Ánh tịch dương đã dần buông xuống. Nam Cung Liệt đưa lưng về phía ta, trầm mặc không nói một lời. Hắn đứng giữa một rừng hoa lê trắng muốt, bỗng làm ta cảm thấy thật bi thương.
Lê, li, li trong li biệt. Vương gia của ta, hãy để ta giữ lại khoảnh khắc này, bởi vì chỉ một lát nữa thôi, khi hoàng hôn tắt nắng, ta sẽ chẳng còn có thể lặng lẽ đứng cạnh người như những năm này nữa.
Đầu gối có chút đau, hình như ta đã quỳ lâu lắm rồi. Chủ tử quay người lại, đôi con ngươi đen thẳm như một cái động không đáy, làm ta chẳng thể nào biết được người đang nghĩ gì.
Ta cười tự giễu. Kỳ thực, đã là nhiều năm như vậy, ta vẫn không thể nào hiểu được con người này.