Bắc Phủ doanh trưởng và Phi Kỵ doanh trưởng Mã Thượng câm miệng, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ, đều không phục lắm, tất cả đều dùng khóe mắt liếc qua Triệu Văn Hạo.

Lần trước Triệu Văn Hạo hại cho bọn họ suýt chút nữa mất chức vị doanh trưởng, trong lòng bọn họ đã ghi hận.

- Triệu tướng quân, chuyện hạ quân không cần phải tranh luận nữa, ân tình xuất thủ cứu giúp, Hổ Bí quân ghi nhớ trong lòng. 

Hổ Bí quân trưởng rất xứng đáng với hai chữ Hổ Bí, là một vị nam tử rất dũng mãnh, có thể nhìn ra được là một người có phong cách hàng sự như sấm sét.

Hắn nói:

- Tình báo liên quan tới việc Nghịch Long quân có thể điều khiển Ma tộc, có cần đăng báo hay không? 

Triệu Văn Hạo không chút biến sắc, hỏi ngược lại:

- Ngươi cảm thấy thế nào? Dù sao các ngươi đã trúng mai phục của Ma tộc mà.

Cho dù chỉ là đối thoại đơn giản, nhưng Giang Thần vẫn nghe ra ý ở trong đó. 

Chuyện này nghe qua giống như nằm mơ giữa ban ngày, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai khống chế được Ma tộc, nói không chừng đăng báo chuyện này sẽ trở thành chỗ bẩn của Hạo Nguyệt Quân hoặc là Hổ Bí quân.

Thế nhưng nếu như không báo, tương lai có chuyện, bọn họ cũng có rất lớn khả năng bị trách phạt.

- Không có căn cứ, cũng không biết phải nói như thế nào. 

Hổ Bí quân trưởng ra vẻ khổ sở nói.

- Ta cảm thấy có một khả năng.

Giang Thần mở miệng nói. 

- Ngươi là thứ gì chứ? Cút sang một bên!

Bắc Phủ doanh trưởng không có chút hảo cảm gì với hắn, lập tức không chút khách khí khiển trách.

- Giang Thần, ngươi nói đi. 

Triệu Văn Hạo lập tức quát hắn, làm cho Bắc Phủ doanh trưởng rất là lúng túng.

- Ma tộc là tổ chức, Phi ma, Huyết mà, Cuồng ma các loại này đều là cấp thấp nhất, ở bên trên, còn có Thiên Ma, mỗi một Thiên Ma cũng có thể khống chế được số lượng ma vật cấp thấp nhất định.

- Ngươi muốn nói kỳ thực Nghịch Long quân đều là do Ma tộc biến hóa mà thành hay sao? 

Bắc Phủ doanh trưởng dùng giọng quái gở nói.

Giang Thần liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Ngươi đừng có sủa loạn, làm lỡ quân tình, như vậy ngươi có chịu nổi không? 

- Ngươi nói cái gì vậy?

Đôi mắt nhỏ của Bắc Phủ doanh trưởng trợn lên, để lộ ra vẻ lạnh lẽo.

- Vốn ta muốn nói ngươi là một con sói mắt trắng, nhưng cảm giác chó khá là thích hợp, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, nói ngươi là chó, như vậy là xúc phạm con chó. 

Giang Thần nói.

- Ta muốn xé xác ngươi ra!

Trong tám đại doanh của hạ quân, doanh trưởng đều có thực lực Tôn giả, Thông thiên cảnh là phó tướng. 

Cho dù là chức lúc tòng quân hay là cảnh giới, Bắc Phủ doanh trưởng đều không coi Giang Thần là chuyện gì đáng kể cả, thấy hắn dám nhục mạ mình như vậy, hắn lập tức giận dữ.

- Làm càn!

Triệu Văn Hạo còn tức giận hơn so với hắn, lập tức cả giận nói: 

- Quân tình khẩn cấp, ngươi định làm trò cười ở đây sao?

Doanh trưởng Bắc Phủ doanh không dám chống lại hắn ở trên mặt mà chỉ cắn răng không nói lời nào.

- Triệu tướng quân bớt giận, lời của hắn quả thực không có đạo lý. 

Hổ Bí quân trưởng cau mày nói.

- Có đạo lý hay không, cũng cần phải nghe người ta nói xong đã.

Khâu Ngôn lạnh lùng nói. 

- Vậy thì nói đi.

Lông mày ccHổ Bí quân trưởng giãn ra, mặt trở nên không hề có chút cảm xúc nào nữa.

Ở dưới ánh mắt của mọi người, Giang Thần nói: 

- Nghịch Long quân không phải là Thiên Ma, nhưng không bảo đảm được bọn họ bắt Thiên Ma, do đó mới có thể khống chế được Ma tộc.

Đạo lý rất đơn giản, nghe nói như thế mọi người tỉnh ngộ, nghĩ tại sao lúc vừa mới bắt đầu bọn họ lại không nghĩ ra được chuyện đơn giản như vậy.

- Vậy thì đăng báo đi. 

Triệu Văn Hạo nói.

- Để ta tới đi, dù sao cũng là chúng ta bị Thiên Ma vây công.

Hổ Bí quân trưởng vội vàng nói. 

Sau khi nghe lời này của Giang Thần đã nói rõ khả năng tồn tại rất lớn, ai đăng báo thì sẽ coi như là công lao của người đó.

- Hổ Bí quân trưởng này trong ngoài không giống nhau.

Giang Thần thầm nói. 

Tên này nhìn qua giống như là dũng sĩ, thế nhưng lại giống như là một người làm ăn, rất biết tính toán.

- Có thể.

Triệu Văn Hạo không tranh đoạt, chỉ là giữa hai lông mày tràn ngập vẻ khó chịu. 

Không phải là bởi vì mất đi chút công lao ấy mà khó chịu, mà là khó chịu vì lại có người vì tư lợi như vậy.

- Quả thực không nên cứu bọn họ.

Thậm chí Giang Thần còn nghe được trong Xích Diễm doanh có người oán hận nói. 

Các binh sĩ làm như vậy là chuyện không thể bình thường hơn được, nhưng đứng ở góc độ của Triệu Văn Hạo, thêm một chiến đoàn, giải cứu Truy Ảnh Quân sẽ càng có hi vọng hơn nữa.

Quân trưởng của Hổ Bí quân báo tình báo lên, sau đó đã có hai chiến đoàn bay đi về phía phương hướng Truy Ảnh Quân.

Chỉ là rất nhanh bọn họ lại gặp một vấn đề. 

Mỗi người đều cảm giác mình như đang đi vào bên trong biển sâu, thân thể trở nên chậm lại, tốc độ phi hành càng ngày càng chậm.

Nếu tiếp tục nữa, không chừng sẽ trở nên nửa bước khó đi.

- Có trận pháp cấm bay! 

Rất nhanh hai chiến đoàn đã nghĩ rõ được điểm ấy.

Thông thiên cảnh có thể phi hành, không phải là bởi vì hoàn cảnh ra làm sao, mà là thông qua vận chuyển Thiên chi hoàn, làm cho thân thể có thể bay lên, thông qua công lực đẩy mạnh nữa mà khiến cho người ta phi hành.

Lúc này thân ở trên không trung, nhưng mỗi người đều cảm giác rất là vất vả. 

Triệu Văn Hạo lạnh lùng nói:

- Nghịch Long quân quả nhiên có chuẩn bị đầy đủ.

- Chúng ta phá trận được chứ? 

Hổ Bí quân trưởng hỏi.

Giang Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, ba đóa mây trắng rất không bình thường, trận kỳ của trận pháp tất nhiên sẽ ở bên trong đó.

- Như vậy sẽ làm lỡ rất nhiều thời giờ, chúng ta đi từ mặt đất đi. 

Triệu Văn Hạo nói.

- Trên đất nhất định cũng sẽ có cản trở.

- Nhưng lại không tốt bằng trên không trung. 

Đúng như dự liệu, trên mặt đất, đường cho phép đại quân thông qua chỉ có một con đường mà thôi.

Đối với Thông thiên cảnh, địa hình kỳ thực đã trở nên không quan trọng, nếu có thể bay thì bọn họ sẽ bay.

Hiện tại phải đi bộ, mới phát hiện ra khó khăn thế nào. 

Đường đi duy nhất là một hẻm núi, thế nhưng trong hẻm núi có xây dựng một mặt tường thành màu trắng, đường phải đi hoàn toàn bị phong kín.

Khi hai chiến đoàn tới gần tầng trời thấp thì phía sau tường có tia sáng chói mắt sáng lên.

Người của Hạo Nguyệt chiến đoàn đều không xa lạ gì cả, nhất định phía sau tường thành sẽ có xe nỏ, hơn nữa lần này còn có rất nhiều, không chỉ có một chiếc. 

Triệu Văn Hạo và Hổ Bí quân trưởng báo tình huống cho chiến hạm.

- Không quản các ngươi dùng biện pháp gì, phải dùng thời gian ngắn nhất phá tan bức tường này cho ta, khen thưởng mười vạn điểm chiến công!

Rất nhanh bên chiến hạm đã có tiếng đáp lại. 

Mười vạn điểm chiến công!

Hô hấp của hai đại chiến đoàn dồn dập, hai mắt đang toả sáng.

- Chuyện này giao cho Hổ Bí quân ta đi! 

Hổ Bí quân trưởng sợ bị người khác cướp chiến công, hắn lập tức mang theo Bắc Phủ doanh và Phi Kỵ doanh bắt đầu xung phong.

- Cẩn thận, xe nỏ của Nghịch Long quân rất lợi hại.

Triệu Văn Hạo nhắc nhở. 

- Vậy thì làm phiền Hạo Nguyệt Quân đoàn ở bên cạnh áp trận giúp chúng ta.

Nhưng chuyện này không có ngăn cản được Hổ Bí quân trưởng, trái lại hắn còn nói ra một yêu cầu.

Hắn lầm tưởng Hạo Nguyệt chiến đoàn muốn cướp công lao cho nên không nói lời nào đã phóng về phía trước. 

Triệu Văn Hạo rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo ở phía sau.

Sau khi tiến vào bên trong màn ánh sáng, hai đại chiến đoàn lập tức dùng hết tốc lực xung phong.

Đồng thời, xe nỏ bắn ra cung tên giống như là xả lũ vậy. 

Lao ra được mười trượng thì Hổ Bí chiến đoàn đã xuất hiện tử thương.

Khi hai mươi trượng, tình huống thương vong đã tăng lên, nhưng chỉ còn cách tường thành có năm mươi trượng!

- Không được không được, quá miễn cưỡng! 

Lúc này Hổ Bí quân trưởng mới ý thức được Triệu Văn Hạo không nói đùa, hắn lập tức xoay người bỏ chạy.

Trước đó không nói một tiếng, Hạo Nguyệt chiến đoàn ở phía sau lập tức vọt tới phía trước, phải chịu cung tên công kích.

- Đám khốn kiếp này! 

Người của Hạo Nguyệt Quân đoàn không nhịn được chửi ầm lên.

Cũng còn may Xích Diễm doanh phản ứng đúng lúc, lập tức phun ra một đám rồng lửa, bảo vệ Hạo Nguyệt chiến đoàn, cũng bắt đầu lui lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play