Cầm lấy bồ câu Vân Hải, Diệp Ly Ly nhảy lên lưng ngựa còn Minh Nguyệt Thiên Lý thì cầm dây cương trong tay, quay đầu ngựa rời khỏi lãnh địa Chúng Nhân Bang.

Minh Nguyệt Thiên Lý vui vẻ phất phất tay với đám người Trúc Hải Thính Tùng, hưởng thụ cái ôm của ôn hương nhuyễn ngọc. Cái gì Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn, cái gì mỹ nhân khó dây dưa, cứ để lại cho đám Trúc Hải Thính Tùng kia lo liệu đi. Trúc Hải Thính Tùng nhìn hai người cưỡi ngựa đi xa, sắc mặt không chỗ nào là không đen.

[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Hai người họ muốn đến gặp ai đó, sao còn không đuổi theo?

[Phụ cận] Mỹ Nhân Ngư: Bọn ta làm sao có thể la lối om sòm trước mặt Minh Nguyệt được? Bọn ta phải lưu lại ấn tượng tốt trước mặt thần tượng chứ! Những kẻ từng mạo phạm Minh Nguyệt đều đã bị đá bay ra khỏi Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn, bọn ta là một tổ chức có nguyên tắc, có trật tự!

[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: …

Tài Lang từ bên trong đi ra, tay áo còn vương vết mực nhàn nhạt. Hắn mỉm cười nhìn đám người trước mắt.

[Phụ cận] Tài Lang: Chư vị dường như rất nhàn rỗi, có hứng thú đi làm nhiệm vụ với Chúng Nhân Bang hay không?

Trên người hắn dường như có sự dễ gần bẩm sinh, khiến cho đám người trước mặt chần chừ không kịp trả lời. Hắn thừa cơ hội, tiếp tục dụ dỗ:

[Phụ cận] Tài Lang: Bang chúng Chúng Nhân Bang đều là đám thiếu niên tay chân vụng về, ta lại mới sáng tạo ra một đại lục cho Thế Giới Giang Hồ, còn nhiều nơi cần xử lý cẩn thận lại không cách nào lo liệu với nhân lực hiện tại. Thế cho nên, mọi người có muốn hợp tác cùng bọn ta hay không?

Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn đều sững sờ.

Đại lục mới?

Bọn họ thật có sáng tạo. Thế Giới Giang Hồ hiện nay đã bước qua một lần nâng cấp toàn bộ hệ thống, một đại lục mới xuất hiện giống như là sáng tạo ra một thế giới mới.

Tài Lang rất hài lòng với biểu cảm của bọn họ, tiếp tục dụ dỗ:

[Phụ cận] Tài Lang: Chẳng lẽ các người không muốn tận mắt nhìn thấy đại lục mới được sinh ra hay sao? Hoàn nguyên những cung điện cùng chùa chiền đã biến mất, phác thảo núi đồng sông ngòi đã bị chôn vùi, phục sinh nhân thần thú điểu đã từng tuyệt chủng...

[Phụ cận] Tài Lang: Sáng tạo những hoạt động mới.

[Phụ cận] Tài Lang: Làm quen những người bạn mới.

[Phụ cận] Tài Lang: Ngắm nhìn một thế giới mới.

Tài Lang mỉm cười mang theo nhàn nhạt rực rỡ, lời nói không nóng không lạnh nhưng lại đâm sâu vào lòng người.

Trúc Hải Thính Tùng nghiêng đầu.

Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn đều giật mình, rõ ràng chỉ là một khuôn mặt bình thường nhưng viễn cảnh qua lời nói êm tai lại khiến lòng người rung động như vậy, mà ngay cả ánh mắt cũng khiến người ta say.

[Phụ cận] Sleeping Beauty: Tham gia!

[Phụ cận] Snow White: Gia nhập!

[Phụ cận] Cinderella: Cũng vậy!

Mỹ Nhân Ngư nhìn đám người chơi đang nhao nhao, biết đã không thể khống chế cục diện, chỉ có thể hung hăng trừng mắt kẻ khởi xướng. Mà Tài Lang đã dẫn mọi người tiến vào khu vực thiết lập sơ bộ, thỉnh thoảng truyền đến từng trận thán phục.

[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Bỉ ổi, rõ ràng già cái đầu rồi mà còn chơi chiêu.

Liễu Nhứ Phi Phi bên cạnh hắn dường như mới vừa tỉnh mộng.

[Phụ cận] Liễu Nhứ Phi Phi: Tài Lang dùng mỹ nhân kế thật là lợi hại, không hổ là vị lão đại được sùng bái nhất, ngay cả chiêu mê hoặc cũng dùng đến tài tình như vậy. A! Đám người kia vì sao lại vây xung quanh lão đại Tài Lang? Muội cũng muốn nhìn.

[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: …

Minh Nguyệt Thiên Lý bắt đầu cân nhắc đến chuyện đại lục mới. Dù sao bản đổ Thế Giới Giang Hồ cũng có giới hạn, hắn cùng Diệp Ly Ly cơ bản chính là đã quen thuộc gần như hết các nơi trên bản đồ hiện tại, muốn thống thống khoái khoái chơi trò chơi thật đúng là ngàn vàng khó cầu. Đương nhiên, Diệp Ly Ly vốn dĩ sẽ không cảm thấy không được tự nhiên, dù sao cô cũng chỉ tiếp xúc với mỗi đám người Chúng Nhân Bang trong trò chơi, mà đám người Chúng Nhân Bang kia vốn dĩ chẳng chút kiên kị ánh mắt người ngoài, Thế Giới Giang Hồ vốn cũng chỉ là một nơi để bọn họ chơi đùa.

Minh Nguyệt Thiên Lý bĩu môi, cười nói:

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Phu nhân không lo lắng chuyện này sao?

Diệp Ly Ly quay đầu nhìn hắn, không nói gì. Cái tên này làm sao có lòng tốt đưa bồ câu Vân Hải đến không công như vậy, rõ ràng là cảm thấy phiền phức khi bị Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn vây xung quanh, cho nên phải “gắp lửa bỏ tay người”. Âm hiểm, cực kỳ âm hiểm!

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Ngồi im, coi chừng ngã. Đằng kia không phải là thuộc hạ trước kia của em trai Không Phải cùng Tử Sắc, người từng có quan hệ với Chúng Nhân Bang sao?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Đúng là kẻ nhớ dai.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Có dám cá cược rằng chúng ta đi ra, bọn họ sẽ không nhớ chúng ta hay không?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Không!

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thật là chém đinh chặt sắt.

Dám cá cược cùng Minh Nguyệt Thiên Lý thì chỉ ngại mình chết quá trễ! Diệp Ly Ly nhẫn một chút, cắn cắn khóe môi đề phòng sự hiếu kỳ của mình phản bội lại mình. Nhìn thấy bộ dáng kia, Minh Nguyệt Thiên Lý thở dài nhận thua.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Nhằm vào hoạt động trứng màu của Kỷ Nguyên Ma Pháp, Thế Giới Giang Hồ trong khoảng thời gian đó cũng đưa ra thiết lập chỉnh sửa dung mạo. Tuy nhiên so sánh với sự ngẫu nhiên của Kỷ Nguyên Ma Pháp thì Thế Giới Giang Hồ lại giao kỹ năng cung cấp dược cho NPC Vân Sơn Lão Quái, chỉ cần đưa ra giá cả thì có thể mua mặt nạ da người trong tay hắn ta.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Vân Sơn Lão Quái, nghe hơi quen tai...

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Sư phụ nàng.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: …

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Từ khi hoạt động này diễn ra, Vân Sơn Lão Quái không thể không thu nạp thêm đồ đệ. Trong bang hội Tử Sắc U Linh lại có hai người, một là hội trưởng Tử Sắc, người còn lại là Bạch Vân Phiêu Phiêu. Mà Nhất Diệp Tri Thu từ sau khi Tuyết Nguyệt Lưu Ly mất tích đã đi theo hai vị mỹ nhân này, thậm chí còn làm hộ hoa sứ giả cho toàn bộ bang hội Tử Sắc U Linh.

Diệp Ly Ly vẫn không lên tiếng, không có cảm thấy chuyện này có quan hệ gì với mình.

Minh Nguyệt Thiên Lý nhíu mày, nói tiếp:

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Tuy nhiên, Vân Sơn Lão Quái vì ghi hận lúc trước em trai nàng lừa gạt lấy đi {Thần Nông y tịch} của hắn, cho nên loại bỏ Không Phải Dược Sư ra khỏi danh sách sư đồ. Thế nhưng kỹ năng nên truyền thụ vẫn sẽ truyền thụ.

Diệp Ly Ly kéo thanh kỹ năng ra, đúng là xuất hiện thêm một vài kỹ năng. Tuy nhiên cũng chỉ là những kỹ năng luyện dược loạn thất bát tao, lúc đó cô cũng không để ý lắm. Vân Sơn Lão Quái nhất định là cực kỳ hận, cho nên tin tức nhắc nhở cũng lười gửi đến. Trong đầu cô vẽ phác họa ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi rồi lại nóng lòng của một lão đầu, Diệp Ly Ly nhịn không được mà mỉm cười. Em trai trêu chọc cũng hơi nhiều người rồi đấy, chắc hẳn những người bị hắn lừa gạt đều vừa thương vừa hận.

Diệp Ly Ly rời mắt khỏi thanh kỹ năng, nói:

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Phu quân đại nhân trở lại Thế Giới Giang Hồ liền như cá gặp nước, trên thông thiên văn dưới rành địa lý, ngay cả kỹ năng tại hạ có cũng không lọt khỏi mắt ngài.

Nếu rời khỏi Thế Giới Giang Hồ thì cái tên chuyên gia bày mưu tính kế này chỉ là một kẻ bỏ đi mà thôi. Hừ!

Minh Nguyệt Thiên Lý dường như không nghe thấy giọng điệu trào phúng của cô, chỉ giao dịch cho cô một bộ trang bị thường thấy ở Thế Giới Giang Hồ.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư:... Là?

Minh Nguyệt Thiên Lý quay người một cái đã thay đổi thành một bộ trang bị tầm thường. Tuy vẫn là một màu đen pha chút tím thẫm nhưng phong thái vẫn phú quý bức người. Nhìn kỹ lại thì giống như...

Giống như...

Bản nhái của Minh Nguyệt Thiên Lý!

Phố phường phát triển đầy ắp các loại hàng hóa, đương nhiên sẽ dẫn đến sự phát triễn của hàng nhái. Nó rất nhanh, toàn diện, bình dân hóa phục vụ dẫn dắt thời đại phát triển trong trăm năm qua, chưa từng ngừng lại. Hệ thống buôn bán hàng nhái bắt đầu dậy sóng ở Thế Giới Giang Hồ sau khi hậu cung của Minh Nguyệt Thiên Lý, hay còn gọi là Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn xuất hiện. Đáng tiếc, bởi vì là hàng nhái cho nên chất lượng cũng vô cùng kém.

Chỉ có điều, tuy trên đời này quả thật có sự tồn tại của thường dân giả dạng thần tượng, nhưng giả dạng là chính mình thì cũng quá… cũng quá biến thái rồi!

Diệp Ly Ly hít một hơi thật sâu.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Muốn chơi cái gì?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Dạo một vòng trong trò chơi, dùng thân phận giả lừa những người khác.

Từ nhỏ đến lớn, bất luận là đi du lịch xa hay gần, thậm chí chơi game online đều có người đi theo hắn. Vô tình đến Kỷ Nguyên Ma Pháp cũng có hai tên em trai chạy tới hộ tống. Híp mắt suy nghĩ, Minh Nguyệt Thiên Lý ung dung mỉm cười.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Dược luyện thành công chưa?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Rồi!

Diệp Ly Ly cũng thay một thân trang bị tầm thường. Thế nhưng cũng không quang minh chính đại cosplay thành chính mình như Minh Nguyệt Thiên Lý. Cái này cũng quá vô sỉ rồi, hơn nữa nhóm cừu gia nhất định sẽ trả thù khi nhìn thấy Không Phải Dược Sư, cho dù có là người thật trong bộ dạng “thật”.

Minh Nguyệt Thiên Lý nhặt một viên đá vụn, ném về phía Nhất Diệp Tri Thu.

Nhất Diệp Tri Thu bị đau nên quát khẽ:

[Phụ cận] Nhất Diệp Tri Thu: Ai ở bên kia?

Diệp Ly Ly là người vô tội cho nên đứng nguyên tại chỗ. Minh Nguyệt Thiên Lý từ từ đi tới.

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Tại hạ vừa vào trò chơi không lâu, góc độ phóng ám khí cũng khống chế không tốt nên mới tìm nơi vắng vẻ mà luyện tập, không ngờ đã mạo phạm mấy vị huynh đệ. Thất lễ, thất lễ.

Đám người Nhất Diệp Tri Thu đánh giá hắn cùng Diệp Ly Ly, sau đó cũng ôm quyền:

[Phụ cận] Nhất Diệp Tri Thu: Không sao, vào tới tận đây thì thực lực hai vị cũng không tồi.

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Không dám, chúng tôi giết quái ở vùng phụ cận Tân Thủ thôn, chém chém giết giết một đường thì đến đây lúc nào không hay.

Hai mắt Nhất Diệp Tri Thu phát sáng.

[Phụ cận] Nhất Diệp Tri Thu: Tân Thủ thôn?

Minh Nguyệt Thiên Lý phảng phất như không phát hiện ra sự mừng rỡ của hắn, vẫn phàn nàn:

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Đúng vậy. Thiết lập của Thế Giới Giang Hồ cũng thiệt là, bản đồ các nơi thâm sơn cùng cốc người khác đều có thể đi vài vòng là có thể trở lại điểm xuất phát rồi, còn tại hạ thì ngược lại hoàn toàn, khó khăn lắm mới tìm được một người dẫn đường bên cạnh đây. Các vị cũng biết, Tân Thủ thôn từ NPC cho đến người chơi mới vào giang hồ, kẻ nào kẻ nấy đều rất thảm thương, ngàn chọn vạn chọn ta mới miễn cưỡng chọn được người này đây này.

Diệp Ly Ly giẫm chân hắn.

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thấy chưa? Hung dữ như vậy mà ta vẫn phải nhẫn nhịn, đơn giản là không có cách nào chọn được người khác. Các vị nhìn xem, trang bị của ta đều nhờ các huynh đệ trong nội thành bán cho cả đấy, bộ này trông cũng rất thịnh hành. Bọn người đó đều đến từ thành Bình Tuyền, các vị nhìn xem bọn họ có lừa gạt ta không?

[Phụ cận] Nhất Diệp Tri Thu: Không đâu, chính xác là rất thịnh hành.

Nhưng...

Nhưng...

Nhất Diệp Tri Thu nhìn dung mạo của bọn họ, cũng không có ý tứ đả kích. Hắn chỉ ho nhẹ hai tiếng.

[Phụ cận] Nhất Diệp Tri Thu: Vậy… có thể nói cho chúng ta biết Tân Thủ thôn ở nơi nào hay không?

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thật ra cũng không xa, vượt qua ngọn núi thứ tám của dãy Cửu Nghi phía trước, nó nằm trong khu rừng trúc dưới chân núi.

Diệp Ly Ly không nói một lời, chỉ trầm mặc.

Dãy núi Cửu Nghi, một ký ức đau đớn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play