Cả bốn người cũng như Brad đều giữ im trong khi Brad lái chiếc trực thăng bay trở về thành phố. Chris và Jill nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về phía đám cháy đang bắt đầu lan rộng ra ở khu biệt thự, nét mặt của họ có vẻ hơi nghiêm nghị. Barry ngồi dựa vào thành trực thăng nhìn xuống đôi tay của như thể là anh chưa bao giờ thấy nó vậy. Rebecca đi qua lại giữa ba người giúp họ băng bó các vết thương, và cô cũng không nói lời nào.
Brad thì giữ im lặng vì anh cảm thấy xấu hổ khi đã bỏ cả nhóm lại dưới kia hồi tối. Anh đã cảm thấy căng thẳng cực độ suốt cả đêm khi cứ phải bay vòng vòng trên khu rừng để tìm mọi người.
“Và rồi con quái vật đó.”
Brad nhún vai một cái. Cho dù nó là cái gì đi nữa thì anh cũng mừng là nó đã chết. Hồi nãy Brad đã rụng rời tay chân khi nhìn thấy nó và xém chút nưã anh đã không thể nhấc được chiếc trực thăng này lên. Và anh đã cố gắng lắm mới đá cái ống phóng rocket đó xuống được.
Brad quay lại nhìn bốn người và tự hỏi có nên cho họ biết về cuộc gọi kỳ lạ tối qua không. Ngay sau khi giọng của Rebecca hét lên về cái gì đó như là bãi đáp trực thăng trong tiếng xè xè của radio là một tín hiệu rõ ràng và một giọng đàn ông vang lên chỉ cho anh toạ độ chính xác của bãi đáp đó. Tuy lạ nhưng từ việc hắn ta biết chỗ đó rõ đến nỗi hướng dẫn cả toạ độ và hướng bay làm Brad cảm thấy bắt đầu sợ.
Brad cau mày, cố nhớ lại tên của người đàn ông kỳ lạ đó. Tên là Thad? Hay Terrence nhỉ?
“Trent, nhớ rồi, ông ta nói ông ta tên Trent.”
Brad quyết định anh sẽ nói chuyện này sau. Bây giờ anh chỉ muốn về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT