Thích Thiếu Thương đột nhiên đứng dây, hướng Dương Vô Tà ôm quyền, “Ý tốt của Dương tổng quản, tại hạ tâm lĩnh. Nhưng chức lâu chủ này, thứ lỗi tại hạ không thể nhận”.

“Ta với Tiểu Thạch tuy rằng nhất kiến như cố, nhưng ban chỉ này, ta vốn chỉ thay hắn bảo quản mà thôi. Hiện tại Dương tổng quản ở đây, ban chỉ này cũng nên vật quy nguyên chủ, ta cũng thôi làm việc bao đồng”.

Dương Vô Tà làm như ngẩn ra, rồi lập tức nói, “Thích đại hiệp, theo quy củ của Kim Phong Tế Vũ lâu chúng ta, từ trước đến nay, ‘tín vật còn, lâu chủ còn, tín vật vong, lâu chủ vong’. Nếu Vương lâu chủ đã giao ban chỉ cho Thích đại hiệp, thì tuyệt sẽ không chỉ đơn giản là mang ý gửi mà thôi, hắn hẳn hy vọng Thích đại hiệp có thể tiếp nhận chức lâu chủ của hắn. Vô Tà hy vọng Thích đại hiệp sẽ không tiếp tục từ chối nữa. Còn nếu Thích đại hiệp kiên quyết không nhận, kia Vô Tà cũng chỉ còn cách lấy cái chết hướng lâu chủ tạ tội”.

“Dương tổng quản, trăm triệu lần không được!” Thích Thiếu Thương không nghĩ tới Dương Vô Tà có thể chấp nhất đến vậy, ban chỉ trong tay bỗng nhiên nặng tựa thái sơn, “Dương tổng quản nếu nhất định làm vậy, tội lỗi chính là do Thích Thiếu Thương ta gây nên. Chính là, Tiểu Thạch đến nay sinh tử chưa biết, Dương tổng quản không nghĩ tới việc tìm hắn về sao?”

Trầm mặc một lát, tiếng nói nhu hòa của Dương Vô Tà lại vang lên, “Chức trách của Vô Tà là phò trợ lâu chủ, nếu Vương Tiểu Thạch đã quyết định rời khỏi đây, Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không nhất thiết phải đi quan tâm tới một người không quan hệ”. Hai câu nói này thực sự rất bình thản, lại khiến Thích Thiếu Thương và Lục Tiểu Phụng trong lòng vang lên mấy tiếng “lộp bộp”.

Với cương vị của mình, Dương Vô Tà thực sự vô cùng tận trung với lâu chủ, mặc kệ đó là Trương Tam hay Lý Tứ. Còn với những kẻ khác, mặc kệ lúc trước giao tình có sâu đậm đến đâu, Dương Vô Tà cũng chỉ xem như ‘người không quan hệ’. Hay nói cách khác, nếu hiện tại Thích Thiếu Thương hạ lệnh giết Vương Tiểu Thạch, Dương Vô Tà cũng sẽ không mảy may nhăn mặt chút nào mà nhận lệnh, đơn giản bởi vì đó là mệnh lệnh của lâu chủ.

Dương Vô Tà, quả không đơn giản!

Kim Phong Tế Vũ lâu có hắn, mới có thể vô kinh vô hiểm trải qua biết bao sóng to gió lớn như vậy.

Mà cũng vì lẽ đó, nếu như Thích Thiếu Thương tiếp nhận Kim Phong Tế Vũ lâu, mới có thể có trong tay thực lực để âm thầm hỗ trợ Lục Phiến Môn, tiến tới chế trụ thế lực của Thái Kinh.

Lòng bàn tay Thích Thiếu Thương đầy mồ hôi lạnh.

Tích Triều, đây là dụng ý của ngươi sao?

Kể từ lúc đó, ta và ngươi, sẽ đứng trên hai bờ đối lập?

Ngươi quả nhiên… ngoan độc với kẻ khác, nhưng đối với mình, lại càng ác độc, nhẫn tâm hơn!

Thích Thiếu Thương thở sâu một hơi, bình tĩnh mở miệng, “Dương tổng quản, ta đáp ứng ngươi, nhưng ta sẽ mau chóng tìm Tiểu Thạch về. Trước tiên, ta sẽ thay hắn xử lý hết thảy sự vụ của Kim Phong Tế Vũ lâu”.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Dương Vô Tà ôm quyền, cao giọng trả lời.

“Hết thảy đều nghe theo lâu chủ phân phó”.

Lục Tiểu Phụng vuốt râu, rất hứng thú quan sát hết thảy mọi việc đang diễn ra.

Sự tình dường như càng ngày càng có ý tứ!

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một gương mặt lạnh nhạt, khóe miệng Lục Tiểu Phụng ý cười càng sâu.

Nam Tinh, ta rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy ngươi rồi.

Vô Tình tiếp nhận bình sứ màu trắng, con ngươi trong trẻo, lạnh lùng thoáng hiện lên chút tiếu ý, “Lần này thực sự may mắn có sự hỗ trợ của Lệ huynh, Lục Phiến Môn vô cùng cảm kích”.

“Thành huynh quá khách khí rồi, tại hại bất quá cũng là được người ta ủy thác. Hơn nữa, chữa bệnh cho người vốn là chức trách của ta, cũng là việc nên làm”.

“Hảo một Lệ Nam Tinh y đức cao minh, thật sự làm cho người ta bội phục a!”

Ngoài cửa sổ, một thanh âm lạnh lẽo truyền đến, mang theo bảy phần ngạo khí, ba phần khinh thường.

Sắc mặt khẽ biến, sợi chỉ vàng trong tay Vô Tình đã muốn xuất ra, sẵn sang thẳng hướng tấn công người bên ngoài cửa sổ.

Trong không gian vang lên tiếng quỷ khóc thần hào, ngân quang xuyên qua cửa sổ, xé gió vút thẳng vào phòng. Vô Tình vội một chưởng vỗ vào cạnh bàn, mượn lực lùi lại. Cửa sổ mở bung ra, dưới ánh trăng là một bóng người cô độc, thanh sam, tóc quăn, ngông nghênh phiêu phiêu tựa trích tiên.

Cố. Tích. Triều!

Nếu không phải nhìn thấy trên mũi kiếm của y vẫn còn vương vệt máu, sợ rằng người ta sẽ cho rằng công tử áo xanh này tới đây là để thưởng trà ngắm trăng đi.

Đôi mắt Vô Tình hơi trầm xuống, thản nhiên mở miệng, “Cố công tử đến thăm Lục Phiến Môn, chẳng hay có việc gì cần sao?”

Cười khẽ một tiếng, Cố Tích Triều vươn ra cánh tay như bạch ngọc chỉ thẳng Vô Tình, “Ta muốn, là bình giải dược trong tay ngươi kia”.

Đôi mày Vô Tình nhíu lại, bàn tay mơn trớn tay vịn luân y, “Thuốc này có tác dụng gì, Cố công tử hẳn rất rõ ràng đi?”

“Chính vì biết, cho nên ta mới muốn a!”

Cố Tích Triều nghiêng đầu, thần sắc có chút ngây thơ khờ dại.

Nhưng trong mắt Vô Tình, lại hoàn toàn không chút nào giống vậy.

“Nếu ta không giao ra?”

‘Không giao ra?’ Cố Tích Triều bỗng nhiên nhếch miệng, tựa như nghe được điều gì đó rất nực cười, ‘Vậy thì ta đành đem mấy người các ngươi giết sạch, bình giải dược tự nhiên sẽ đến tay thôi”.

Vừa dứt lời, người đã như tên rời cung lao về phía Vô Tình.

Một bóng trắng bay tới, tà áo tung bay, hai chân liên tiếp tung ra mấy cú đá thẳng mặt Cố Tích Triều. Phía sau vang lên tiếng xé gió, kiếm khí lạnh như băng cũng sắp sửa đả thương ngực y.

Sinh tử trước mặt, Cố Tích Triều ngược lại lại mỉm cười, không lùi mà tiếp tục tiến tới, song chưởng đánh ra, ngăn một cước của Truy Mệnh, cả thân mình mượn lực trầm xuống, né được một kích trí mạng của Lãnh Huyết, trường kiếm trong tay vẫn không chút nào ngừng nghỉ, lao thẳng vào Vô Tình!

Hết thảy phát sinh rất đột ngột, Vô Tình không thể ngờ công phu của Cố Tích Triều đã đạt đến trình độ này. Vô Tình nắm chặt chỉ vàng trong tay, một kiếm này, vô luận thế nào cũng muốn tiếp!

Kiếm quang hiện lên, tất cả yên tĩnh.

Trường kiếm không đâm trúng Vô Tình, mà bị kẹp giữa hai ngón tay.

Linh tê nhất chỉ!

Cố Tích Triều không nghĩ tới, trên mặt ngập tràn vẻ kinh ngạc.

Y đương nhiên không nghĩ tới, bàn tay thi triển chiêu thức linh tê nhất chỉ vang danh thiên hạ, lại chính là của thiếu niên có bộ dạng vô cùng giống mình này.

Lệ Nam Tinh, dùng linh tê nhất chỉ, chặn đường kiếm của Cố Tích Triều.

Kỳ thực không riêng gì Cố Tích Triều, tam đầu mục đang đứng đó cũng giật mình không nhỏ.

Bất quá sau khi giật mình ban đầu qua đi, mọi người lập tức hiểu rõ.

Đôi mắt Hoa Mãn Lâu không nhìn được, cho nên Lục Tiểu Phụng dạy hắn linh tê nhất chỉ để bảo mệnh.

Còn đối với Lệ Nam Tinh, chỉ sợ linh tê nhất chỉ này, rất có ý tứ đi!

‘Cố công tử, để cứu mạng người, giải dược này tại hạ không thể giao cho ngươi. Cố công tử tâm hướng thiên hạ, Nam Tinh cũng không để tâm, chỉ hy vọng Cố công tử không lạm sát kẻ vô tội’.

Truy Mệnh lắc mình chắn phía trước Vô Tình, khuôn mặt sáng lạn như tiểu thái dương, giờ phút này cũng chỉ còn là một mảnh bi thương.

‘Triều Triều, ta không biết ngươi rốt cuộc làm sao nữa! Ngươi đánh cắp giáng hồn thảo, còn đả thương Hoa Mãn Lâu, hiện giờ lại quang minh chính đại chạy tới Lục Phiến Môn cướp giải dược, ngươi…. Triều Triều, ta biết ngươi không thật tâm muốn làm việc cho Thái Kinh, một khi đã như vậy, ngươi vì cái gì còn phải thương tổn nhiều người đến thế?! Triều Triều, thu tay lại đi, coi như ta cầu xin ngươi, Triều Triều….’

Thần sắc trên mặt Cố Tích Triều khẽ biến, đôi mắt trở nên lạnh như băng, ‘Truy Mệnh, ngươi tránh ra’.

Truy Mệnh cắn chặt môi, ánh mắt quật cường, ‘Không!’

‘Tránh ra! Đừng ép ta động thủ’.

‘Không!’

‘Ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi?’ Đôi mắt nguyên bản lạnh lùng, trong trẻo của Cố Tích Triều, lúc này đã bắt đầu nhiễm một tầng màu hồng.

‘Cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không để ngươi lấy đi giải dược!’ Truy Mệnh vừa tiến lên vừa la lớn. Kiếm quang biến mất, máu phun ra.

‘Triều Triều, ngươi ____’

Truy Mệnh không dám tin, cúi đầu nhìn kiếm của Cố Tích Triều chầm chậm rút khỏi thân thể mình.

‘Là ngươi bức ta’. Cố Tích Triều thản nhiên mở miệng, xoay người đón thế tấn công ào ạt như vũ bão của Lãnh Huyết, lạnh lùng cười, ‘Như thế nào? Ngươi nhanh vậy đã muốn đi theo hắn?’

‘Cố. Tích. Triều!’

Hai tay Vô Tình vung lên, tình nhân lệ như hoa vút ra, ‘Ngươi kẻ điên này! Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?!’

‘Kẻ điên?’

Cố Tích Triều càng cười càng vui vẻ, hai tròng mắt lộ ra sát khí thị huyết, ‘Ngươi nói đúng rồi, ta vốn là kẻ điên!’

Cánh tay Cố Tích Triều phất lên, Thần Khốc Tiểu Phủ lại xé gió lao ra. Một mảnh quỷ khóc thần hào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play