Dưới tán cây đa sum xuê cành lá, Chúc Thanh Thần chỉ nhìn Tiết Định một lát, khóe môi khẽ cong rồi xoay người đi thẳng, biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Tiết Định có trăm tính nghìn tính cũng không thể ngờ tới Chúc Thanh Thần lại có thể biết được hành động của mình.

Vốn tưởng rằng ngày hôm qua cô đã rời đi rồi, cắn răng kiên trì không gửi một tin nhắn nào cho cô. Ông anh cũng đã nói rằng, muốn sứt đầu mẻ trán thì phải làm đến cùng, không nên nửa vời rồi giữa chừng mới nhận ra chân tình.

Nào có ngờ rằng cô còn có thể chạy tới khu nghĩa trang này.

Khựng lại ngẫm nghĩ một chút, trong đầu suy nghĩ, quay đầu nhìn chằm chằm vào Kiều Khải, ánh mắt hơi trầm xuống.

Kiều Khải nhanh chóng rời mắt quay đi, cố làm ra vẻ bản thân không biết không hay.

Tiết Định thấp giọng, "Là cậu nói với cô ấy?"

"Ai cơ? Ai nói gì cơ?" Anh ta giả ngu.

"..." Tiết Định không nói gì, giữ nguyên sắc mặt nhìn anh ta, đáy mắt như dậy sóng.

Kiều Khải bị nhìn chằm chằm đến toàn thân cũng cảm thấy khó chịu, dần dần không chịu đựng được nữa hất cằm về phía trước nói, "Chú ý hoàn cảnh, đừng phân tâm, dù sao chuyện chết người mới là chuyện lớn."

Tiết Định hơi nhíu mày, anh kiềm chế, tạm thời không truy hỏi nữa.

Trước đám đông, chủ nhiệm Triệu và mọi người an ủi người nhà Trần Nhất Đinh, thầy phong thủy đứng một bên quan sát, chuẩn bị sai người giết gà nổ pháo.

Đám tang của Trung Quốc xưa nay rất được coi trọng, phải thật nghiêm túc tuân theo sự sắp xếp của thầy phong thủy, một loạt thủ tục được tiến hành, hết sức phức tạp.

Mẹ của Trần Nhất Đinh rất kiên trì, dù con trai không còn hài cốt thì cho dù như thế nào hồn phách cũng phải tìm được về đến nhà.

Thầy phong thủy tuổi đã hơn năm mươi ngồi xổm bên bia mộ, cầm một con gà trống lớn đã trói chặt chân, dùng sức bấm mạnh một cái vào cái mào đỏ tươi của nó.

Gà trống liều mạng xòe cánh muốn thoát ra nhưng chân lại bị trói chặt, chỉ có thể giãy giụa.

Mào gà bị bấm đứt, máu chảy ra.

Người đè cổ gà lại, chĩa về phía chậu hóa vàng mã vẩy mạnh một cái, xong liền ném sang một bên.

Con gà kia cũng rất đáng thương, từ giữa không trung rơi bộp xuống đất, nằm co quắp, kêu lên vài tiếng, trên mào máu đỏ tươi vẫn chảy ra.

Thầy phong thủy giơ cây gậy tự chế, thỉnh thoảng vung hai cái, miệng bắt đầu hùng hồn niệm một bài lưu loát.

Tiết Định không thích mấy thứ này nên cũng tránh mặt đi, không muốn nhìn nữa.

Trần Nhất Đinh sẽ thích điều này sao? Anh cũng không biết nữa. Dù sao người cũng đã mất, những thứ rườm rà này rốt cuộc là làm cho ai nhìn? Khua chiêng gõ trống, thắp hương nổ pháo, thật ầm ĩ.

Đứng cao thấy xa, tầm mắt của anh chậm rãi rơi xuống con đường quanh co bên ngoài cổng nghĩa trang.

Hừng đông, sương mù nhạt mà nhẹ, tựa như nơi thiên đường bồng bềnh mờ mờ ảo ảo. Trên con đường quanh co kia, bóng lưng gầy yếu đang từ từ đi xa, giống như một chấm đen nhỏ bé trên bức tranh thủy mặc.

Biết cô cố chấp ở lại, anh vừa tức vừa bực, hận không thể bóp chết tên Kiều Khải ăn cây táo rào cây sung này. Nhưng nhìn cô không ngoảnh lại, trái tim dường như cũng mất phương hướng, chỉ muốn chạy theo bước chân cô.

Anh im lặng cụp mắt.

*

Từ lúc rời khỏi nghĩa trang, Tiết Định im lặng không nói câu nào.

Kiều Khải đi theo anh lên xe của chủ nhiệm Triệu, trên xe còn có một ông cụ.

Theo sự sắp xếp, ông cụ tự nhiên ngồi cạnh người lái, Kiều Khải muốn để cho Tiết Định ngồi một mình phía sau nên vội vàng giành ghế lái, "Chủ nhiệm, để tôi lái xe cho. Hôm qua ông đã thức cả đêm, hôm nay lại dậy sớm như thế, không bằng cứ xuống ghế sau nghỉ ngơi một chút."

Không phải anh ta muốn nịnh bợ, mà là do anh ta đã động phải tổ ong vò vẽ nên không dám ngồi cùng Tiết Định.

Triệu Lệnh Bình khoát tay, "Không sao hết, cậu cứ ra phía sau nghỉ ngơi. Đường núi này nguy hiểm, tính tình cậu lại xốc nổi, tôi cũng không dám để cậu lái."

Liếc mắt nhìn Tiết Định, "Cậu tự giác nhỉ, đã sớm chui vào nghỉ ngơi rồi."

Tuy nói như vậy nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra Tiết Định đang bị bệnh.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được dặn dò vài câu, "Cậu đó, chú ý giữ gìn sức khỏe của mình một chút, dù sao cậu cũng là con người."

Tiết Định nhắm mắt dựa lưng vào ghế, ậm ừ một tiếng, mặt đầy mệt mỏi.

"Tôi luôn biết mình là con người, Darwin cũng đã bỏ công vất vả chứng minh thuyết tiến hóa mà tôi lại xem mình như con khỉ thì đúng là không tôn trọng thành quả lao động của người khác."

Kiều Khải cười ha ha, mới vừa cười được hai tiếng đã bị Tiết Định đưa mắt nhìn chằm chằm, nhất thời há miệng không phát ra được âm thanh nào, đành yên lặng ngậm miệng lại.

Cuối cùng ngượng ngùng mở cửa xe, ngồi xuống bên cạnh anh.

Không khí bên trong xe thật thấp, thấp đến đáng sợ.

Suốt cả đường đi, Kiều Khải cố gắng vắt óc suy nghĩ xem nên nói thế nào, cuối cùng không nhịn được nói nhỏ bên tai Tiết Định, "Tôi về nước cũng được hơn một tháng, thật ra còn rất nhớ quán ăn Trung Quốc ở Israel kia. Lão đại, sau này chúng ta quay lại, cậu mời tôi một bữa, thấy thế nào?"

Tiết Định không thèm nhìn Kiều Khải, chỉ nói hai chữ, "Nằm mơ."

Kiều Khải: "..."

Sau đó nghiêm chỉnh ngồi một bên, không dám lên tiếng.

*

Năm nay cực kỳ không yên bình, quân đội rối loạn, tâm trạng hỗn loạn.

Cả đường đi Tiết Định đều trầm tư, sau đó quyết định cùng Triệu Lệnh Bình trở về cơ quan một chuyến, lên tiếng chào, muốn thay ông mua vé trước giờ hành chính.

Triệu Lệnh Bình hỏi anh, "Năm hết tết đến còn không qua, bây giờ lại muốn đi à?"

Tiết Định cười cười: "Ông cũng không phải không biết chuyện gia đình tôi, năm nào chẳng vậy?"

Triệu Lệnh Bình cũng hiểu chuyện, "Gia đình cậu đúng là kỳ lạ, một nhà ba người đều dãi nắng dầm mưa, gia đình gia giáo, có ý thức, có cống hiến, toàn bộ kinh đô này chỉ sợ không tìm ra gia đình thứ hai."

Tiết Định nở nụ cười, "Sao mà không tìm a? Gia đình trong tấm ảnh treo kia không phải còn cống hiến nhiều hơn gia đình tôi à?"

Triệu Lệnh Bình buồn cười nhưng vẫn cố gắng ra vẻ nghiêm nghị, "Thằng nhóc láo toét này, cậu còn dám nói?"

Tiết Định phất tay, không quay đầu lại.

Trên đường về nhà, anh ở trong xe tập trung cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Mở khóa.

Đã khóa.

Mở khóa.

Đã khóa.

Cứ lặp lại nhiều lần như vậy.

Cuối cùng cũng mở WeChat, yên lặng nhìn hộp vuông xanh nhạt bé bé kia mở ra, chậm rãi đọc lại những đoạn nói chuyện phiếm của anh và cô vẫn còn lưu lại.

Cô ấy vẫn chưa rời đi?

Nhưng anh đã nói rõ ràng như vậy, cô còn ở lại đây làm gì?

Trong lòng buồn bực, biết rõ nên đặt cô một bên, không để ý đến, nhưng lý trí và tình cảm lại không nghe lời. Ngón tay rục rịch muốn hỏi cô vì sao còn không đi, muốn biết đến cùng là cô đang suy nghĩ điều gì.

Chỉ là đến cuối cùng vẫn tắt màn hình.

Xuống xe, hai tay đút trong túi áo, một tay nắm chặt điện thoại di động, tâm trí náo loạn bước vào ngõ.

Mau rời đi thôi, phải trở về thu dọn hành lý một chút.

Tuy nói như vậy nhưng đồ đạc cũng không nhiều, cũng chẳng có gì để thu dọn.

Đi mấy bước liền cảm thấy có chỗ không đúng.

Con ngõ chật hẹp không có mấy người đi lại, giữa trưa rất thanh tĩnh, nhưng anh lại nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ phía sau, không xa không gần đi theo anh.

Đi được một đoạn, anh ngừng lại, cũng không quay đầu, nói: "Ra đi."

Tiếng bước chân dần rõ ràng.

Lát sau, Chúc Thanh Thần không nhanh không chậm đi tới phía sau anh, "Anh là chó sao? Lỗ tai thính như vậy, em đi lại nhẹ nhàng thế mà vẫn bị anh phát hiện."

Cô rất bình tĩnh đứng đó, dường như chuyện trước đó chưa từng xảy ra vậy.

Anh nói dừng ở đây được rồi.

Trở về Giang Nam.

Đừng dây dưa với anh nữa.

Cô đều không nghe.

Chúc Thanh Thần nhún vai, nói chắc nịch, "Nếu như anh là chó, em đây cố làm heo cũng được. Tương lai nếu như hai ta có sinh con đẻ cháu, biết đâu có thể sinh ra chó và lợn."

Tiết Định đờ người, hoa mắt chóng mặt, căn bản không kịp nghĩ nhiều, thuận theo bản năng phản bác cô, "Tôi là người, tôi muốn sinh con, là con để nối dõi tông đường. Nếu chỉ là sinh nở con cháu thì chỉ cần lưu lại cho các người gia súc là tốt rồi."

Vừa dứt lời, anh đã thấy trong mắt Chúc Thanh Thần lóe lên ý cười thì lập tức hối hận.

... Khuôn mặt anh mang vẻ u ám.

Một đấu võ mồm, một chí khí, quan hệ của hai người dần được kéo lại gần.

Chúc Thanh Thần cười tủm tỉm, "Em muốn ăn cơm trưa."

Tiết Định nhìn cô chằm chằm, "Cho nên?"

"Ngay cả bữa sáng em cũng chưa ăn." Cô sờ sờ bụng, vẻ mặt đáng thương.

"Liên quan gì đến tôi."

Tiết Định quay mặt.

Người phụ nữ chết tiệt này, không phải từ trước đến nay đều tùy ý làm bậy hay sao? Lúc này lại không biết uống nhầm thuốc gì mà đột nhiên trở nên nham hiểm, giả vờ đáng yêu.

Hết lần này đến lần khác anh như bị bệnh, đầu óc hỗn loạn mới cảm thấy bộ dạng như vậy của cô rất đáng yêu.

Mẹ kiếp, thật muốn bóp chết cô.

Chúc Thanh Thần nhìn bộ dạng này của anh, nghiêng đầu một cái, kéo kéo góc áo khoác, "Lúc anh tới Giang Nam, em không phải người bản địa vẫn mời anh về nhà ăn bánh chưng thịt heo Gia Hưng sao? Bây giờ em tới Bắc Kinh, anh cũng không thể bỏ đói em được đúng không?"

Dừng một chút, bổ sung thêm một câu, "Dù sao muốn em đi cũng cần phải cho em ăn no trước, không phải sao?"

Ánh mắt Tiết Định lại rơi xuống mặt cô, có chút nghi ngờ.

"Ăn xong thì sẽ rời đi?"

Cô cười cười gật đầu, còn thề.

"Nếu như ăn xong vẫn không chịu đi?" Lúc này anh mới hồi phục tinh thần, giận tái mặt, đẩy tay cô khỏi góc áo, "Tránh xa ra một chút cho dễ nói chuyện."

Chúc Thanh Thần quy củ lùi sau một bước, giơ tay thề với trời, "Nếu em ăn xong còn không đi sẽ thiếu tiền anh gấp bội."

Tiết Định nhìn cô một chút, gật đầu.

"Được, đây là cô nói đấy nhé."

Anh mở cửa tứ hợp viện, cùng Chúc Thanh Thần vào nhà.

Nhưng anh thật sự không biết người phụ nữ sau lưng nhìn theo bóng lưng anh cười không ngớt, trong đầu chợt tỉnh táo.

Đi thì đi, cũng không phải một đi không trở lại.

Cùng lắm thì đi rồi trở về thôi.

Đúng là ngốc.

Cô thay giày, hỏi: "Mẹ anh đâu?"

"Ra ngoài làm việc."

"Ngày nào cũng làm việc ở bên ngoài sao?"

Tiết Định liếc cô một cái, "Cô nghĩ rằng ai cũng rảnh rỗi như cô không có việc gì, cứ đi rồi nói là đi du lịch à?"

Chúc Thanh Thần bĩu môi, "Em đây cũng chỉ là một lòng một dạ theo đuổi tình yêu, nghìn dặm tìm chồng thôi mà."

Tiết Định suýt chút nữa là sặc nước bọt, trong nháy mắt trở nên cảnh giác.

Anh nheo mắt nhìn cô, "Chúc Thanh Thần, ăn xong bữa này cô phải đi, không thương lượng. Đừng có hòng bày trò xấu xa với tôi."

Vậy thay đổi chiến thuật và kế hoạch.

Chúc Thanh Thần đáp, "Anh có thể đuổi em đi nhưng anh không thể đuổi em ra khỏi trái tim anh."

"Một vừa hai phải thôi." Anh cởi áo khoác ngoài treo lên móc, cảnh cáo cô.

"Đã là chuyện tình cảm thì không thể nào xua đuổi được, một vừa hai phải thôi." Khuôn mặt cô đầy thành khẩn.

Tiết Định trầm mặc một lát, đi ra mở cửa.

"Tôi chỉ có trách nhiệm cho cô ăn no, cô còn dài dòng nữa thì ra ngoài tự sinh tự diệt."

Cô nháy mắt mấy cái, làm tư thế khóa miệng ý nói mình đã ngậm miệng rồi.

Tiết Định không nhịn được khẽ chửi bới trong lòng.

Người phụ nữ thực sự uống nhầm thuốc rồi?

Không thể cư xử bình thường cho dễ nói chuyện sao?

Vừa nháy mắt, vừa dùng ngôn ngữ cơ thể khiến anh như muốn tâm thần phân liệt.

Mà từ lâu lòng cũng đã bị cô chia thành hai nửa, một nửa ầm ĩ muốn giữ cô lại, một nửa lại kêu gào đuổi cô đi.

Nhưng cô đã đưa ra chiến thuật này, sự cân bằng ban đầu đã không còn giữ được nữa, bắt đầu rối loạn.

Tiết Định bình tĩnh cảnh cáo.

"Cô ngoan ngoãn chút cho tôi, ăn xong bữa này mau đi đi."

Mặt không chút thay đổi xắn tay áo vào bếp lại bị Chúc Thanh Thần ngăn lại.

"Để em." Cô ngẩng đầu nhìn anh, thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh nghỉ ngơi một lát đi, bữa cơm này để em làm."

Tiết Định: "..."

"Không phải cô nghĩ, chỉ cần cô vào bếp nấu ăn là tôi sẽ cho cô ở lại chứ?"

Chúc Thanh Thần ngửa đầu nhìn anh, nở nụ cười, "Em nấu cơm và ở lại là hai chuyện không liên quan."

Cô quay mặt đi, nhẹ nhàng nói tiếp một câu, "Anh đang ốm, mau nghỉ ngơi đi. Chỉ là muốn ăn một bữa cơm với anh thôi, việc ai nấu hay ăn gì cũng không quan trọng."

Một câu cuối cùng: "Em ăn xong sẽ đi, anh yên tâm, dù sao..." Cô chăm chú nhìn anh, cười hai tiếng, "Em cũng không phải loại người khẩu thị tâm phi (1) thích nói dối."

(1) Khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.

Cô xoay người cởi áo khoác treo lên móc, cũng không nhìn anh, trực tiếp đi vào bếp.

Quen việc dễ làm, cô cũng không coi mình là người lạ.

Tiết Định yên lặng nhìn cô, trong lòng nặng trịch.

Chúc Thanh Thần như vậy, có gì đó không đúng.

Không ầm ĩ, không oán hận, không bắt bẻ anh, cũng không cãi nhau với anh. Ngược lại dịu dàng săn sóc, anh nói gì cô đều gật đầu đồng ý.

Fuck.

Anh nắm chặt tay, chửi một câu.

Mẹ nó toàn bộ chỉ là quỷ kế!

Vậy mà trong phút chốc anh lại không nhìn thấu cô muốn gì, cảm giác này thực sự là, như đánh vào bông vậy, không thể nói được gì...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play