Barry cúi xuống cắt một mớ dây cáp trong khi Jill đi vòng quanh phòng để xem xét các thiết bị kỹ thuật - và cô khựng lại, xém chút nữa là đã há hốc mồm ra.
Ở cuối phòng là một cái thùng lớn hơn cả, cao gần 3m, có một cái bảng điều khiển ở trước và bên trong có một vật cũng cao khoảng đó. Đó là một con quái vật.
“Jill, tôi lấy đủ dây rồi nè. Tôi…”
Barry dừng lại bên Jill, câu nói của anh ta ngập ngừng khi nhìn thấy cái vật kinh tởm bên trong cái thùng. Cả hai không cưỡng lại được sự tò mò nên cùng bước lại gần hơn để xem xét.
Con quái vật cao nhưng thân hình rất cân đối, ít ra là qua thân hình đầy cơ bắp và đôi chân dài của nó, nó có vẻ bề ngoài của một con người. Một bên tay của nó bị biến đổi thành một cái móng lớn và dài quá đầu gối, cánh tay còn lại tuy bình thường nhưng cũng to gấp mấy lần người thường. Tại vị trí của quả tim của nó có một khối u nhô ra, và Jill nhận ra rằng đó chính là tim của nó. Quả tim đang phồng ra rồi xẹp xuống theo một nhịp chậm.
Jill dừng lại trước tấm kính, thấy kinh tởm về con quái vật. Cô có thể thấy vô số những sẹo lớn ở trên tay chân nó, những vết sẹo của những cuộc phẫu thuật. Bộ phận sinh dục của nó đã bị cắt. Jill ngước lên nhìn vào mặt nó và thấy vài khúc thịt đã bị cắt mất. Môi của nó cũng bị cắt nên trông nó như đang nhe răng cười với cô vậy.
“Tyrant”, Barry nói thì thầm.
Jill quay sang nhìn Barry và thấy anh ta đang cúi nhìn cái bảng điều khiển đang nối với cái thùng bằng một đống dây nhợ.
Jill quay sang nhìn con Tyrant một lần nữa, cảm thấy ghê tởm và đáng tiếc. Cho dù bây giờ nó là cái gì đi nữa thì nó cũng đã từng là một người đàn ông. Và Umbrella đã biến anh ta trở thành một thứ đáng sợ như thế này.
“Chúng ta không thể để nó như vậy được”, Jill nói khẽ và Barry gật đầu.
Hắn dùng hết sức đấm mạnh vào mồm con khỉ làm nó nhảy về phía sau rồi nhảy trở lại lên trần nhà.
Wesker cố gắng đứng dậy, từng cơn đau mới ập vào hắn làm hắn muốn nôn mửa. Bầu không khí trong này quá nóng, những cái tua bin chạy liên tục không ngơi nghỉ nhưng cuối cùng thì hắn cũng thấy được cánh cửa dẫn ra phòng sau, cánh cửa dẫn đến sự kết thúc nhiệm vụ của hắn.
“Tất cả bọn S.T.A.R.S sẽ chết, bị thổi tung thành từng mảnh trong khi ta bay đi chỗ khác và trở thành một người giàu có…”.
Wesker mở cửa và lê bước đến cái bàn điều khiển đang phát sáng ở cuối góc phòng. Ở đây yên tĩnh và cũng mát hơn ở ngoài kia. Những cái máy lớn trong này như đang ngân nga với hắn vì chúng có công dụng khác với những cái máy ngoài kia. Những chiếc máy này sẽ giúp hắn giành lại vị trí điều khiển của hắn.
Tiếng động từ cánh cửa đang mở đằng sau lưng hắn như biến mất khi hắn đến gần bàn điều khiển. Mấy ngón tay của Wesker như tê dại đi khi hắn chạm vào vào bàn phím trên bàn.
Wesker lần mò ra những chiếc chìa khóa cần thiết, mật mã nhanh chóng hiện lên màn hình màu xanh sau một vài sai sót nhỏ của hắn. Một giọng nữ mượt mà vang lên thông báo với hắn quá trình đếm ngược sẽ bắt đầu sau 30 giây nữa. Cảm thấy đầu óc quay cuồng, Wesker cố gắng nhớ lại cách thay đổi hệ thống hẹn giờ. Toàn bộ chỗ này sẽ tự động nổ trong năm phút nhưng hắn phải thay đổi nó để có đủ thời gian mà chạy khỏi đây.
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, nói chậm và rõ ràng trong khi tiếng chuông báo động vẫn đang vang đến chói tai.
“Hệ thống tự hủy đã được khỏi động. Tất cả các nhân viên tiến hành di tản ngay lập tức hoặc khóa hệ thống tự hủy lại. Các bạn có năm phút. Hệ thống tự hủy đã được khỏi động.”
Rebecca đứng cạnh chiếc cửa dẫn ra bãi đáp mà mắt cửa nhìn vào cái cầu thang leo đợi Chris trong khi mẩu tin trên được đọc đi đọc lại. Cô đợi anh chui lên.
Tuy Chris vừa mới đi có vài phút thôi nhưng họ không còn thời gian nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT