Một người thích “chõ mõm” vào chuyện người khác, bên người lúc nào cũng mỹ nữ hàng đàn.
Lục Tiểu Phụng thích chõ mõm vào chuyện kẻ khác, hơn nữa rất hay chõ mõm vào những chuyện tư, những án tử phức tạp tới tay hắn cũng sẽ được giải quyết dễ dàng. Có người nói Lục Tiểu Phụng sở dĩ có thể thành công, bởi vì hắn công phu hảo, có người nói vì hắn đủ thông minh, cũng có người lại nói bởi mỹ nhân tri kỷ khẳng định có thể vì hắn bán mạng.
“Kỳ thật bọn họ nói đều đúng, nhưng cũng là không đúng”. Khi nói ra câu này, Lục Tiểu Phụng đang nằm trên nóc Kim Loan điện uống rượu. Tốt nhất vẫn là rắn lục, mặc dù không so được với rượu hoa mai tinh khiết của Vạn Mai sơn trang, nhưng so với rượu hoa mai, uống càng lâu lại càng say lòng người.
“Đây là vì cái gì?”
Lục Tiểu Phụng tung vào không trung một viên hoa sinh, há mồm tiếp được, nghiêng đầu cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ trên mặt.
“Bởi vì lòng ta hiếu kì đủ nặng”
Hoàng hôn, Bách Hoa lầu.
Hoa Mãn Lâu mới vừa châm hảo hai chén bích loa xuân, một thân ảnh đã bay vào tiểu lâu, nơi quần áo tung bay tỏa ra từng trận hương hoa.
“Hoa Mãn Lâu, đừng nhỏ mọn như vậy! Biết rõ ta chỉ thích uống rượu, lại cố tình châm trà cho ta uống”.
“Rượu thì có, nhưng ta chỉ mời bằng hữu”. Hoa Mãn Lâu mỉm cười trả lời, trong tươi cười có phong tình, nhưng qua Hoa Mãn Lâu lại thập phần tươi tắn: “Huống hồ, trà này vốn không phải cho ngươi uống”.
“Nga? Vậy là cho ai uống?”
“Bọn họ lập tức tới ngay”
“Đại sư huynh, đây là nơi ngươi nói “Bách Hoa Lầu” a, thiệt nhiều hoa nga, thật khá!” Thanh âm sáng ngời tràn ngập sức sống. Lục Tiểu Phụng ngẩng đầu, liền thấy cửa thang lầu đã có hai người.
Một công tử áo trắng, ngồi trên xe lăn, mặt như quan ngọc, ánh mắt tựa sao, trong tay một chiết phiến (quạt), thần thái trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại không thua Hoa Mãn Lâu tao nhã như ngọc. Đứng phía sau hắn cũng một thân áo trắng, nhưng lại thành ra linh động thanh dật, một mái đầu tóc dài đen đơn giản, trong mắt linh động ngập tràn tò mò, khiến cho hắn càng thêm vẻ trẻ con. Lục Tiểu Phụng nở nụ cười, hắn đã nhận ra thân phận hai người, cũng không đứng dậy, tự cầm một chiếc chén rót trà, nhàn nhã uống.
Hoa Mãn Lâu đã đứng dậy, tươi cười ôn hòa: “Vô Tình công tử, Truy bộ đầu”.
Vô Tình chắp tay hoàn lễ: “Hoa công tử, hay phải gọi là Hoa Thất thiếu gia đi”.
“Bách Hoa Lầu không có Thất thiếu gia, Vô Tình công tử vẫn kêu ta là Hoa Mãn Lâu đi”.
Vô Tình chưa kịp đáp lại, người phía sau y đã nhịn không được mở miệng khen ngợi trước: “Ngươi kêu Hoa Mãn Lâu? Hoa Mãn Lâu, Hoa Tươi Mãn Lâu … Ừ, hoa hảo, danh hảo, hẳn là người tốt!”
“Đa tạ Truy bộ đầu khích lệ”
Truy Mệnh khoát tay ngăn lại: “Cái gì mà trước Truy bộ đầu, sau Truy bộ đầu, gọi ta là Truy Mệnh được rồi! Hoặc ngươi cũng có thể kêu ta Thôi Lược Thương, Lược Thương, ta cũng không để ý”. Truy Mệnh cười lộ ra hàm răng trắng, cười đến chân thành mà thân thiết.
Xoay chuyển ánh mắt, Truy Mệnh thấy được người ngồi một bên nhàn nhã uống trà, khuôn mặt nguyên bản đang cười lập tức ngẩn ngơ: “Lý Hoại?”
Hai bước đi tới trước mặt hắn, Truy Mệnh ôm đồm cánh tay hắn, trên mặt không chút nào che giấu vội vàng cùng kinh hỉ: “Ta biết! Ta biết ngươi nhất định không việc gì, nhất định ngươi sẽ trở về! Ta rất nhớ ngươi a, Lý Hoại ngươi có nhớ tới ta không? Ta rất muốn nói chuyện với ngươi a Lý Hoại!”
Lục Tiểu Phụng bị hắn trảo đến đau cả tay, nhưng vẫn lộ ra nụ cười tươi: “Vị bằng hữu này, ngươi không phải là nhận sai người chứ?”
“Truy Mệnh, hắn không phải Lý Hoại, ngươi nhận sai rồi”. Vô Tình phía sau nhắc nhở hắn, trong thanh âm lạnh như băng không đổi thoáng một tia bất đắc dĩ cùng đau lòng.
“Vị này nói vậy chính là danh khắp thiên hạ Lục Tiểu Phụng Lục công tử”. Vô Tình nhìn hắn trong mắt cũng hiện lên một chút kinh ngạc, nhẹ nhàng chắp tay: “Sư đệ lỗ mãng, mong Lục công tử thứ lỗi”.
Lục Tiểu Phụng nhếch miệng cười: “Vô Tình công tử khách khí quá, lệnh sư đệ thẳng thắn sảng khoái, rất giống một bằng hữu của ta, ta như thế nào lại để ý chứ”. Cúi đầu nhìn người kia vẫn đang chằm chằm nhìn mình ngẩn người: “không biết Truy tam gia có thể buông hay không?”
Truy Mệnh vẻ mặt hốt hoảng một chút, trong mắt đầu tiên là hoài nghi, rồi chậm rãi trở nên thất vọng, cô đơn, cuối cùng lại bình tĩnh. Cười cười, Truy Mệnh buông lỏng tay ra: “Thực xin lỗi a, ta nhận sai”.
“Không quan hệ, xem ra ta với bằng hữu của Truy Mệnh huynh hẳn là bộ dạng rất giống, mới có thể nhìn lầm đi?”
Truy Mệnh nhìn hắn, tựa hồ muốn cười, lại chỉ giật giật môi, im lặng không nói. Âm thanh ôn hòa của Hoa Mãn Lâu kịp thời đánh vỡ không khí xấu hổ này: “Các ngươi như thế quen biết, cũng coi như hữu duyên. Lục Tiểu Phụng, Vô Tình công tử cùng Truy Mệnh hôm nay là tới tìm ngươi”.
Lục Tiểu Phụng đau đầu đứng lên.
Hắn thích chõ mõm vào, nhưng là không muốn giao tiếp với quan phủ, nhất là loại quan phủ dính dáng tới hoàng cung như Lục Phiến Môn. Tử Cấm Thành, Kim Loan điện, sau trận chiến của Diệp Cô Thành cùng Tây Môn Xuy Tuyết, danh tiếng Lục Tiểu Phụng đạt tới độ cao trước nay chưa từng có. Tuy nói ngay cả Hoàng Thượng với hắn càng thêm tán thưởng, lại đáp ứng một thỉnh cầu của hắn mà cho đến nay chưa ai từng biết đến, Lục Tiểu Phụng vẫn là thích những tháng ngày tiêu dao của hắn trước kia, uống rượu, kiến bằng hữu, thưởng hoa mai, gặp mỹ nhân, dù trong quan phủ có không ít bằng hữu, Lục Tiểu Phụng vẫn là không thích cùng quan phủ có quan hệ.
Chuyện đến cả Lục Phiến Môn thần bộ ti đều không giải quyết được, khẳng định không phải phiến toái bình thường, Lục Tiểu Phụng thực đau đầu, nhưng hắn lại không nghĩ cự tuyệt.
Có lẽ bởi Hoa Mãn Lâu ra mặt làm người tiến cử, cũng có thể là bởi vì tứ đại danh bộ, có thể thay mặt toàn Lục Phiến Môn, Vô Tình tự mình đến, có lẽ là vì Truy Mệnh nhìn thấy hắn lại bày ra một loạt biểu tình biến hóa phức tạp, tóm lại hắn không nghĩ cự tuyệt, cũng cự tuyệt không được.
“Vô Tình công tử có thể tự mình đến, Lục Tiểu Phụng hẳn là cảm thấy thực vinh hạnh”. Lục Tiểu Phụng lộ ra nụ cười nhất quán, hai tay nhất quán: “Có thể giúp được chuyện gì, Vô Tình huynh cứ việc nói, Lục Tiểu Phụng nhất định hết sức”.
Vô Tình “ba” một tiếng khép chiết phiến, khóe miệng gợi lên một chút ý cười: “Lục công tử khẳng định hỗ trợ, nhất định sẽ lập đại công, Vô Tình xin được tạ ơn trước”. Nói xong liền chắp tay xoay người, đối Lục Tiểu Phụng.
“Vô Tình huynh khách khí quá”. Bất ngờ này, cũng làm Lục Tiểu Phụng thấy ngượng ngùng: “Ừ, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Kỳ thật việc này cũng đơn giản, chỉ là muốn Lục công tử hỗ trợ tìm một người”.
“Người nào?”
“Một người dụng độc, giải độc, hiểu biết rất sâu về độc”.
“Độc?” Lục Tiểu Phụng có chút buồn bực: “Lục Phiến Môn phá án từ khi nào cũng dùng độc?”
Vô Tình nhẹ lay động chiết phiến, mỉm cười giải thích: “Đương nhiên không phải Lục Phiến Môn sử dụng độc, mà là gần đây chúng ta nhận được một án tử rất khó giải quyết, người bị hại đều là quan viên trong triều, hơn nữa người hạ độc thủ pháp thập phần cao minh, phá án không thể tiến hành. Cho nên chúng ta cần một người với độc phi thường hiểu biết, tới giúp Lục Phiến Môn phá án”.
“Lục công tử trên giang hồ rất nhiều bằng hữu, chúng ta muốn mượn lực lượng của Lục công tử giúp Lục Phiến Môn tìm một chút”.
“Ha, nguyên lai là vậy a!”, Lục Tiểu Phụng nhãn châu xoay động, cười nói: “Các ngươi muốn tìm người giải độc, trước mắt không phải có một người sao?”
“Ai?”
Lục Tiểu Phụng trỏ một ngón tay sang bên Hoa Mãn Lâu: “Hắn!”
“Lục Tiểu Phụng ngươi nói bậy bạ gì đó a?” Hoa Mãn Lâu có chút buồn cười sẵng giọng.
“Nói bậy? Như thế nào là nói bậy đâu?” Lục Tiểu Phụng vô tội khoát hai tay: “Ai cũng biết Hoa Mãn Lâu ngươi hành hiệp trượng nghĩa, y thuật cao minh, loại sự tình này không tìm ngươi thì tìm ai?”
“Người này phải là một người dụng độc, ta chỉ thay người chữa thương, với độc vật chỉ có thể nói hiểu biết không hơn”. Hoa Mãn Lâu châm trà cho Vô Tình, thoáng sau tự hỏi nói: “Ngươi nhắc đến, ta thật nhớ đến một người”.
“Nga? Là ai?”
“Vô Tình công tử đã từng nghe nói qua Thiên Ma Giáo?”
“Chẳng lẽ là hai mươi năm trước danh chấn võ lâm Thiên Ma Giáo?”
“Đúng vậy, Thiên Ma giáo của Lệ Thắng Nam, trên tay nàng có một quyển “Bách độc chân kinh”, bên trong ghi lại một chút cũng không thiếu các loại kì độc cùng cách giải, hẳn là có thể giúp ích chút gì đi”.
“Chính là, Thiên Ma giáo hai mươi năm trước cũng đã giải tán”.
Hoa Mãn Lâu gật đầu: “Không sai, Lệ Thắng Nam giải tán Thiên Ma giáo, nhưng nàng còn có hậu nhân, chính hắn được Lệ Thắng Nam dạy bảo không phục hưng Thiên Ma giáo”.
“Ai~~ tốt lắm tốt lắm, kết quả còn không phải ta đi tìm”. Lục Tiểu Phụng ngáp một cái, miễn cưỡng nói: “Hoa Mãn Lâu, ngươi nói cho ta biết hắn tên gọi là gì, đi chỗ nào mới tìm thấy?”
“Ta không biết tên hắn”. Hoa Mãn Lâu nhẹ lay động chiết phiến: “Lục Tiểu Phụng, ngươi nếu như đi tìm người, tới Tồ Lai Sơn thử xem đi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT