Tài nấu nướng của Chúc Thanh Thần thật khó coi, trứng chiên cũng đã đầy thùng rác.
Tiết Định đã sớm biết khả năng của cô, không thể yên tâm đi qua đi lại phòng bếp hai lần.
Cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt hoài nghi của anh thì buồn cười, miệng lẩm nhẩm thề, "Anh yên tâm, em biết nấu cháo."
"Ừ." Anh từ chối cho ý kiến.
Một thùng rác đầy trứng gà hiện rõ mồn một trước mắt.
Quả thực anh không có chút lòng tin nào với cô.
Chúc Thanh Thần vừa vo gạo vừa quay đầu lại nói, "Trước đây bố em thường xuyên đánh mẹ em, thích nhất là dùng cái tát giải quyết vấn đề, hở ra là rách mép, chảy máu chân răng."
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, rất bình thản, "Mẹ em bị thương chỉ có thể húp cháo. Cho nên những thứ khác em có thể không biết làm, nhưng cháo lại thường xuyên nấu. Tuy là trời sinh đã không có thiên phú nấu nướng, nhưng vẫn có thể nấu chín một cách hoàn hảo."
Cô bận rộn nói chuyện.
Tiết Định nhìn bóng lưng thon gầy của cô, trầm ngâm một lát, ném lại một câu rồi rời đi.
"Đừng nướng cả phòng bếp là được."
Chúc Thanh Thần đun cháo với lửa nhỏ, lại lấy ra mấy quả dưa leo từ trong tủ lạnh, rửa sạch, rồi dùng cách thức mới lạ mà cắt thành từng đoạn. Lên mạng tra một chút làm thế nào để phối hợp gia vị với rau củ, theo như hướng dẫn thì cũng có thể làm được.
Còn các loại rau khác trong giỏ, cô lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng lựa chọn khoai tây.
Ước chừng nửa tiếng sau, việc lớn đã hoàn thành.
Cô đặt khoai tây chiên sợi cùng salad rau trộn dưa trộn lên bàn, nhìn ra phòng khách.
Tiết Định ngồi trên ghế sofa ngủ gật.
Mặt đầy mệt mỏi.
"Ăn cơm." Cô đi tới trước ghế sofa, đứng hồi lâu, rốt cục vẫn phải đẩy anh một cái.
Tiết Định mở mắt ra, trong nháy mắt đó, ánh mắt mềm mại đến mức tựa như có dòng suối mát lạnh róc rách chảy qua.
Chỉ tiếc anh lấy lại tinh thần rất nhanh, thu hồi vẻ mềm mại đó lại.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.
Trên bàn có hai món, hai cái bát không, cháo đặt một bên.
Tiết Định nhìn chằm chằm vào hai món ăn trên bàn, không nói chuyện.
Chúc Thanh Thần múc hai bát cháo, nhìn mâm cơm thảm hại mà chột dạ, "... Mặc dù vẻ ngoài có xấu xí nhưng thực tế nằm ở vẻ đẹp tâm hồn."
"..."
Tiết Định cầm đũa, gặp một miếng dưa chuột ăn cùng với cháo.
Ngẩng mặt nhìn thấy vẻ mặt đầy mong chờ của Chúc Thanh Thần, anh nói hai chữ: "Tạm được."
Cô cũng gắp một miếng cho vào miệng, nếm xong thì bĩu môi, liếc mắt nhìn anh, "Không phải là ăn rất ngon sao? Ở mức độ này mà còn không hài lòng, anh đúng là kén cá chọn canh."
Tiết Định: "Tạm được, hình thức thì cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được, làm sao lại là không hài lòng? Có phải cô không đạt yêu cầu ở môn ngữ văn trung học không?"
Chúc Thanh Thần: "..."
Anh lại gắp một miếng khoai tây sợi, mắt không chớp đặt lên thìa cháo lớn rồi ăn một thể.
"Lúc đầu cũng không tin tưởng cô có thể làm ra cái gì đó ăn được, bây giờ làm xong, cũng không làm nổ phòng bếp của tôi là đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi. Đối với cô, yêu cầu không thể quá cao."
Chúc Thanh Thần muốn cãi lại, nhưng nhìn anh cố gắng ăn cho ngon miệng thì tâm tư muốn cãi lộn cũng nhanh chóng tan thành mây khói.
Cô sẽ bị đuổi đi nên cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho loại chuyện đấu võ mồm như vậy.
Có thể ngồi đối diện anh dưới ánh đèn sáng rực, cùng ăn cùng nói chuyện thật là tốt.
Ăn được một nửa, cô hỏi: "Anh còn quay lại Israel à?"
"Quay lại."
"Bao giờ đi?"
Dừng một chút, Tiết Định đáp: "Ba ngày sau."
Chúc Thanh Thần ngẩn ngơ, "Nhanh như vậy sao?"
Khóe môi cô giật giật, "... Năm hết Tết đến thì đi, Tân Hoa Xã bóc lột người như thế à?"
Tiết Định nở nụ cười, ngước mắt nhìn cô, "Là tôi chủ động yêu cầu sớm quay lại."
"... Bởi vì em sao?"
Anh liếc cô một cái, gác lại chiếc đũa, hời hợt nói, "Có đôi lời đã sớm muốn nói cho cô biết, đối nhân xử thế quý ở chỗ tự biết mình. Chúc Thanh Thần, đừng tự dát vàng lên mặt mình."
"..."
Anh nhìn ánh mắt truy hỏi của cô, lắc đầu nói: "Bởi vì tôi. Tôi đã quen với việc bận rộn, qua chuyện chấn động lòng người vừa rồi, cảm thấy tinh thần như được kích thích, dù có phải đối mặt với sinh tử thì cũng cảm thấy sống cuộc sống như vậy mới là toại nguyện, thoải mái."
Anh ăn xong bát cháo, buông bát, tựa lưng vào ghế, "Cô cũng thấy đấy, căn nhà này thực sự trống trải, không có chỗ nào thể hiện không khí năm mới. Có lẽ trình độ văn hóa con người tăng lên, thế giới tinh thần cũng trở nên phong phú, lễ nghi phong tục phiền phức có thể tiết kiệm thì cũng tiết kiệm lại, nên cũng không để ý lắm. Bà tôi cũng về nhà ăn tết, bố mẹ mỗi người cũng đều có sự nghiệp riêng bôn ba bên ngoài, tôi một mình mừng lễ năm mới ở nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì... Không bằng quay lại."
"Thực ra phóng viên chiến trường cũng không phải là chỉ đưa tin liên quan đến chiến tranh, dù sao trên thế giới này cũng đâu phải lúc nào cũng xảy chiến tranh hỏa hoạn. Có thể sẽ giống như các đồng sự thường trú ở Syria, thường đưa tin về các ngày lễ hay việc quan trọng ở các trại tị nạn, tiếng hoan hô vui sướng ở các bãi bóng. Tôi quay lại, cũng tự nhiên có việc để làm."
Chúc Thanh Thần hỏi: "Kiều Khải đâu? Cũng cùng anh quay lại sao?"
"Cậu ta đi sau tôi mấy ngày, nhà đông người, ông bà cụ hi vọng có lễ mừng năm mới vui vẻ náo nhiệt, cho nên phải qua Tết nguyên tiêu cậu ta mới trở về được."
Cô gật gật đầu. "À..."
Không nhìn anh, cũng không thắc mắc nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào bát mà ngây người.
Tiết Định không đoán ra cô đang suy nghĩ điều gì.
Không đau lòng, cũng không thấy cô vui vẻ hơn bao nhiêu, chẳng lẽ chỉ trong hai ngày này, cô đã hiểu ra rồi?
Anh vẫn hi vọng cô có thể suy nghĩ cẩn thận, đưa mắt nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh này của cô trong lòng không nhịn được mà nhói đau.
Có phải hiểu ra quá nhanh rồi không...?
Thiếu nữ ôm ấp tình cảm luôn ngọt ngào, đến nay anh cũng đã gần như lớn tuổi, nói chuyện tình cảm thực ra cũng không dễ dàng.
Tiết Định nhìn cô một lát, trái tim cũng từ từ bình tĩnh lại.
Anh thật lòng hi vọng, Chúc Thanh Thần có thể bình an vui vẻ, gặp được một ai đó có thể cho cô quãng đời an ổn, đời này phiền não lớn nhất chính là chuyện củi gạo dầu muối tương trà. Phiền não như thế còn hơn là lo nghĩ chuyện sớm đối mặt sinh ly tử biệt với nửa kia của mình.
*
Vì phải tham dự lễ tang của Trần Nhất Đinh, Tiết Định thức dậy rất sớm, mà Chúc Thanh Thần có thể chạy đến nghĩa trang nhìn anh như vậy chắc hẳn cũng dậy sớm không kém.
Trong phòng lò sưởi ấm áp vui vẻ, cơm nước no nê liền cực dễ buồn ngủ.
Cả hai người cũng không có tinh thần để nghĩ đến hình tượng.
Thấy cô thả tay xuống, đôi mắt lấp lánh thì lập tức lạnh mặt nhanh chóng bổ sung một câu, "Tỉnh ngủ lại đi cũng không muộn. Sớm muộn cũng phải đi, dù sao tôi cũng đi."
Chúc Thanh Thần nhìn dáng vẻ cầm bát đi rửa của anh thì không nhịn được mà bật cười, yên tâm đi vào phòng cho khách.
Anh chỉnh lại ga giường và chăn cho cô, cũng không vội thu dọn.
Đã nhiều ngày suy nghĩ quá nhiều, ngủ không ngon giấc nên trước mắt như quay vòng vòng, Chúc Thanh Thần cứ thế mặc nguyên áo lông chui vào trong chăn. Mùi hương trong chăn cùng cơ thể anh không có gì khác biệt lắm, mát lạnh ôn hòa, thật sự khiến người ta yên tâm.
Cô mệt mỏi, đặt đầu xuống gối thì đã ngủ mất.
Tiết Định rửa bát xong, đi ra ngoài, cứ nghĩ rằng cô sẽ ở phòng khách đợi anh, kết quả là đi ngang qua đã thấy cô vô cùng tự giác nằm ngủ.
Cửa không khóa, cô cực kỳ yên tâm với anh.
Tiết Định dựa cửa, yên lặng nhìn cô say giấc.
Công bằng mà nói, khuôn mặt Chúc Thanh Thần rất đẹp, làn da mềm mại trắng ngần, nằm trong tấm chăn xanh giống hệt như tuyết.
Người nhỏ, cằm nhọn, chỉ tiếc là không thể nhìn thấy đôi mắt đen láy sáng ngời kia.
Đôi môi bé nhỏ hồng hào, anh cũng đã được thử, thật sự rất dễ chịu.
...
Rõ ràng có gương mặt hiền lành của người phụ nữ miền Nam, vậy mà trong đôi mắt lại luôn có ngọn lửa bướng bỉnh, dũng cảm. Tiết Định nhìn cô, trong lòng cũng hiểu rõ, anh thích cô, không phải vì khuôn mặt xinh đẹp này, cũng không phải vì nước da con gái miền Nam trắng trẻo.
Anh thích, là thích cô mạnh mẽ, liều lĩnh quyết đoán.
Mấy ngày liền ở ngoài nên bị bệnh, Tiết Định cũng mệt mỏi rã rời, cả người chỉ muốn đi ngủ một giấc nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.
Cô sẽ đi, anh cũng sẽ đi, sợ rằng cơ hội gặp mặt không còn nhiều nữa rồi.
Tình cảm hai người không rõ ràng, lúc ấy còn lấy cớ đưa máy ảnh để gặp cô, bây giờ lại thành ngại ngùng lúng túng, anh không có lý do gì để tiếp tục đi vào trái tim cô. Đẩy cô ra là anh, không biết sống chết mà liều mình khiêu khích, việc này anh không làm được.
Đơn giản bây giờ cô đang ngủ, chỉ muốn nhìn cô lâu hơn.
Tiết Định dựa cửa, nhìn cô trong ánh nắng chiếu buông bên cửa sổ.
Trong đầu mơ hồ hiện ra một bài thơ đã học trước đây.
Bài thơ lấy cảm hứng từ những người yêu nhau, cuối bài thơ, những người chiến sĩ không hiểu văn chương thể hiện cảm xúc theo cách mà họ hiểu.
Tiết Định không nhúc nhích đứng ở cửa, lúc này Chúc Thanh Thần không biết, trong ánh mắt ấy một lần nữa lại có sự mềm mại dịu dàng, chăm chú nhìn cô.
Nhìn cô.
Chỉ có cô.
Anh hi vọng cô biết.
Lại vừa hi vọng cô vĩnh viễn không biết.
Khi anh vượt qua tất cả trầm luân, đứng ở nơi chiến trường ngập mùi thuốc súng, đến thời chiến tranh vĩnh cửu, cô cũng chính là lá cờ của anh.
Đời này, cho dù có chết nơi đất khách quê người, anh đã có lá cờ của riêng anh, là đủ.
*
Chúc Thanh Thần tỉnh dậy, Tiết Định đã không còn ở cửa.
Cô nhìn điện thoại, đã ngủ từ trưa đến ba giờ chiều... Người kia cũng không tới gọi cô?
Đầu tóc bù xù đi ra phòng khách, Tiết Định đang uống cà phê, tay cầm quyển sách.
"Dậy rồi à?" Anh khép sách lại, đặt lên bàn, "Đi thôi."
Trực tiếp đuổi người.
Chúc Thanh Thần bĩu môi, "Vừa mới dậy đã đuổi em đi, còn không cho em uống ly cà phê."
Cô thuận tay cầm quyển sách anh đặt trên bàn, lật hai trang.
Tiết Định không kịp cản, tấm hình trong sách nhẹ nhàng rơi xuống, anh muốn lấy lại nhưng Chúc Thanh Thần nhanh mắt đã nhặt lên.
Người trong hình... là cô.
Đó là lúc cô đứng ở trong căn phòng nhỏ ở Israel, dựa vào cửa sổ, nhìn người đi lại ngoài cửa sổ. Ánh nắng bao quanh người cô, còn cô vô tư không biết có người sau lưng chụp hình.
Chúc Thanh Thần không biết Tiết Định có tấm hình này từ lúc nào.
Trong trí nhớ có rất nhiều hình ảnh như vậy, cô đứng ở cửa sổ nhìn Chi Hoa giấy (1) Israel, nhìn người già trong ngõ nhỏ nói chuyện phiếm, nhìn các tòa thành cổ thấp thấp bé bé, xa xa truyền tới tiếng hát thánh ca.
(1) Chi Hoa giấy là một chi trong thực vật có hoa bản địa khu vực Nam Mỹ, từ Brasil về phía tây tới Peru và về phía nam tới miền nam Argentina.
...
Ánh mắt Chúc Thanh Thần chậm lại, dừng lại ở hàng chữ nhỏ trên tấm ảnh. Dòng chữ được trích từ chính quyển sách cô đang cầm trên tay.
Nét chữ Tiết Định cứng cáp sâu sắc.
Anh viết:
Tôi thiếu kinh nghiệm, tôi không chuẩn bị trước. Đột nhiên ngã vào vận mệnh của em, tựa như ngã xuống vực sâu.
Ngẩng đầu nhìn anh, anh chậm rãi đưa tay lấy bức ảnh.
"...Chỉ là thuận tay trích vào thôi."
Cô muốn cười nhưng đôi mắt lại nóng rực.
Cho dù đã sớm biết anh khẩu thị tâm phi, sớm biết anh làm tất cả đến cùng là vì cái gì, nhưng lồng ngực vẫn cảm thấy chua xót.