Nếu như chỉ là đến để thông báo tin tức thì không cần ba Tôn giả và một đám Thông thiên cảnh, tùy tiện để một người đi là được.

- Ngươi đang chất vấn cái gì đó?

Tam thúc Cao gia rất không vui nói.

- Mẫu thân ngươi có thể trở về Long vực, là Cao gia khai ân, đó là bởi vì người và phụ thân đã làm hại Cao Nguyệt bị vây ở bên trong đại sơn này.

- Cao Nguyệt không trở về cũng được, chỉ cần nàng không hối hận là được. Thế nhưng tin tức chúng ta mang đến lần sau chính là tham gia tang lễ.

Chuyện mà Giang Thần nói tới chỉ là suy đoán, Cao gia đã khẳng định điểm này, vì lẽ đó rất hùng hồn phản bác.

- Thần nhi.

Cao Nguyệt cũng lắc lắc đầu với Giang Thần, câu tham gia tang lễ vừa nãy đã làm cho lòng của nàng đại loạn.

- Ta cũng cùng đi.

Giang Thần cũng hết cách rồi, ngoại công hắn bị bệnh liệt giường tin tức này là do Cao Thiên Ái tự mình nói với hắn. Nếu như từ lúc đó đã nói dối, như vậy chuyện này quá khủng bố.

- Hừ, ngươi muốn nhân cơ hội dính lên vinh quang của Cao gia sao? Ta khuyên ngươi không nên mơ mộng, không có phượng huyết thì ngươi chẳng là cái thá gì cả.

Cao Ly nói.

- Có thể.

Tam thúc Cao gia thoải mái đồng ý.

- Hiện giờ lập tức lên đường đi.

Một trưởng giả Cao gia khác lập tức nói.

- Hiện giờ sao?

Vội vàng như thế, Nam Phong lĩnh còn có rất nhiều chuyện cần phải bàn giao.

- Bởi vì, ngoại công đang chờ bên kia của ngươi có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Tam thúc Cao gia tức giận nói.

- Hừ, ngoại công sao?

Giang Thần liếc mắt nhìn Cao Nguyệt một cái, nhìn thấy dáng vẻ cấp thiết của mẫu thân, hắn thầm thở dài một hơi ở trong lòng.

Cũng còn may Phạm Đồ vẫn luôn ở đây, sau khi biết đã xảy ra chuyện gì, đối phương có thể đi giải thích cho gia gia và Nhị thúc biết rõ.

Chợt, đám người Cao gia đi ra khỏi đại điện.

Cao Nguyệt nói:

- Thần nhi, con sợ bọn họ gây bất lợi cho ta sao?

Giang Thần sửng sốt một chút, gật gật đầu.

- Quả thật có khả năng này, thế nhưng dù sao cũng là tộc nhân ta, vẫn còn tính toán khác đối với ta, nhưng nhất định sẽ có chỗ trống có thể xen vào, nhưng mà ngoại công của con...

Cao Nguyệt nói tới chỗ này, lệ rơi đầy mặt, lúc này nàng rất yếu đuối.

Giang Thần nghĩ đến lúc rời đi phụ thân đã nói một câu.

- Giang Thần, ta vừa đi, con chính là nam nhân duy nhất trong nhà chúng ta, phải cố gắng bảo vệ mẫu thân con.

Sau đó, Giang Thần nói:

- Không có chuyện gì, trong cơ thể của con có chân huyết, con nghĩ chỉ cần nói điểm ấy, không quản bọn họ có âm mưu gì, tất cả đều sẽ đi vào khuôn phép.

- Ừm.

Cao Nguyệt cũng cảm thấy rất có lý, nàng lau sạch nước mắt.

- Phạm thúc, chiến thuyền ta sẽ giao cho ngươi điều khiển, Xích tiêu phong cũng không cần thiết phải đi tới nữa, cứ ở lại chỗ này bảo vệ tộc nhân đi.

- Thiếu chủ, chiến thuyền là đại sát khí, ngươi xác định không mang theo sao?

Phạm Đồ có chút không hiểu nói.

- Không, chiến thuyền là thứ ta dùng để công thành, nếu như mang theo đi sẽ trở thành gánh nặng của ta, dù sao tiêu sao không phải là một con số nhỏ, ở lại Nam Phong lĩnh có thể uy hiếp được bọn đạo chích.

- Được rồi.

Phạm Đồ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

- Nhanh lên một chút, còn muốn kéo dài tới khi nào nữa?

Bên ngoài đại điện truyền đến âm thanh thiếu kiên nhẫn của Cao Ly.

- Nữ nhân này muốn bị giáo huấn một phen sao?

Sắc mặt của Giang Thần âm trầm lại, thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của mẫu thân, hắn cũng không muốn tính toán cùng Cao Ly kia nữa.

Đạo cụ phi hành của Cao gia là một chiếc thuyền phi hành đúng quy đúng củ, tốc độ không chậm hơn so với cơ quan điểu của Thánh Viện.

Sau nửa canh giờ, đoàn người đã rời Hỏa vực, tiến vào bên trong Long vực.

- Vẫn là linh khí của Long vực làm cho người ta thoải mái, ở chỗ nông thôn kia, thực sự là buồn nôn.

Cao Ly đứng ở trên boong thuyền, rất khuếch đại hét lớn.

- Hỏa vực cũng rất vui vẻ khi ngươi rời đi, bởi vì sự ô nhiễm do ngươi mang đến thực sự rất buồn nôn.

Giang Thần phản kích một câu, tức thì khiến cho mặt của Cao Ly vặn vẹo.

Cũng không biết nàng đắp thuốc gì, gương mặt đã tiêu sưng, chỉ có chút đỏ lên, khi tức giận rất khó coi.

Một tên thanh niên Cao gia nói cái gì đó ở bên tai nàng, Cao Ly lập tức không tức giận nữa, trái lại còn để lộ ra một nụ cười không tên.

- Đợi đến tộc địa, ngươi sẽ biết mình sai ở chỗ nào.

Cao Ly nói.

Ngữ khí của nàng, khi nói tới hai chữ tộc địa đều làm cho Giang Thần nhớ lại hồi ức không tốt.

Năm đó, Hắc Long thành cũng là tộc địa của Giang phủ, kết quả ở tộc địa, hắn bị tước đoạt Thần mạch, phụ thân bị trấn áp.

Giang Thần nhìn về phía Cao Nguyệt, người sau rất mất tập trung, trên mặt là vẻ hổ thẹn và hối hận.

Ở dưới tốc độ của thuyền phi hành, tộc địa Cao gia, cũng sắp đến.

Phủ đệ Cao gia ở Thánh thành chỉ là dùng để tiến hành giao thương mà thôi.

Dù sao một thế gia truyền thừa, nội tình nắm giữ không phải là thứ mà một tòa phủ đệ có thể chứa hết được.

Khi Giang Thần còn đang suy nghĩ tộc địa ở đâu thì được báo cho biết bọn họ đã bay được ròng rã mười phút ở trong tộc địa rồi.

Dùng tốc độ của thuyền phi hành, tộc địa của Cao gia bao la, vượt ra xa tưởng tượng của hắn.

Trung tâm tộc địa ở bên trong một ngọn núi lớn.

Trong núi có vô số đỉnh cao, một tòa thành trì đứng sừng sững ở bên trong, có vô số xích sắt thô to liên kết giữa tường thành và vách núi.

Dưới thành trì là vực sâu vô tận, nếu như nhìn chăm chút thì có thể thấy được ánh sáng cuồn cuộn.

Thuyền phi hành dừng lại ở trên một ngọn núi, mọi người bay đi về phía thành trì.

Giang Thần chú ý tới một việc, sau khi mẫu thân đến tòa thành này, trong mắt hiện lên vẻ nhớ nhung và hồi ức rất sâu.

- Cao Nguyệt, Hỏa Phượng thành, vốn là của ngươi.

Tam thúc Cao gia cảm thán nói, sau khi nói xong, ánh mắt của hắn nhìn về phía Giang Thần, lại toát ra vẻ căm hận và xem thường quen thuộc kia.

Giang Thần nhíu mày, ra vẻ ngươi có thể làm gì được ta, làm cho đối phương tức giận không nhẹ.

Tiến vào Hỏa Phượng thành, đám người bọn họ đi tới một toà đại viện trong thành, bước chân đi về hướng.

- Kia... không phải tiểu thư hay sao?

- Không sai! Là Cao Nguyệt tiểu thư, ta không nhìn nhầm chứ?

- Nguyệt tiểu thư đã trở về? Nguyệt tiểu thư trở về!

Người trong phủ quăng ánh mắt tò mò tới, khi bọn hắn nhìn thấy Cao Nguyệt, mỗi một người đều rất chấn động.

Giang Thần rất bất ngờ, mười mấy năm qua đi, những người này còn có phản ứng như thế.

Cao Nguyệt cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của những người này.

Thân là Đại tiểu thư Cao gia, lại là người có phượng huyết thuần chính nhất trong mấy trăm năm qua, từ nhỏ đã được vinh quang gia trì, được mọi người ký thác.

Cùng với đó là phải gánh chịu trách nhiệm, phải dẫn Cao gia đi vào một giai đoạn mới.

Thế nhưng Cao Nguyệt đã phụ lòng tất cả những thứ này, bởi vì người âu yếm mà rời đi.

Tuy rằng Giang Thần nói là Cao gia không đúng trước, nhưng vẫn không thể trung hòa sự hổ thẹn trong lòng mẫu thân hắn.

Cuối cùng, mọi người đi tới một gian phòng, ở bên ngoài đã có không ít người, đều là cao tầng Cao gia.

Nói thật, đây vẫn là lần thứ nhất Giang Thần nhìn thấy có nhiều Tôn giả như thế đứng chung một chỗ.

Khi bọn hắn đến, tất cả những người này đều nhìn sang, ánh mắt tụ tập ở trên người Cao Nguyệt, nhưng không có người nào nói chuyện.

Cao Nguyệt nhìn những người đang đứng ở trước mắt, cũng không mở miệng ra được.

- Cao Nguyệt, vào đi, phụ thân ngươi đang chờ ngươi.

Trong trầm mặc, một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên.

Cao Nguyệt gật gật đầu, đẩy cửa đi vào, Giang Thần theo sát ở phía sau, nhưng lại bị người ở ngoài cửa ngăn cản.

- Ngươi là ai?

Người nhận ra Giang Thần có không ít, nhưng cũng có người không biết.

- Hắn chính là nhi tử của Cao Nguyệt.

Tam thúc Cao gia tức giận nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play