Biết rõ còn hỏi!

Phương Lâm hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó vẻ mặt vô tội nói với Thanh Kiếm Tử này:

- Phương Lâm hình như không ở đây.

Mọi người:

-...

Độc Cô Niệm đứng ở bên cạnh Phương Lâm, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn. Người này thật đúng là quá giỏi. Ngươi tưởng người khác đều là người ngu sao?

Thanh Kiếm Tử cũng không nghĩ tới Phương Lâm này sẽ giả vờ như vậy. Hắn lập tức lộ ra một nụ cười gượng.

- Phương sư đệ, ta tới đây chính là muốn thấy sư đệ. Sư đệ làm như vậy thật sự không tốt lắm đâu.

Thanh Kiếm Tử cười như không cười nhìn Phương Lâm nói.

Phương Lâm nhíu mày, nói:

- Vị sư huynh này, ngươi nhận nhầm người rồi. Ta là Phương Đại Mộc, Phương sư huynh nhưng không ở nơi này.

Phụt!

Độc Cô Niệm cuối cùng không nhịn được nữa. Nghe được cái tên Phương Đại Mộc tên này, nàng thoáng cái bật cười.

Phương Lâm tức giận trừng mắt với nàng. Ta đang cố gắng giả vờ, ngươi cười như vậy làm ta lộ tẩy hết cả rồi.

Cũng không phải Phương Lâm muốn như vậy, mà hắn thật sự không biết được ý đồ của Thanh Kiếm Tử này khi đến đây. Nếu như người này tới gây phiền phức cho mình, đây chẳng phải là xong đời rồi sao.

Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thanh Kiếm Tử này, nhưng Phương Lâm vẫn cảm nhận được uy hiếp do người này mang đến.

Trong lòng Phương Lâm hiểu rất rõ ràng, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Thanh Kiếm Tử này. Cho dù là còn chưa giao đấu lần nào, nhưng Phương Lâm cũng hiểu rất rõ ràng điểm này.

Đây là một người cực kỳ lợi hại. Chí ít Phương Lâm chưa từng thấy qua mấy người lợi hại như nhân vật Thanh Kiếm Tử này.

- Phương sư đệ, thực không dám giấu giếm, ta là được Hàn đại tiểu thư nhắc nhở tới gặp sư đệ.

Thanh Kiếm Tử mang theo vài phần thiện ý nói.

Nghe hắn nói như thế, chân mày Phương Lâm lại nhíu lại. Những người khác cũng lộ vẻ kinh hãi.

- Hàn đại tiểu thư? Sư đệ ta không biết quá rõ.

Phương Lâm bình tĩnh nói.

Thanh Kiếm Tử nhìn mọi người xung quanh, cũng không do dự nói với Phương Lâm:

- Ta với Hàn đại tiểu thư, Hàn nhị tiểu thư là bằng hữu tốt. Các nàng bảo ta tới gặp Phương sư đệ đang có danh tiếng tăng cao trong Tử Hà tông gần đây. Ta cũng rất hi vọng làm quen với sư đệ, bởi vậy mới tới đây. Sư đệ không nên hiểu lầm.

Phương Lâm nghe hắn lời nói này, lại nhìn thần sắc Thanh Kiếm Tử. Hắn biết chuyện hẳn là như vậy, lập tức lộ vẻ tươi cười.

- Nếu như sư huynh nói sớm, ta cũng không cần phải giả ngu.

Phương Lâm cười nói.

Thanh Kiếm Tử lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Chẳng lẽ sư huynh ta lại giống hung thần ác sát như thế sao?

Phương Lâm cười ha ha một tiếng. Thanh Kiếm Tử cũng tươi cười cởi mở.

- Còn có một chuyện nữa. Ta nghe nói sư đệ đã đột phá Địa Nguyên, chính là cao thủ khó có được trong đệ tử Đan tông, vì vậy mới ngứa nghề, muốn cùng sư đệ luận bàn một hồi. Không biết sư đệ có nể mặt hay không?

Thanh Kiếm Tử bỗng nhiên nói.

Dáng vẻ tươi cười trên mặt Phương Lâm chợt cứng đờ, thiếu chút nữa thì mắng ra tiếng.

Còn nói không có ác ý? Ngươi làm vậy rõ ràng chính là tới gây phiền toái. Ngươi thực sự thâm hiểm. Lại còn lấy Hàn đại tiểu thư tới lừa gạt mình.

- Cái này... vẫn không nhất định phải làm vậy chứ? Ta tự nhận không phải là đối thủ của sư huynh, mong rằng sư huynh không để cho ta mất thể diện ở trước mặt mọi người.

Phương Lâm cười gượng nói.

Thanh Kiếm Tử lắc đầu, nói:

- Sư đệ không cần tự coi nhẹ mình. Sư đệ có thể dễ dàng xử lý Vương Huyền Long, đủ để nói rõ thực lực của sư đệ hơn người. Hơn nữa ta với sư đệ luận bàn, tất nhiên sẽ điểm đến thì ngừng, tuyệt đối sẽ không tổn thương tới sư đệ.

Có quỷ mới tin ngươi!

Trong lòng Phương Lâm mắng một câu, nhưng vẫn liên tục lắc đầu.

Tuy rằng cứ trốn tránh như vậy thật mất mặt, nhưng biết rõ đánh không lại người ta, còn muốn cùng người ta động thủ, đến lúc đó bị đánh nằm trên mặt đất mới thật sự là mất mặt xấu hổ.

Thấy Phương Lâm vẫn từ chối, trên mặt Thanh Kiếm Tử lộ vẻ tiếc nuối. Nhưng hắn cũng không quá cưỡng ép, nói:

- Đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng sư đệ nữa. Chỉ có điều sau này ta sẽ còn tới tìm sư đệ luận bàn. Đến lúc đó mong rằng sư đệ không nên cự tuyệt nữa.

Phương Lâm lập tức vỗ ngực nói:

- Chờ sư đệ ta đột phá cảnh giới Thiên Nguyên, đến lúc đó ta sẽ cùng sư huynh vui vẻ đánh một trận.

Khóe miệng Thanh Kiếm Tử co giật. Vẻ mặt mọi người càng thêm cổ quái.

- Khụ khụ, ta không tiện ở lâu. Lần này làm quen cùng sư đệ, tất nhiên cũng phải cho sư đệ một phần quà gặp mặt.

Thanh Kiếm Tử nói xong, sờ túi Cửu Cung một cái lại móc ra một miếng ngọc giản.

- Sư đệ cất đi. Đây là một quyển kiếm phổ.

Thanh Kiếm Tử giao ngọc giản cho Phương Lâm. Hắn cũng không ở lại lâu, rất thoải mái rời đi.

Phương Lâm cầm ngọc giản nhưng không có nhìn kỹ, trực tiếp thu vào bên trong túi Cửu Cung. Tâm tình hắn ngược lại cũng thật sự không tệ.

- Thanh Kiếm Tử này thật đúng là hiểu chuyện, biết đưa quà gặp mặt.

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ. Chỉ có điều hắn lập tức kịp phản ứng. Mình không phải cũng có thể đưa đối phương một phần quà gặp mặt sao?

Ý niệm này chỉ xuất hiện ở trong đầu Phương Lâm trong nháy mắt, sau đó lại biến mất không còn một mảnh.

- Nhân mạch của Phương sư đệ thực sự không tầm thường. Ngay cả Thanh Kiếm Tử sư huynh đều có thể kết giao.

Ba người Âu Dương Tĩnh đã đi tới. Bọn họ đều mang theo vài phần hâm mộ và kinh ngạc.

Phương Lâm nghi ngờ nói:

- Thanh Kiếm Tử này rốt cuộc là ai vậy?

Ba người đưa mắt nhìn nhau. Gặp nhau nửa ngày, ngươi còn không biết Thanh Kiếm Tử là ai.

Vẫn là Mạnh Triều Dương lập tức giải thích với Phương Lâm một hồi.

Nghe Mạnh Triều Dương nói xong, Phương Lâm trợn tròn hai mắt, âm thầm chắt lưỡi, trong lòng hô to thật may mắn.

- May quá may quá. Nếu như mình thật sự cùng Thanh Kiếm Tử này luận bàn, mình sẽ mất mặt lớn.

Phương Lâm cảm thấy may mắn không thôi.

Phương Lâm đã biết Thanh Kiếm Tử này chính là người đứng đầu trong đệ tử Võ tông. Đây cũng không phải là do người cùng thế hệ nghĩ vậy, mà là được cả trưởng lão của Võ tông đều tán thành.

Đứng đầu Võ tông!

Mà thân phận của Thanh Kiếm Tử còn là đệ tử chân truyền của Võ tông.

Sư tôn của Thanh Kiếm Tử không phải là Hình Thiên Tiếu thủ tọa của Võ tông, mà là Hàn Mộc Phong bào đệ của.

Ngay cả Hình Thiên Tiếu cũng tự nhận không có tư cách làm sư tôn của Thanh Kiếm Tử, chỉ có thể để cho sư đệ của tông chủ, cao thủ số một số hai trong toàn bộ Tử Hà tông Hàn Mộc Phong tới dạy dỗ Thanh Kiếm Tử.

Võ tông tuy rằng không chỉ có một đệ tử chân truyền là Thanh Kiếm Tử, nhưng mấy chân truyền khác đều còn xa mới bằng được Thanh Kiếm Tử.

Bất luận là thực lực hay là địa vị đều như vậy.

Rất nhiều người đều tin tưởng mười năm sau Thanh Kiếm Tử lại có thể có thực lực sánh ngang với Hình Thiên Tiếu, trở thành người đảm nhiệm thủ tọa của Võ tông tiếp theo.

Trước đó, lúc Tầm Dược phong của Đan tông mở ra, Trầm Kiếm hồ của Võ tông cũng đồng thời mở ra. Thanh Kiếm Tử đã ở trong Trầm Kiếm hồ nhận được một thanh kiếm gãy thượng cổ, có thể nói là có cơ duyên ngập trời.

Một điểm mấu chốt nhất là danh tiếng của Thanh Kiếm Tử ở Tử Hà tông vô cùng tốt. Hễ nhắc tới cái tên Thanh Kiếm Tử này, không ai không phục.

- Phương sư đệ, Thanh Kiếm Tử sư huynh có thể kết bằng hữu cùng sư đệ, vậy sau này ngươi ở Võ tông đã không cần lo lắng gì nữa.

Mạnh Triều Dương xúc động nói.

Phương Lâm ngược lại không để ý tới những điều này. Hắn nhíu mày hỏi:

- Nói như vậy, trong thế hệ trẻ tuổi của toàn bộ Tử Hà tông, Thanh Kiếm Tử là lợi hại nhất sao?

Nghe hắn nói vậy, ba người Mạnh Triều Dương do dự một lát. Vẫn là Âu Dương Tĩnh có lá gan lớn nhất nói:

- Thật ra cũng không phải. Có người nói Hàn nhị tiểu thư cùng Thanh Kiếm Tử từng luận bàn ba lần, nhưng kết quả lại là Thanh Kiếm Tử bị đánh bại cả ba lần.

- A?

Phương Lâm giật mình không thôi. Thanh Kiếm Tử lợi hại như vậy tự nhiên thất bại trong tay Hàn Hiểu Tinh ba lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play