Thành Bình Tuyền vẫn còn bao phủ trong làn sương mù mông lung.
Minh Nguyệt Thiên Lý khoanh tay nhìn Minh Nguyệt Lâu hừng hực khí thế khai trương. Đám nhóc tóc vàng mắt xanh đi đi lại lại bưng những tô bún thập cẩm cay ra bàn cho khách.
Công ty Quỳnh Đạo Tư không ngừng triển khai những thiết kế kỹ thuật cao siêu, nhưng vẫn không đánh lại lửa nóng ở Thế Giới Giang Hồ. Bên trong Minh Nguyệt Lâu, có rất nhiều người ngồi cùng bàn cùng ăn cùng uống. Đã từng vung kiếm vào nhau, đã từng liều đến sống chết, khi gặp lại nhau vẫn có thể cười nói xóa tan ân cừu.
Ngay cả trò chơi.
Cuộc sống không có nhiều tiếc nuối như vậy, chỉ có thể thỏa thích cười mắng vui đùa ầm ĩ.
[Phụ cận] Tiểu Đệ Đệ: Lão Nhị quá không thẳng thắn rồi. Lúc trước PK với nhau, ngươi chưa lâm trận đã vội đào ngũ, làm mặt mũi chúng ta biến mất hết rồi!
Lật Phát Thanh đút tay vào trong túi quần, đôi mắt cười híp lại:
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Đó mới là Lão Nhị.
Người thứ ba liếc mắt, mắng:
[Phụ cận] Đồ Lục Giả: Câm miệng!
Hai người này đúng là hết sức vô liêm sỉ, quyết không thể nuông chiều! Hắn bỗng nhiên trợn mắt, ánh mắt mang lạnh lùng:
[Phụ cận] Đồ Lục Giả: Tiểu nhị, lấy cho ta mười bình rượu đắt tiền nhất, tính trên đầu hai tên này!”
Ánh mắt chạm nhau, đều là ý cười.
Bàn bên, Bạch Y Tế Tư rũ mi, vụng trộm dò xét phía trên cầu thang xem có người đi xuống hay không. Cung Tiễn Thủ cùng mấy người khác vẫn không nói gì. Lúc trước Tài Lang đứng trước mặt mà bọn họ lại không nhận ra, khó trách bọn họ phải đấm ngực dậm chân hối hận đến cuống quit. Người đàn ông có chòm râu dài nói câu “Tay sai khác với huynh đệ” càng khiến cho hắn nôn ra máu. Nếu biết rõ Tài Lang là “Hoa”, hắn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn lấy đá đập vào chân mình trước kia.
Người chơi Thế Giới Giang Hồ không có chút phản cảm nào đối với những người chơi đến từ phương Tây, thậm chí khi nhìn thấy bọn họ ngồi ăn bún thập cẩm cay đến nói không ra hơi, nhịn không được mà muốn lớn tiếng cười nhạo. Có người nhe răng trợn mắt mà ăn, có kẻ khẽ cắn khẽ nhai một cách chậm rãi, có tên lại ăn như hổ đói.
Đầu bếp nấu bún thập cẩm cay mặt mày càng hớn hở. Phải biết rằng khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển, phương tiện cộng đồng càng ngày càng cao siêu, bí quyết nấu bún thập cẩm cay gia truyền của hắn đã không còn nơi nào để thể hiện. Nhìn đống than đỏ bên cạnh, trong mắt của hắn xuất hiện sự mừng rỡ.
Hôm nay, bọn họ càng ngày càng khiến Thế Giới Giang Hồ trở thành một “thế giới” khác.
Dưới sự yêu cầu của phần đông người chơi, Thế Giới Giang Hồ cùng Kỷ Nguyên Ma Pháp đồng thời chấm dứt sự ngờ vực lẫn nhau. Dưới sự cổ động của nhiều người chơi già dặn kinh nghiệm, rất nhiều người vốn không có hứng thú cũng bắt đầu để ý đến hai trò chơi này. Chỉnh sửa cùng cải cách năm ngoái vốn đã khá tốt thì bây giờ đã thăng cấp cả server, nếu không với phần đông người chơi đăng nhập như thế này, không biết có thể khiến server bị tê liệt hay không.
Tài Lang cùng Trúc Hải Thính Tùng đứng trước cánh cửa gỗ khắc hoa của Minh Nguyệt Lâu. Tài Lang cầm một tấm da dê trong tay, dãy núi cùng dòng sông chậm rãi hiện ra dưới ngòi bút của hắn. Hắn mỉm cười, nói:
Trúc Hải Thính Tùng cười nhạo một tiếng, lại tiếp tục ngắm nhìn dãy núi bao la bát ngát trước mắt.
Từ Nho có trợn mí mắt cũng không mở ra được, dựa vào bả vai cô gái xinh đẹp o o ngủ. Sau khi lau dọn căn phòng của tổ thiết kế, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế nằm dài ra trên bàn uống từng ngụm trà lớn. Cái gì là cuộc sống giống cẩu, chính là hắn đây!
Tài Lang hôm nay “sống” trong Thế Giới Giang Hồ, hắn không thể không cùng dốc sức liều mạng đàm phán với đàm người Kỷ Nguyên Ma Pháp bên kia, dự định tạo dựng lên một thế giới trò chơi khổng lồ.
Tài Lang vung bút lên, bản đồ mới của Thế Giới Giang Hồ lại mở ra. Về phần trang trí cũng có sự đóng góp của tập đoàn Thịnh Thế, do đó công việc của bọn họ lại càng thêm lu bù.
Mặt trời đỏ chậm rãi mọc lên phía bên kia đường chân trời, mặt biển càng thêm đổi màu đỏ rực.
Hai chiến thuyền thả neo trên chỗ nước cạn, phía trên có người bay tới bay lui, rõ ràng không phải bằng hữu chuyện trò mà chính là đánh nhau đến mặt biển dậy sóng. Bỗng nhiên một chiếc thuyền nổi lên từ đáy biển khiến cho hai chiếc chiến thuyền cường hãn phải nghiêng mình. Thân thuyền khảm nạm những viên tinh thạch đặc biệt, chiếc vương miện dưới ánh mặt trời phảng phất như bị chiếu sáng rạng rỡ.
[Phụ cận] Sở Phi: Ồn áo chết mất! Hại ta không thể chuyên tâm thu thập nguyên liệu!
[Phụ cận] Bánh Bao Nhân Thịt: Thằng nhóc Sở Phi chết tiệt! Đừng tưởng rằng được bang chủ Không Phải cùng Minh Nguyệt Thiên Lý sủng ái thì tự coi mình như tiểu đương gia của Chúng Nhân Bang!
[Phụ cận] Tiểu Đệ Đệ: Lão đại Không Pháp cùng Tiểu Cam Đạo Phu vẫn còn chưa được cấp phép nữa cơ!
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Này! Cái gì mà là tiểu đương gia chứ hả?
[Phụ cận] Khắp Thiên Hạ Ta Đẹp Trai Nhất: A! Có sát khí! Lão đại Không Pháp đến, mau giải tán!
Diệp Khâm ngồi trên cột buồm, áo bào bay bay theo biển gió, đáy mắt là cười nhạt cùng thở dài. Nhìn Sở Phi đang ôm đống tinh thạch cùng khoáng vật một cách cẩn thận, không khỏi hâm mộ hắn yêu tiền đến không buồn không lo. Đều tại đống hợp đồng vĩnh viễn cũng không xử lý hết ở công ty, hại hắn không có thời gian quấn quít với Ly Ly, mới khiến tên công tử bột Minh Nguyệt Thiên Lý kia thừa dịp mà nhảy vào.
Lại thấy Sở Phi cười tủm tỉm vỗ vỗ bộ y phục màu xanh nhạt thường ngày, y phục ướt nhẹp lập tức trở nên khô ráo, hắn không mở một cửa hàng giặt ủi quả thật rất đáng tiếc. Hắn phân loại chiến lợi phẩm ra, nhìn đống khoáng vật chồng chất có giá trị không cao, mỉm cười nói:
[Phụ cận] Sở Phi: Quyết định rồi! Đám khoáng vật này phải nâng giá lên bán cho đám trưởng lão kia! Cũng không tin bọn họ không động lòng trắc ẩn!
[Phụ cận] Thiếu Mân Mân: Anh!
Âm thanh thanh thúy dễ nghe vang lên lại khiến cho Sở Phi run rẩy. Lần trước hắn giải thích với Lam Kiều về thân thế thê thảm của mình, hắn có một cô em gái đáng yêu. Bây giờ, cô em gái đáng yêu kia lại đứng bên cạnh Lam Kiều, phất phất tay với hắn.
Bể!
Bể rồi!
Lời nói dối bị bể rồi!
Hắn hít một hơi thật sâu, đi lên bờ.
[Phụ cận] Lam Kiều: Anh trai của em đã làm nhiều chuyện trái lương tâm như vậy trong trò chơi, nhưng mà sau này hắn sẽ không làm nữa.
Thiếu Mân Mân mím môi, rống:
[Phụ cận] Thiếu Mân Mân: Làm cái gì? Ai bắt anh ấy làm?
[Phụ cận] Lam Kiều: Không phải gia cảnh nhà em rất khó khăn, cho nên hắn ta phải bỏ học đi kiếm kế mưu sinh sao?
Sở Phi ngồi xổm nhìn em gái của mình, bộ dáng rất biết điều. Không ngờ Mân Mân lại nhíu mày, nói một cách lạnh nhạt:
[Phụ cận] Thiếu Mân Mân: Anh Sở Phi, anh lại nói dối có phải không?
Sở Phi nhìn đủ loại ám khí trong tay, nhìn xem có loại nào có thể làm người khác câm miệng hay không. Hắn đáp một cách vô tội:
[Phụ cận] Sở Phi: Nói dối cái gì?
[Phụ cận] Thiếu Mân Mân: Ở nhà, lúc gây chuyện ở bên ngoài đều lấy thân phận giả bạn thân của con trai thứ ba của cha vợ của bác trai cả thật thật giả giả hù dọa người khác. Gia đình em dù có nghèo cỡ nào cũng không để cho con cái bỏ học! Ngoại trừ trường hợp của cái người đã ra trường nhưng trầm mê trong trò chơi!
Sở Phi dò xét sắc mặt của Lam Kiều.
Lam Kiều thở dài một tiếng. Đón ánh nắng, trên khuôn mặt xưa nay vẫn đạm mạc lại mang theo ý cười.
Sở Phi trừng mắt, sau đó khóe môi chậm rãi cong lên, ý cười đầy mặt. Hắn ôm lấy chiếc thúng chứa đầy tinh thạch, cười hỏi:
[Phụ cận] Sở Phi: Bang chủ, mua tinh thạch không? Trăm kim tệ!
[Phụ cận] Lam Kiều: Mười kim tệ!
[Phụ cận] Sở Phi: Quá ác!
[Phụ cận] Lam Kiều: Cái gì cũng có giá trị của nó.
[Phụ cận] Lam Kiều: Đầu tiên chắc sẽ phải bỏ thói quen nâng giá giao dịch cao mười lần!
[Phụ cận] Sở Phi: Sai! Là gấp trăm lần!
[Phụ cận] Lam Kiều:...
Lão quản gia nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý đứng khoanh tay trước lầu, đẩy đẩy chiếc kính lão, lôi chiếc laptop từ trong túi ra, nói:
[Phụ cận] Lão Quản Gia: Trang chủ, theo số liệu thì ngồi xổm rất không có ích!
Minh Nguyệt Thiên Lý kéo nhẹ tay áo, khẽ đáp:
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Ai ngồi xổm?
[Phụ cận] Lão Quản Gia: Theo số liệu, giờ phút này 90% khả năng là phu nhân đang qua lại ở Tân Thủ thôn thu thập những dược liệu chính của {Thần Nông y tịch}. Có 80% khả năng là đang mặt dày, à không, chính là dùng thực lực cường đại đi cướp đoạt quái của tân thủ, tìm xem có thể rơi ra những dược liệu cấp thấp mà ngay cả hệ thống cửa hàng cũng khinh bỉ phải mua hay không.
Đang định tiếp tục thao thao bất tuyệt thì Minh Nguyệt Thiên Lý đã biến mất không chút tung tích, cũng mặc kệ ai đang lải nhải bên cạnh.
Lão quản gia đẩy đẩy chiếc kính, tự lẩm nhẩm:
[Phụ cận] Lão Quản Gia: Làm sao mà ai cũng không chịu nghe cho hết câu vậy chứ? Nội dung phía sau mới chính là quan trọng. 100% phu nhân giống như trước kia đi đoạt quái còn bị người ta để ý, một thề hai thề theo chân phu nhân đi đánh quái tìm dược liệu, ngoài ra còn muốn khích lệ trang chủ buông tay, đừng tùy tùy tiện tiện hạ thấp đẳng cấp của phu nhân...
Chân núi Ly Sơn, trước Tân Thủ thôn.
Nữ tử áo xanh hai mắt tỏa sáng nhìn chú gà con nhiều màu béo mập dưới thân kiếm đám người chơi tân thủ. Trên người chú gà năm màu thường rơi xuống {Cỏ cầm máu}, đúng lúc bổ sung dược liệu còn thiếu trong {Thần Nông y tịch}.
Kim châm phóng ra, chú gà năm màu đã nhắm mắt ngã xuống đất, ngay cả giãy dụa cũng không có. Quả nhiên, {Cỏ cầm máu} liền rơi ra.
Vị tân thủ bị đoạt quái kia vốn rất tức giận, khi quay đầu lại liền nhìn thấy một nữ tử áo xanh mắt chứa đầy ý cười, nhìn hắn một cách vô tội. Tuy không phải rất tuyệt mỹ, nhưng khí chất kia lại khiến cho người ta muốn nhanh chóng cưới về nhà. Tân thủ kia lập tức thu kiếm, chắp chắp tay:
[Phụ cận] Bạch Vân Phù Thương: Cô nương cũng luyện cấp sao?
Diệp Ly Ly ngẫm lại đẳng cấp vô cùng thê thảm của mình, gật gật đầu.
[Phụ cận] Bạch Vân Phù Thương: Chiếc thắt lưng kia đeo được chứ?
Dựa vào {Thuật giám định} học ở Tân Thủ thôn, hắn phát hiện đẳng cấp của Diệp Ly Ly vốn dĩ không bằng mình.
Diệp Ly Ly quay đầu, đáp:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Có chút phiền phức.
[Phụ cận] Bạch Vân Phù Thương: Phiền phức gì?
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Né tránh!
Một quyển trục ma pháp mở ra trên không trung.
Minh Nguyệt Thiên Lý lẳng lặng đứng yên bên ngoài rừng trúc, không động đậy nhìn Diệp Ly Ly.
Diệp Ly Ly ho khẽ hai tiếng, nhìn xuyên qua rừng trúc, dừng lại trên đôi mắt tĩnh lặng của Minh Nguyệt Thiên Lý.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chơi chán chưa?
Diệp Ly Ly nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo:
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Là đi làm nhiệm vụ! Làm nhiệm vụ!
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Nhiệm vụ kia làm tới khi nào mới xong?
[Mật âm] Không Phải Dược Sư:...
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Cùng làm.
… Thiệt là, không phải là do tùy tiện cầu hôn cho nên mới trốn hắn sao?
… Vậy thì để hắn tự động tiến đến một lần nữa đi!
… Thật sự là hơi phiền phức một chút.
Bên ngoài Tân Thủ thôn, hai tên người chơi PK nhau, không phân biệt thắng thua. Ngày ấy, diễn đàn Thế Giới Giang Hồ xuất hiện rất nhiều bài viết như măng mọc sau mưa, mắng cho hai tên người chơi vô liêm sỉ ra tro, khiến cho độ khó thăng cấp của tân thủ bay lên trên 50%.
Trong rừng trúc, chiến sĩ tóc đỏ sờ sờ cằm, liếc nhìn Diệp Khâm vẫn không nói một lời bên cạnh.
Diệp Khâm hừ lạnh một tiếng. Chiến sĩ tóc đỏ vỗ vỗ vai hắn:
[Phụ cận] Viêm Hỏa: Nghỉ ngơi đi, nơi nào mà không có cỏ thơm?
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Làm ơn dùng hệ thống phiên dịch, đừng nói tiếng Trung dùm ta một cái!
[Phụ cận] Viêm Hỏa: Hệ thống tổng hợp thanh âm khó có thể so sánh với giọng thật của Không Phải.
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Câm miệng!
Đám tân thủ hâm mộ nhìn hai người, đối với kiếp sống trò chơi trong tương lai càng thêm mong chờ. Nương theo tiếng đánh nhau, Thế Giới Giang Hồ lật sang một trang mới.
Gió thổi mưa rơi, trò chơi vẫn như lúc ban đầu.
-- Hoàn chính văn --
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT