Hàn Ngâm Nguyệt nghe Phương Lâm trả lời như vậy, lập tức sửng sốt, nói:
- Nàng dù sao cũng là người của Độc Cô gia. Ngươi hoàn toàn có thể không cần để ý tới.
Phương Lâm lắc đầu, cười nói:
- Nàng là người của thế lực phương nào, điều này không có liên quan gì đến ta. Chỉ cần nàng muốn học, ta có thể dạy cho nàng.
Hàn Ngâm Nguyệt cảm thấy hồ đồ. Thủ pháp luyện đan Chấn Tam Sơn cổ xưa hiếm lạ như thế, Phương Lâm ngươi lại nguyện ý dạy cho một tiểu cô nương mới quen biết hai ngày. Điều này tính là cái gì?
Hàn Ngâm Nguyệt nghĩ tới đây, ánh mắt nàng nhìn về phía Phương Lâm có phần không đúng. Bất thình lình nàng hỏi:
- Phương Lâm, có phải ngươi coi trọng Độc Cô Niệm này không?
Phương Lâm nghe thấy nàng hỏi vậy, thiếu chút nữa bật cười.
Ta sẽ coi trọng Độc Cô Niệm này sao? Đùa kiểu gì vậy?
- Hàn đại tiểu thư, ta hoàn toàn không có suy nghĩ gì về Độc Cô Niệm cả. Ngươi cũng đừng đoán mò. Ta chẳng qua cảm thấy chỉ có một mình ta biết về Chấn Tam Sơn này, còn không bằng để cho càng nhiều luyện đan sư hơn nắm giữ nó, coi như là phát dương quang đại phương pháp luyện đan cổ xưa này.
Phương Lâm dở khóc dở cười nói.
Nghe hắn nói vậy, lúc này Hàn Ngâm Nguyệt mới hiểu được, hóa ra Phương Lâm có ý nghĩ như vậy.
Giờ phút này, Hàn Ngâm Nguyệt tự nhiên cảm thấy kính nể Phương Lâm.
- Ngươi thật sự không giống với người bình thường. Nếu như đổi lại thành những người khác, trên người có tuyệt kỹ như Chấn Tam Sơn này, khẳng định sẽ không muốn dạy cho những người khác.
Hàn Ngâm Nguyệt nhìn Phương Lâm, cảm thấy vô cùng xúc động nói.
Phương Lâm lắc đầu. Hắn không giống với những luyện đan sư ích kỷ khác. Chấn Tam Sơn tất nhiên là một môn tuyệt kỹ, nhưng đến trình độ của hắn hiện tại, điều hắn càng hy vọng nhìn thấy được là môn tuyệt kỹ này phát ra ánh sáng ở trong tay càng nhiều luyện đan sư hơn, phát huy ra giá trị nó nên có, mà không phải chỉ bị một mình mình nắm giữ.
- Đúng rồi, nếu ngươi nguyện ý dạy Chấn Tam Sơn cho Độc Cô Niệm, vậy vì sao không truyền thụ Chấn Tam Sơn cho những người khác trong Đan tông?
Hàn Ngâm Nguyệt tò mò hỏi.
Phương Lâm nghe vậy, bĩu môi, nói:
- Hàn đại tiểu thư nàng có chỗ không biết. Trước đó Đan các đã có người tới tìm ta, ép ta giao Chấn Tam Sơn cho Đan các bọn họ. Ha hả, con người ta tính tình không quá tốt, ép buộc ta như vậy, ta mới càng không cho bọn họ.
Hàn Ngâm Nguyệt không biết gì về chuyện Đan các ép Phương Lâm giao ra Chấn Tam Sơn. Lúc này, sau khi nghe hắn nói vậy, nàng dường như suy nghĩ tới điều gì, gật đầu.
- Hơn nữa, ta không chắc sẽ thật sự dạy cho nha đầu thối này. Chờ qua một thời gian ngắn lại nói sau. Xem tới lúc đó nàng còn có thể kiên trì giống như bây giờ hay không đã.
Phương Lâm mỉm cười nói.
Trong lúc Phương Lâm và Hàn Ngâm Nguyệt nói chuyện với nhau, Hàn Hiểu Tinh ngồi ở một bên, lặng lẽ không nói gì, giống như hoàn toàn không tồn tại.
Nàng cũng không có bất kỳ phản ứng nào về chuyện tỷ tỷ của mình nói với Phương Lâm nói. Nàng cực kỳ lạnh nhạt với tất cả mọi điều xung quanh.
- Phương Lâm, ngươi ứng phó với Độc Cô Niệm này phải thật cẩn thận, đừng để cho nàng xảy ra vấn đề gì. Độc Cô gia chắc hẳn sẽ có người tới tìm Đan tông can thiệp. Nếu như Độc Cô Niệm xảy ra chuyện, vậy thật sự sẽ chọc ra phiền toái lớn.
Giọng nói của Hàn Ngâm Nguyệt có phần nghiêm trọng, căn dặn Phương Lâm.
Phương Lâm gật đầu. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ điều này. Đừng thấy hắn trước đó khi dễ Độc Cô Niệm, nhưng xuống tay vẫn có chừng mực, sẽ không thật sự tổn thương đến Độc Cô Niệm.
Đương nhiên, ngoại trừ lần ở trên đan đàn hắn thiếu chút nữa độc chết Độc Cô Niệm.
- Hiểu Tinh, muội để cho Phương Lâm khám mắt cho muội, được không?
Phương Lâm cũng không nói lời nào, trong lòng thầm xem thường. Ngươi không muốn để cho ta xem, ta cũng lười xem.
Hàn Ngâm Nguyệt khuyên một lúc lâu, lúc này Hàn Hiểu Tinh mới đồng ý để cho Phương Lâm khám hai mắt cho nàng.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng không dám tới quá gần Hàn Hiểu Tinh. Bởi vì hắn đã biết được sự lợi hại của vị Hàn nhị tiểu thư này. Nếu như mình không quyết tâm chọc tới nàng, dựa vào bản lĩnh này của mình, căn bản không phải là đối thủ của nàng.
Phương Lâm đứng cách một khoảng, nhìn kỹ mắt của Hàn Hiểu Tinh.
Chỉ một lát, Phương Lâm lại nhíu mày.
- Thế nào?
Hàn Ngâm Nguyệt đứng bên cạnh để ý, hỏi.
Phương Lâm trầm ngâm một lát, nói:
- Còn chưa có manh mối. Chỉ nhìn như vậy, căn bản không nhìn ra cái gì. Ta muốn sờ huyệt vị ở phía sau hai tai của Hàn nhị tiểu thư.
Còn không đợi Hàn Ngâm Nguyệt trả lời, Hàn Hiểu Tinh đã lạnh lùng nói:
- Không được.
Phương Lâm lộ ra vẻ mặt xấu hổ, quay về phía Hàn Ngâm Nguyệt nhún vai, ra hiệu mình không thể ra sức.
Hàn Ngâm Nguyệt lộ vẻ áy náy với Phương Lâm, tiếp tục khuyên bảo Hàn Hiểu Tinh.
Hàn Hiểu Tinh vẫn rất nghe lời tỷ tỷ của mình, lại đồng ý để cho Phương Lâm đụng vào mình. Đương nhiên, bản thân Hàn Hiểu Tinh vô cùng phản cảm về chuyện này.
Trong lòng Phương Lâm thầm oán giận. Ngươi cho rằng ta muốn sờ ngươi lắm sao? Nếu không vì tỷ tỷ của ngươi nhờ ta, ta cũng lười phải hầu hạ ngươi.
Tuy trong lòng Phương Lâm nghĩ như vậy, nhưng tay lại không chậm trễ đưa lên sờ phía sau hai tai của Hàn Hiểu Tinh.
Vừa chạm vào da của Hàn Hiểu Tinh, cảm giác đầu tiên của Phương Lâm là thật mịn. Trong lòng hắn không khỏi thoáng ngẩn người ra.
Nhưng hắn đã lập tức trấn tĩnh lại. Mình không phải chưa từng sờ qua nữ nhân.
Sau hai lỗ tai có huyệt vị và kinh mạch quan trọng nối liền với hai mắt. Nếu như hai mắt mù, rất có thể là do ở đây xảy ra vấn đề.
Một luyện đan sư tốt đồng thời cũng là cao thủ về y đạo. Mọi người đều biết về điều này.
Kiếp trước Phương Lâm là Đan Tôn cao quý, tất nhiên ở trên phương diện y đạo cũng là có thành tựu hơn người.
Hai tay hắn khẽ nhấn một cái, thân thể Hàn Hiểu Tinh khẽ run lên. Tuy rằng chỉ là chút run rẩy vô cùng khẽ, nhưng Phương Lâm vẫn nhận thấy được.
- Hàn nhị tiểu thư, trong cơ thể ngươi hình như có bệnh ẩn.
Phương Lâm không tìm ra được vấn đề khác, ngược lại phát hiện ra trong thân thể Hàn Hiểu Tinh có một bệnh ẩn.
Nghe vậy, Hàn Ngâm Nguyệt nhất thời lộ vẻ lo âu. Hàn Hiểu Tinh lại im lặng không nói.
- Phương Lâm, thân thể của muội muội ta thật sự có bệnh sao? Có nghiêm trọng không?
Hàn Ngâm Nguyệt lo lắng hỏi.
Phương Lâm cau mày nói:
- Lúc này còn không tính là nghiêm trọng. Nhưng nếu như không chữa trị kịp thời, sau này một khi bạo phát ra, sợ rằng khó có thể cứu chữa.
Nghe nói như thế, Hàn Ngâm Nguyệt nhất thời lại càng sốt ruột hơn. Không ngờ muội muội mình có bệnh nghiêm trọng như vậy, trước đó nàng lại hoàn toàn không biết gì.
- Muội muội, tại sao muội có bệnh lại không nói ra? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Hàn Ngâm Nguyệt không quan tâm được nhiều, trực tiếp hỏi.
Hàn Hiểu Tinh lắc đầu, vẻ mặt lạnh như băng:
- Ta không có bệnh gì cả. Hắn đang nói bậy.
Phương Lâm khẽ hừ một tiếng, chắp hai tay sau lưng, nói:
- Ta nói bậy? Có phải dưới bụng ngươi mơ hồ đau đớn? Tuy rằng rất nhỏ, nhưng giữa trưa mỗi ngày sẽ phát tác. Khi trời nắng gắt, cảm giác đau đớn càng rõ ràng hơn.
Trên mặt Hàn Hiểu Tinh nhất thời lộ vẻ khiếp sợ, nhưng lại lập tức cúi đầu.
Hàn Ngâm Nguyệt nhìn thấy được biểu tình trên mặt của muội muội mình, đã biết Phương Lâm nói đúng.
- Phương Lâm, ngươi có biện pháp nào chữa trị được căn bệnh của nàng hay không? Ta nhất định sẽ cám ơn ngươi xứng đáng.
Hàn Ngâm Nguyệt nhìn Phương Lâm nói.
Phương Lâm thở dài, nói:
- Tuy rằng ta nhìn ra được căn bệnh, nhưng còn không biết nguyên nhân gây bệnh. Nếu như Hàn nhị tiểu thư không nói cho ta biết, ta cũng không có cách nào bốc thuốc đúng bệnh được.
Trên thực tế, Phương Lâm nắm chắc chín phần sẽ chữa trị được căn bệnh này của Hàn Hiểu Tinh. Chỉ có điều hắn hi vọng có thể tìm hiểu thêm vài chuyện về vị Hàn nhị tiểu thư này.
Hàn Hiểu Tinh không nói lời nào. Nàng không muốn nói chuyện của mình cho một người xa lạ biết. Mặt khác nàng cũng không hy vọng tỷ tỷ của mình lo lắng cho mình.
- Hiểu Tinh, muội không nên giấu diếm nữa. Căn bệnh của muội rốt cuộc là tại sao? Muội nhanh nói ra, chúng ta cũng tiện giúp muội.
Hàn Ngâm Nguyệt khuyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT