn ở sau núi giả khóc. Đến khi hắn tìm được ta, lúc ấy mắt ta đã sung húp, nước mắt nước mũi tèm lem, làm hắn cau mày ghét bỏ: “Không được khóc! Muội khóc trông thật xấu xí.” Ta liền khóc to hơn, rồi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Liệt ca ca, vậy huynh mua kẹo hồ lô cho muội nhé!”
“A Liệt, muội chỉ còn một nguyện vọng, huynh tìm được người mình yêu thương và nàng ấy cũng thương huynh thật nhiều” Ta khẽ nói.
Dường như tất cả sức lực của bản thân đều bị rút đi hết, ta gục xuống.
“Người được huynh thích, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Ta thật muốn chạm vào gương mặt của hắn, thế nhưng lúc này hai tay bị trói chặt ở đằng sau, không cách nào làm được.
Bỗng nhiên, ta rơi vào một vòng ôm ấm áp. Hắn không thích dùng huân hương, thế nhưng trên cơ thể lại có một thứ mùi hương dễ chịu đến vô cùng, đến mức mắt ta díu chặt lại, thật buồn ngủ.
Bỗng nhiên ta nghĩ, cứ được hắn ôm như thế này, cho dù chết ta cũng chẳng hối tiếc điều gì.
Mơ mơ hồ hồ, ta loáng thoáng nghe được ba từ.
“Thật xin lỗi.”
Thế rồi, một lưỡi kiếm xuyên qua tim ta, đau đớn làm ta mở trừng mắt.
Lại thấy được gương mặt kia đang kề cận, ta mỉm cười viên mãn.
Cảm nhận được cái ôm đó siết chặt hơn, ta đành lòng nhắm mắt.
Cuối cùng, hắn cũng hiểu được trái tim ta. Đời này kiếp này, không còn gì hối tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT