- Vu sư huynh quá khách khí.

Trên mặt Phương Lâm nở nụ cười sáng lạn, vô cùng tự nhiên thu bình ngọc vào trong túi.

Vu Thu Phàm thấy Phương Lâm đã nhận, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng tươi cười nói:

- Phương sư đệ, giữa ta và ngươi có lẽ đã từng có ít mâu thuẫn. Nhưng tất cả đều bởi vì Khang Lộc người kia. Hiện tại Khang Lộc đã bị trừng phạt đúng tội, ta cảm thấy chắc hẳn nên bắt tay giảng hòa cùng Phương sư đệ. Không biết Phương sư đệ có thể cho sư huynh cơ hội này hay không?

Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai Vu Thu Phàm, bộ dạng như người quen cũ:

- Vu sư huynh đang nói gì vậy? Chúng ta vốn cũng không có mâu thuẫn gì. Sau này sư đệ ở Đan tông vẫn phải nhờ sư huynh chiếu cố nhiều hơn.

Vu Thu Phàm cười to:

- Làm gì có làm gì có. Sư đệ có thiên phú hơn người, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ một lần bay lên trời. Tương lai ta còn muốn sư đệ tới dìu dắt mới phải.

Hai người nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Người không biết còn cho rằng bọn họ hai bằng hữu cũ đã quen biết từ lâu.

Mạnh Triều Dương và Âu Dương Tĩnh thấy hai người này tự nhiên bắt tay giải hòa đều cảm thấy bất ngờ. Chỉ có điều suy nghĩ một lát, bọn họ cũng thấy đây là phong cách hành sự của Vu Thu Phàm.

Mà những người khác ở đây, nhất là những đệ tử Đan tông kia nhìn thấy quan hệ giữa Phương Lâm và Vu Thu Phàm thoáng cái trở nên tốt đẹp như vậy, đều âm thầm chắt lưỡi.

Đối với Phương Lâm, nhận lấy đồ của Vu Thu Phàm lại chẳng khác nào biến chiến tranh giữa mình và Vu Thu Phàm thành tơ lụa. Sau này chỉ cần Vu Thu Phàm không gây sự, Phương Lâm cũng sẽ không phá hủy mối quan hệ với hắn.

Hơn nữa, trong lòng Phương Lâm thầm đánh giá Vu Thu Phàm người này rất không bình thường. Luận về lòng dạ tâm cơ, sợ rằng hắn là người lợi hại nhất trong Đan Tông Tứ Tú.

Đối địch với người như vậy, tuy rằng Phương Lâm không sợ nhưng sẽ vô cùng phiền phức. Cùng với giữ lại tồn tại phiền toái này, còn không bằng sớm hóa giải thì thỏa đáng hơn.

- Phương sư đệ, không biết sư đệ có mang theo vật gì tốt đến đây không? Ta ngược lại rất muốn đổi ít đan dược với sư đệ.

Âu Dương Tĩnh nói với Phương Lâm.

Phương Lâm nhún vai, bất đắc dĩ nói:

- Ta ngoại trừ nha đầu kia ra lại không mang theo cái gì cả. Không bằng sư huynh lấy một bảo bối ra, ta giao nha đầu kia cho sư huynh.

Phương Lâm nói xong còn chỉ vào Độc Cô Niệm cách đó không xa.

Độc Cô Niệm nhất thời trợn tròn hai mắt, vô cùng tức giận nhìn Phương Lâm. Vẻ mặt Âu Dương Tĩnh lại đầy xấu hổ, ho khan một tiếng, có phần oán trách nói:

- Làm sao có thể lấy Độc Cô cô nương ra nói đùa được? Phương sư đệ, đây là sư đệ không đúng.

Phương Lâm bĩu môi, nói:

- Nha đầu kia ở bên cạnh ta thật sự là một gánh nặng. Ta ước gì bán đứng nàng đổi lấy ít bảo bối.

Mấy người nghe vậy, khóe miệng đều co giật một hồi. Đường đường hòn ngọc quý trên tay Độc Cô gia, ở trong mắt Phương Lâm ngươi thế nào lại có cảm giác giống như là bắp cải, còn cầm tới đổi bảo bối.

- Khụ khụ, Phương sư đệ, có một vị cô nương xinh đẹp động lòng người như vậy ở bên cạnh, cuộc sống này thực sự khiến cho người bên ngoài mơ ước.

Giọng điệu Vu Thu Phàm đầy nghiền ngẫm nói.

Mạnh Triều Dương cũng nhìn Phương Lâm với một loại ánh mắt quỷ dị. Trong ánh mắt này ẩn chứa ý tứ gì, Phương Lâm cũng không ngốc. Là nam nhân đều có thể hiểu được.

- Phương sư đệ, tục ngữ nói lâu ngày sinh tình. Sư đệ cùng Độc Cô cô nương sớm chiều ở chung không biết có chút tình nào chưa?

Âu Dương Tĩnh cười lớn hỏi.

Độc Cô Niệm cách đó không xa hình như cũng nghe được, quay về phía mấy người nhe nanh múa vuốt, vẻ mặt phẫn nộ.

- Đừng để ý tới nàng. Ta không có chút hứng thú nào với nha đầu thối này. Ta chỉ mong sớm dạy xong Chấn Tam Sơn cho nàng, để cho nàng sớm cút đi.

Phương Lâm tùy ý nói.

Người nói vô tâm, người nghe lại có ý.

Ba chữ Chấn Tam Sơn này vừa ra, Âu Dương Tĩnh, Mạnh Triều Dương cùng với Vu Thu Phàm đều giật mình.

Thân là luyện đan sư, có ai không cảm thấy hứng thú đối với Chấn Tam Sơn. Khi nghe được Phương Lâm truyền thụ Chấn Tam Sơn cho Độc Cô Niệm, trong lòng ba người Âu Dương Tĩnh tất nhiên sẽ dâng lên một vài ý nghĩ.

Đây là chuyện không có cách nào khác. Đổi lại là ai chắc hẳn cũng không thể duy trì bình tĩnh.

- Phương sư đệ, ta mạo muội hỏi một câu, ngươi học được Chấn Tam Sơn từ chỗ nào?

Âu Dương Tĩnh do dự một lát, mở miệng hỏi.

Phương Lâm nói:

- Khi ta còn nhỏ gặp được một lão tiền bối. Chấn Tam Sơn chính là lão tiền bối kia dạy cho ta. Ta còn biết được không ít phương pháp luyện đan đều do lão tiền bối kia truyền thụ.

Nghe vậy, thần sắc ba người Âu Dương Tĩnh không giống nhau. Bọn họ đều khẽ gật đầu.

Phương Lâm nói vậy, bọn họ không biết là thật hay giả, nhưng lại không có người nào đi chất vấn. Nếu như Phương Lâm nói như vậy, bọn họ lại chỉ có thể nghe như vậy.

- Vậy ngươi quả thực truyền dạy Chấn Tam Sơn cho Độc Cô Niệm sao?

Mạnh Triều Dương cũng hỏi.

Phương Lâm gật đầu.

Thấy vậy, ba trong lòng người càng thêm kích động. Nếu như Phương Lâm ngươi có thể truyền dạy Chấn Tam Sơn cho Độc Cô Niệm, vậy không phải cũng có khả năng sẽ dạy chúng ta sao?

Đương nhiên, tuy rằng trong lòng bọn họ nghĩ như vậy, nhưng nếu mở miệng bảo Phương Lâm dạy Chấn Tam Sơn cho bọn họ, bọn họ vẫn cảm thấy rất khó nói ra khỏi miệng.

Phương Lâm nhìn ba người, thu hết tất cả các biểu tình dù rất nhỏ trên mặt bọn họ vào đáy mắt. Hắn tất nhiên hiểu rất rõ về tâm tư của bọn họ giờ phút này.

- Ba vị, chẳng lẽ các vị cũng muốn học Chấn Tam Sơn sao?

Phương Lâm cười như không cười hỏi.

Ba người Âu Dương Tĩnh đều lộ ra thần sắc xấu hổ. Phương Lâm cũng chỉ mỉm cười, nói:

- Nếu như ba vị thật lòng muốn học, vậy sư đệ ta cũng sẽ không giữ lại cho riêng mình. Chấn Tam Sơn này, ta sẽ tìm cơ hội giao cho một người thích hợp, để cho đệ tử Đan tông ta đều có cơ hội học được Chấn Tam Sơn, mà không phải để cho môn thủ pháp luyện đan cổ xưa này chỉ tồn tại ở trong tay mấy người.

Ba người Âu Dương Tĩnh nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau. Phương Lâm nói lời này khiến cho bọn họ cũng không tiện nói gì nữa, nhưng cũng không có cắt đứt ý nghĩ của bọn họ.

Lúc này, ở bên ngoài rừng trúc lại có một bóng người chậm rãi đi đến.

Ngay từ lúc đầu mọi người còn không chú ý. Nhưng rất nhanh, ba người Âu Dương Tĩnh nhất thời biến sắc. Những đệ tử Võ tông ở đây đều vội vàng tiến lên đón chào.

- Phương sư đệ, có một nhân vật lớn tới.

Mạnh Triều Dương nói.

Phương Lâm ồ một tiếng, nhìn lại về phía người kia. Hắn lại lập tức lộ ra vài phần kinh ngạc.

Người tới toàn thân mặc trang phục màu đen, tướng mạo không thể nói là anh tuấn nhưng có vẻ anh khí mười phần. Ở phía sau lưng hắn có đeo một thanh kiếm.

- Ra mắt Thanh Kiếm Tử sư huynh!

Những đệ tử Võ tông đó đồng loạt hành lễ về phía người này.

- Thanh Kiếm Tử? Là ai vậy?

Phương Lâm không hiểu được hỏi.

Ba người Mạnh Triều Dương đều lộ vẻ cổ quái nhìn hắn. Ngay cả đại danh Thanh Kiếm Tử ngươi cũng không biết? Ngươi có kiến thức nông cạn tới mức nào.

Ba người cũng không kịp giải thích với Phương Lâm, đã cùng các đệ tử Đan tông khác tiến lên trước, ôm quyền hành lễ về phía Thanh Kiếm Tử này.

- Không biết Thanh Kiếm Tử sư huynh đại giá quang lâm, chúng ta không tiếp đón từ xa, thật sự thất lễ.

Âu Dương Tĩnh đi đầu nói.

Thanh Kiếm Tử này ngược lại vô cùng hiền hoà, khoát tay áo, cười nói:

- Không cần như vậy. Ta chỉ là tùy tiện tới xem thử.

Lúc này, người ở đây không hành lễ với Thanh Kiếm Tử cũng chỉ có Phương Lâm và Độc Cô Niệm.

Cũng bởi vậy, hai người này đứng ở phía sau lại có vẻ đặc biệt dễ làm cho người khác chú ý.

Thanh Kiếm Tử cũng nhìn về phía Phương Lâm và Độc Cô Niệm, trong mắt có vài phần quan sát.

- Nghe nói Phương Lâm Phương sư đệ cũng ở đây. Không biết vị nào là Phương sư đệ?

Thanh Kiếm Tử mở miệng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play