Hàn Ngâm Nguyệt khuyên hồi lâu, Hàn Hiểu Tinh mới nói ra nguyên nhân căn bệnh trên người nàng.

Hóa ra một năm trước, Hàn Hiểu Tinh một mình đi ra ngoài rèn luyện thực lực của bản thân.

Nhưng thật sự không may, nàng lại gặp phải ba cao thủ Lý gia cùng thế hệ.

Tuy rằng Hàn Hiểu Tinh không muốn trêu chọc thị phi, nhưng hai bên bởi vì một lần hiểu nhầm đã phát sinh xung đột.

Ba người của Lý gia tất nhiên vô cùng kiêu ngạo, lại gặp phải một Hàn Hiểu Tinh nóng nảy, dĩ nhiên hai bên liền đánh nhau.

Hàn Hiểu Tinh lấy một địch ba, hoàn toàn không rơi xuống hạ phong. Nhưng cuối cùng người ít không đánh lại đám đông, hơn nữa hai mắt nàng lại mù mới gặp phải tập kích bất ngờ.

Cuối cùng, Hàn Hiểu Tinh giết chết một người của Lý gia, chạy trốn về Đan tông, nhưng trong cơ thể đã lưu lại căn bệnh.

Phần lớn con cháu Lý gia tu luyện Chân Dương Kình, công pháp gia truyền của Lý gia. Sau khi tu luyện công pháp này, nội kình sẽ tràn ngập lực dương cương.

Hàn Hiểu Tinh chính là bị lực dương cương của Chân Dương Kinh xâm nhập vào trong cơ thể, mỗi ngày vào giữa trưa sẽ phát tác. Những ngày nắng gắt, lực dương cương này lại càng dễ dàng phát ra.

Ngay từ lúc đầu Hàn Hiểu Tinh còn chưa để ý. Nhưng về sau số lần phát tác càng lúc càng nhiều, nàng đã biết mình sợ rằng bị thương có phần nghiêm trọng.

Nhưng nàng không muốn để cho phụ thân và tỷ tỷ của mình lo lắng, bởi vậy chưa bao giờ để lộ ra. Một năm này nàng vẫn luôn yên lặng chịu đựng.

Sau khi Hàn Ngâm Nguyệt nghe xong, nước mắt liền chảy xuôi. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của Hàn Hiểu Tinh.

Tuy rằng Hàn Ngâm Nguyệt chưa từng chịu qua cảm giác của Chân Dương Kình, nhưng có thể đoán được một năm qua muội muội của mình khẳng định hết sức thống khổ, mình lại hoàn toàn không biết, không có cách nào chia sẻ với nàng.

Gương mặt Hàn Hiểu Tinh lạnh lùng. Nàng chỉ quật cường ngồi ở đó, cũng không muốn nói thêm một câu.

Phương Lâm thở dài một tiếng, nói:

- Khó trách, chắc hẳn công pháp tu luyện của Hàn nhị tiểu thư có thiên hướng âm nhu, lại thêm thể chất nữ tử vốn thuộc âm. Chân Dương Kình của Lý gia lại trời sinh khắc chế cực lớn đối với thân thể âm nhu. Hàn nhị tiểu thư bị Chân Dương Kình tổn thương còn có thể nhẫn nại được một năm, thực sự không dễ dàng gì.

Hàn Ngâm Nguyệt nhìn về phía Phương Lâm, giọng nói khẩn cầu nói:

- Ngươi có biện pháp có thể hóa giải căn bệnh này của Hiểu Tinh không?

Phương Lâm cười nói:

- Hóa giải Chân Dương Kình hết sức dễ dàng, căn bản không cần tìm ta, tùy tiện tìm một trưởng lão có thực lực cao thâm đều có thể làm được.

Nghe hắn nói vậy, Hàn Hiểu Tinh lập tức nói:

- Không được.

Hàn Ngâm Nguyệt áy náy nhìn Phương Lâm:

- Hiểu Tinh nàng khẳng định không muốn để cho người khác biết chuyện mình bị thương. Nhất là phụ thân. Nếu như để phụ thân biết, nhất định sẽ trách cứ Hiểu Tinh.

Được lắm. Ý tứ này chính là bảo mình tới nghĩ biện pháp loại bỏ Chân Dương Kình trong cơ thể của Hàn Hiểu Tinh.

Với tính tình của Phương Lâm nhất định sẽ không muốn tự tìm phiền toái. Chuyện của hai tỷ muội Hàn gia này, người này còn phiền phức hơn người kia. Đầu của Phương Lâm cũng muốn lớn lên.

Giống như nhận thấy được sự do dự của Phương Lâm, Hàn Ngâm Nguyệt lập tức nói:

- Chỉ cần ngươi trị được căn bệnh của muội muội ta, ta có thể đáp ứng một điều kiện của ngươi, chỉ cần ta có thể làm được.

- Tỷ tỷ, tỷ không cần cầu xin hắn!

Hàn Hiểu Tinh lạnh giọng nói.

Phương Lâm vội ho một tiếng, trên mặt có vài phần lúng túng, nói:

- Nếu đã nói vậy, ta tất nhiên sẽ tận tâm tận lực chữa thương cho Hàn nhị tiểu thư.

Phương Lâm dừng lại một lát, còn nói thêm:

- Loại bỏ Chân Dương Kình cũng không khó, chỉ cần dùng mấy viên Băng Lộ đan, sau đó Hàn nhị tiểu thư tự mình vận chuyển nội kình, có thể hóa giải được Chân Dương Kình. Ta có thể chế luyện ra Băng Lộ đan. Chỉ là Sương Hàn thảo một loại dược liệu trong đó, trên tay ta hiện tại không có.

Hàn Ngâm Nguyệt nói:

- Cái này dễ giải quyết thôi. Tất cả dược liệu để chế luyện Băng Lộ đan, ta đều có thể cung cấp cho ngươi.

Trên mặt Phương Lâm lộ ra vài phần ngại ngùng, nói:

- Hàn đại tiểu thư, ta coi như làm việc cho tỷ muội các nàng, không biết Hàn đại tiểu thư có thể làm việc cho ta không.

Khuôn mặt Hàn Hiểu Tinh trở nên lạnh, đứng bật dậy. Phương Lâm khiếp sợ nhảy dựng lên, còn tưởng rằng nàng muốn động thủ đánh mình.

- Ngươi không có tư cách bảo tỷ tỷ của ta làm bất cứ chuyện gì cho ngươi.

Giọng Hàn Hiểu Tinh lạnh như băng nói, mơ hồ có nội kình dao động. Hiển nhiên nàng đã thật sự nổi giận.

Hàn Ngâm Nguyệt vội vàng trấn an Hàn Hiểu Tinh. Nàng hiểu rất rõ về muội muội của mình. Ngoại trừ quật cường tự mình cố gắng ra, muội muội rất để ý tới mình cùng với phụ thân.

Phương Lâm lui về phía sau mấy bước, vội vàng giải thích:

- Không phải là chuyện gì lớn cả. Ta chỉ hi vọng Hàn đại tiểu thư có thể ở trước mặt thủ tọa nói tốt giúp ta vài câu thôi.

Nghe hắn nói như thế, Hàn Ngâm Nguyệt thoáng cái đã đoán được điều gì. Nàng cảm thấy khó hiểu, nói:

- Ngươi muốn ta đi nói chuyện với Cổ thúc thúc sao?

Phương Lâm gật đầu. Chuyện hắn nhờ cũng chỉ là như vậy.

Dù sao bản thân đang ở trong Đan tông, Cổ Đạo Phong cố tình đối phó với mình, như vậy lấy thực lực của mình bây giờ căn bản không có cách nào phản kháng được.

Nhưng nếu như có Hàn Ngâm Nguyệt đứng ra, lặng lẽ nhắc nhở Cổ Đạo Phong phía sau Phương Lâm hắn có Hàn đại tiểu thư làm chỗ dựa vững chắc, như vậy cho dù Cổ Đạo Phong lại muốn đối phó mình, trong lòng chỉ sợ cũng phải suy nghĩ thật kỹ.

Đôi mi thanh tú của Hàn Ngâm Nguyệt nhíu lại, nói:

- Ngươi có gì bất mãn về Cổ thúc thúc sao?

Phương Lâm cười, lắc đầu nói:

- Ta không phải bất mãn với thủ tọa, mà là thủ tọa bất mãn về ta, trước sau vẫn cố ý chèn ép ta, nhằm vào ta. Lần này so tài cùng Vạn Dược môn, nếu không phải có ta Đan tông sợ rằng đã mất hết mặt mũi. Nhưng thủ tọa lại cố ý giảm công lao của ta, thực sự khiến cho ta thất vọng đau khổ.

Mặc dù Hàn Ngâm Nguyệt biết chuyện Đan tông cùng Vạn Dược môn so tài, nhưng cũng chỉ biết kết quả. Quá trình cùng với sự tình phía sau thế nào nàng lại không biết được rõ ràng.

Nghe thấy Phương Lâm nói Cổ Đạo Phong cố ý giảm công lao của hắn, Hàn Ngâm Nguyệt cũng hơi giật mình. Trên mặt nàng rõ ràng không mấy tin tưởng.

Dù sao Cổ Đạo Phong thân là một tông thủ tọa, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Phương Lâm thấy Hàn Ngâm Nguyệt không tin, miễn cưỡng cười một tiếng, nói:

- Chuyện này Hàn đại tiểu thư có thể đi tìm Mạnh Triều Dương hỏi một câu. Lúc đó hắn cũng có mặt, hắn rõ ràng nhất.

Hàn Ngâm Nguyệt gật đầu, nói:

- Ta sẽ đi tìm Mạnh Triều Dương hỏi thăm. Nếu giống như lời ngươi nói, ta sẽ đi tìm Cổ thúc thúc.

Thấy Hàn Ngâm Nguyệt đáp ứng, Phương Lâm cũng đáp ứng chế luyện Băng Lộ đan hóa giải căn bệnh cho Hàn Hiểu Tinh.

- Vậy ngươi có biện pháp nào chữa trị mắt của muội muội ta không?

Nói xong chuyện căn bệnh trong người, Hàn Ngâm Nguyệt quan tâm hơn vẫn là mắt của Hàn Hiểu Tinh.

Phương Lâm lắc đầu, nói:

- Tình huống cụ thể thế nào, ta còn chưa nhìn ra. Đợi sau khi hóa giải Chân Dương Kình, ta lại cố gắng khám cho nàng một lần nữa.

Nghe được Phương Lâm nói như vậy, Hàn Ngâm Nguyệt cũng không tiếp tục truy hỏi gì nữa. Nàng lập tức lấy ra một thứ giao cho Phương Lâm.

- Đại tiểu thư, đây là...

Phương Lâm nhìn túi Cửu Cung trong tay, cảm thấy không hiểu hỏi.

Hàn Ngâm Nguyệt mỉm cười, nói:

- Nếu ngươi cứu vãn mặt mũi của Đan tông, cũng chính là công thần của Tử Hà tông ta. Vật bên trong chính là cho ngươi.

Phương Lâm nghe được Hàn Ngâm Nguyệt nói như vậy, rõ ràng chính là lấy cớ. Sợ rằng ý tứ chân chính của nàng vẫn là cảm ơn mình trị liệu căn bệnh của Hàn Hiểu Tinh.

Chỉ có điều Phương Lâm sẽ không từ chối. Tặng đồ không nhận sao? Làm gì có đạo lý nào không nhận.

Hắn lập tức cất túi Cửu Cung, sau đó bái tỷ muội Hàn gia một cái.

Tháo bỏ trận pháp cách âm, Phương Lâm và tỷ muội Hàn gia đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy Độc Cô Niệm ở trong viện, Phương Lâm và Hàn Ngâm Nguyệt đều cảm thấy buồn cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play