Đại Hồ Tử cùng Mỹ Diễm hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy tiền đồ của mình có chút đen tối. Không ngờ chiến thuyền Long Cốt chậm rãi lướt qua trên đầu thành Tác Đa Mã, đỗ vào bến cảnh Tác Đa Mã, phảng phất như hoàn toàn không chút liên quan đến khói thuốc súng ở phía đông. Bọn họ cũng không rõ chủ nhân của chiến thuyền Long Cốt có là người trong thành Tác Đa Mã hay không. Hơn nữa, vị chủ nhân này dường như không phải là một người bình thường.
Đại Hồ Tử cũng nhớ ra vị thiếu niên kia, Fly, một trong những người chơi già dặn kinh nghiệm nhất trong Kỷ Nguyên Ma Pháp. Danh tự có thể nằm trên bảng danh dự tinh anh của Kỷ Nguyên Ma Pháp hoàn toàn không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa, theo như hắn nhớ thì danh tự của tên này trước kia liên tiếp xuất hiện trên tất cả các bảng xếp hạng, quả thật là bộ dạng độc tài. Đáng tiếc, sau này hắn ta dần dần mai danh ẩn tích, ngẫu nhiên vào trò chơi cũng chỉ để luyện cấp hay mua trang bị, mờ mờ ảo ảo đã trở thành game thủ dựa vào trò chơi để kiếm tiền chuyên nghiệp.
Thanh danh của Fly đã hoàn toàn tuột dốc kể từ lúc hắn ta chuyển chức thành cơ quan sư, dùng các hệ thống cơ quan của mình để cướp đoạt trang bị của những người chơi khác, sau đó mang đến chợ đêm giao dịch. Tuy là như thế nhưng trang bị có thể lọt vào mắt xanh của hắn ta cũng rất ít.
Đại Hồ Tử chần chừ, không đưa ra mệnh lệnh tiếp theo, tiến độ công thành cũng chậm lại.
[Phụ cận] Mỹ Diễm: Kế hoạch B?
[Phụ cận] Đại Hồ Tử: Hế hoạch B!
Nhận được câu trả lời khẳng định, vị pháp sư trong trang phục võ sĩ xinh đẹp bất đắc dĩ phóng ra một quả cầu lửa tinh tế, là tín hiệu đặc biệt của Kỷ Nguyên Ma Pháp, nghĩa là… đầu hàng!
Bịch!
Bịch!
Đám người thủ vệ thành Tác Đa Mã đã lăm lăm vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch đột nhiên ngã xuống. Đám người chơi có tính tổ chức này định giở trò quỷ gì đây? Bạch Y Tế Tư bình tĩnh trở lại, tinh tế xem xét trang bị của Đại Hồ Tử. Tuy chỉ là áo bào pháp sư bình thường nhưng trên vạt áo đã có nhàn nhạt ấn ký màu đen. Bạch Y Tế Tư cúi đầu nhìn ấn ký màu đen cũng trên cổ áo mình như thế, tự dưng hắn lại có cảm giác những kẻ tấn công chính là người cùng phe phái!
Bạch Y Tế Tư cười một tiếng, đầu năm nay người muốn đến tìm nơi nương tựa trước tiên phải thử xem có thể đoạt thành được hay không cũng quá nhiều rồi đấy, thật sự là càng ngày càng càn rỡ. Thế nhưng khi lĩnh giáo thế công của họ, hắn cũng không dám lộ ra sắc mặt giận dữ, chỉ đứng trên tường thành mà nhìn bọn họ một cách lạnh lùng, trong mắt hiện lên mưu tính sâu xa.
Đại Hồ Tử khua tay nói:
[Phụ cận] Đại Hồ Tử: Đi đi đi, gọi đúng người ra đây nói chuyện với ta. Nhìn tên bạch y giả vờ là đại hiệp kia cũng biết là diễn viên phụ rồi!
Bạch Y Tế Tư vừa định phản bác thì có một thanh âm ung dung tiếp nhận câu chuyện:
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Vị đại ca này, đang tìm ta sao?
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Không chừng là tìm ta đấy!
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chảnh chọe!
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Tự kỷ!
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Như nhau thôi!
Một người bích y trong như nước.
Một người huyền y đen như mực.
Hai người nhàn tản dựa lưng vào hai bên cây Thập Tự trên cổng thành, ngạo nghễ nhìn tình hình chiến đấu dưới tường thành. Thân pháp của Sở Phi cũng không thể khinh thường, chiến thuyền Long Cốt vừa đỗ vào cảng Tác Đa Mã, hắn vậy mà đã đuổi theo kịp hai người, vô thanh vô tức xuất hiện đứng bên cạnh họ.
Hai người kia bất luận là trang phục, trang sức, thân pháp, hay dung mạo đều có thể khiến cho mọi người rung động.
Sở Phi khiến cho người ta có cảm giác rất đơn bạc, lẳng lặng đứng yên dưới cây Thập Tự, lam y hằng ngày lộ ra vẻ tùy ý. Trên trang phục của hắn không có bất kỳ trang bị phòng ngự nào, thoạt nhìn như còn ở Thế Giới Giang Hồ. Ước muốn của hắn chính là khi gặp mặt đám trưởng lão kia thì ít nhất họ cũng sẽ không xem hắn như người dị tộc. Nghĩ đến đó, Sở Phi ảo não cắn cắn môi, sớm biết như vậy thì trước kia nên hỏi cách thức liên lạc với tên kia, có như vậy thì sẽ không đến mức ngay cả một bằng chứng chứng minh cũng không có như lúc này.
Dù sao cũng đã là thói quen, Sở Phi ngửa đầu nhìn đám mây nhàn nhạt trên cao, lòng dạ đều trở nên cởi mở vô cùng.
[Phụ cận] Sở Phi: Người ngươi nói là bọn họ a ~~
[Phụ cận] Sở Phi: Nói nghe nè ~~
[Phụ cận] Sở Phi: Đừng tưởng rằng trong trò chơi là có thể lật lọng muốn làm gì thì làm.
[Phụ cận] Sở Phi: Có ít người trong trò chơi có thể giữ vững được cái gọi là chính trực lắm.
[Phụ cận] Sở Phi: Hay cái gọi là chữ tín.
[Phụ cận] Sở Phi: Cho nên...
[Phụ cận] Sở Phi: Đừng có chơi trò đầu hàng, cũng không nên bại trong tay hai vợ chồng vô sỉ này, cho nên mau tiếp tục công thành đi. Cái gì mà đầu hàng? Quả thật là hồ ngôn loạn ngữ. Cho dù không có làn gió độc kia thì tình thế cũng không thay đổi, nhưng lại có thể hoang phí đến cả trăm kim tệ! Đây chính là tiền đó, là cơm đó!
Sở Phi chính nghĩa lẫm liệt nhịn không được mà ôm đầu khóc rống.
[Phụ cận] Sở Phi: Đây chính là tiền a~~ Là cơm a ~~ Ta hận!
Mọi người:...
Diệp Ly Ly dùng tay chống cằm, giọng điệu rõ ràng là trêu chọc:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Hắn ta nhớ đến tình nhân cũ của em trai ta…
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thằng nhóc Sở Phi này quả nhiên lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm bang chủ nhà hắn, đánh thua liền có thể bảo là vì chính trực cùng tín nghĩa gì đó. Mấy thứ khan hiếm này rõ ràng chỉ có ở trên người Lam Kiều.
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Thật đúng là tự mình hiểu mình.
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Như nhau.
Hai người, mặt đối mặt, mắt đối mắt, đều nhìn thấy vẻ trào phúng trong mắt đối phương.
Bạch Y Tế Tư cùng Đại Hồ Tử đều dừng động tác, đưa mắt nhìn ba người không biết kiêng nể ai. Đại Hồ Tử nhìn thấy Bạch Y Tế Tư vì bọn họ “giọng khách át giọng chủ” mà thay đổi sắc mặt, hắn đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh. Người kia hiểu ý, đứng ra:
[Phụ cận] Mỹ Diễm: Hai vị là thành chủ cùng thành chủ phu nhân của thành Tác Đa Mã sao? Chúng tôi thuộc bang hội Thiết Tứ Giác của thành Maya. Chúng tôi nguyện ý liên minh cùng các vị.
Đôi mắt đẹp của hắn ta trừng Bạch Y Tế Tư cùng Cung Tiễn Thủ.
[Phụ cận] Mỹ Diễm: Chúng tôi nguyện ý thay thế vị trí của những kẻ phản nghịch luôn tự cho mình là đúng.
Diệp Ly Ly lắc lắc ngón trỏ, bất mãn nói:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Tại sao không phải là thành chủ đại nhân cùng hộ vệ trai lơ trẻ tuổi tuấn tú?
[Phụ cận] Đại Đồ Tử: …
[Phụ cận] Mỹ Diễm:...
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Không thể tưởng tượng được, bây giờ nàng còn quyến luyến kiếp sống yêu nhân (1) sao? Xem ra trúng độc cũng nặng lắm rồi, ngay cả giới tính của mình mà còn không dám chấp nhận, vi phu thật đau lòng.
(1) Yêu nhân: Nữ điều khiển nhân vật nam.
Nhân yêu: Nam điều khiển nhân vật nữ.
Sở Phi nhìn hai vợ chồng vô sỉ bằng ánh mắt khinh thường. Nếu trên người hắn bây giờ còn chức vụ phó bang chủ bang hội Lam Kiều, hắn nhất định sẽ thừa dịp bọn họ “ngao cò tranh nhau” để thu đám gió độc này vào người tự dùng lấy. Hai người họ tốt xấu gì cũng treo bảng bang chủ, hắn hận mình không thể chém gãy cây Thập Tự kia để bọn họ không còn có thể tựa vào một cách nhàn nhã thích ý như thế để mà liếc mắt đưa tình nữa.
Minh Nguyệt Thiên Lý đứng dậy, chống lại ánh mắt đang lườm mình của Diệp Ly Ly vì do hắn đứng lên mà cô suýt chút nữa đã ngã nhào xuống tường thành. Diệp Ly Ly hừ hừ hai tiếng, tiếp tục dựa vào cây Thập Tự nhìn cuộc vui bên dưới.
Minh Nguyệt Thiên Lý nhảy đến bên cạnh Bạch Y Tế Tư. Tuy nhìn hắn có vẻ trẻ tuổi hơn so với Bạch Y Tế Tư nhưng khí thế không hề thua kém chút nào, ngược lại còn mơ hồ đè ép phong độ của Bạch Y Tế Tư cùng Cung Tiễn Thủ. Hắn nhìn mấy trăm người dưới thành, lạnh nhạt mở miệng:
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Các vị cũng là vì nhiệm vụ bảo vệ thành Tác Đa Mã cho nên mới đến đây, dù sao phe phái chính nghĩa luôn có chỗ tốt trong khi phe phái tà ác lại chẳng có gì tốt cả.
[Phụ cận] Đại Hồ Tử: Không thử sao biết? Nếu đám người kia thật sự tấn công tới, thành Tác Đa Mã vốn dĩ không thể phòng ngự!
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Nếu là phe phái chính nghĩa thì vốn dĩ không có cơ hội xuyên qua Thương Thúy Sâm Lâm, chỉ có những loại ma ma quỷ quỷ mới có thể lén lút mà đi vào!
[Phụ cận] Đại Hồ Tử: Vốn dĩ ta không có cảm tình gì với thằng nhóc như ngươi, nhưng với tình huống hiện tại thì ta phải tìm mối hợp tác đáng tin cậy một chút.
Minh Nguyệt Thiên Lý cũng mặc kệ thái độ của hắn ta ra sao, chỉ thản nhiên đáp:
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Rất hân hạnh!
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: …
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thành chủ, ngươi muốn mở cửa thành cho đồng minh tiến vào, hay là để chiến thuyền Long Cốt ra ngoài chở họ vào?
Bạch Y Tế Tư cắn răng, kéo tay áo của Cung Tiễn Thủ vẫn nắm chặt cung tên trong tay, nói:
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Là do thực lực của chúng ta không bằng người, kẻ nào không biết bang chủ Thiết Tứ Giác có thực lực phòng ngự chứ?
Cửa thành chậm rãi mở ra.
Một nhóm lớn liên minh của Thiên Lý Sơn Trang đã đến Kỷ Nguyên Ma Pháp.
Thế Giới Giang Hồ.
Trúc Hải Thính Tùng chắp hai tay sau lưng, đứng trước mũi thuyền. Tài Lang đứng bên cạnh hắn, thản nhiên mở miệng:
[Phụ cận] Tài Lang: Phụ cận có rất nhiều quái vật kỳ lạ lởn vởn, chắc cũng đã gần đến ranh giới giữa Thế Giới Giang Hồ và Kỷ Nguyên Ma Pháp rồi. Tính tính toán toán thì hệ thống kia cũng đã có thể mở ra.
Dung nhan tuấn mỹ, song đôi mắt tĩnh mịch lại phản xạ hình ảnh sóng biển nhấp nhô, ẩn ẩn có vài phần vui vẻ cùng vài phần cô đơn.
Trúc Hải Thính Tùng cầm pháp trượng, phóng thích thuật pháp đánh chết ý đồ công kích thân thuyền của quái vật biển.
[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Chỉ cần muốn nhìn thì sẽ nhìn thấy.
[Phụ cận] Tài Lang: Qua nhiều năm như vậy vẫn là lần thứ hai làm lại nghề cũ, cảm thấy có một loại vui sướng đã lâu. Tuy chỉ cần gõ nhẹ một cái là có thể biết thằng nhóc đó muốn làm gì, nhưng loại cảm giác không biết này cũng rất không tồi.
[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Thằng nhóc trong miệng cậu đã gần ba mươi tuổi.
Tài Lang nhìn vào tọa độ của thành Tác Đa Mã, ung dung nói:
[Phụ cận] Tài Lang: Ba mươi tuổi mà còn chơi trò bắt cóc, không phải thằng nhóc chứ là cái gì? Cậu nghĩ rằng mình không nhìn ra bọn họ có động tay động chân trong hệ thống hoạt động trò chơi hay sao?
[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Đã biết thì nói thẳng ra không phải tốt hơn sao?
Tài Lang trầm mặc, sau đó bỗng nhiên quay đầu đi, dùng tay che nửa mặt, rủ tóc mái xuống che ngang trán, ẩn giấu đôi mắt quá tĩnh mịch kia, rồi chậm rãi mở miệng:
[Phụ cận] Tài Lang: Không có tư cách.
Trúc Hải Thính Tùng còn muốn nói gì đó, cánh cửa khoang thuyền Xuân Thủy Trạch bỗng nhiên bị kéo ra. Liễu Nhứ Phi Phi đi ra, dáng vẻ tươi cười rực rỡ phảng phất như mùa xuân đến. Khi cô nàng nhìn thấy bọn họ, liền hô lớn:
[Phụ cận] Liễu Nhứ Phi Phi: Lão đại, lão đại, chúng ta đã đi vào địa phận Kỷ Nguyên Ma Pháp!
Trong khoang thuyền có một tấm bảng đồ do chính Tài Lang làm ra, hình ảnh Xuân Thủy Trạch thật sự đã vượt qua ranh giới giữa Thế Giới Giang Hồ và Kỷ Nguyên Ma Pháp.
Lúc này, đuôi thuyền cũng truyền đến tiếng hoan hô. Chúng Nhân Bang vẫn tập trung công kích, tiếp tục trình diễn trận chiến đầy tiếng cười nói với quái vật trên mặt biển. Chỉ có điều, địch thủ càng lúc càng khó đối phó.
[Phụ cận] Lão Tử Là Chu Bá Thông: Chỉ là Kỷ Nguyên Ma Pháp mà thôi, ai sợ ai?
Oanh!
[Phụ cận] Bánh Bao Nhân Thịt: Bang chủ Không Phải! Chúng Nhân Bang sẽ đến cứu người thoát khỏi lũ bắt cóc!
[Phụ cận] Nãi Nãi Phu Nhân: Bang chủ Không Phải! Tuy người là nhân yêu nhưng chúng ta sẽ không ghét bỏ người!
Mà tại thành Tác Đa Mã xa xa, Diệp Ly Ly thình lình hắt xì hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT