Thu qua đông tới, kinh thành trắng xóa một trời tuyết rơi. Trong tiết trời giá rét ấy, trăm hoa héo tàn, chỉ có mai đầu cành vẫn kiên cường nở rộ.

Một thân mang áo lông cừu, Đông Đan Cửu Trọng lẳng lặng đứng giữa sân nhà trắng xóa ngửa đầu ngắm một nụ hồng mai tới xuất thần, cho tới lúc Cẩm Sắt cùng một đám người hầu mới ra ngoài hướng hắn quỳ gối hành lễ.

“Thái tử.”

Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười nâng Cẩm Sắt dậy, “Cẩm Sắt, ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Giữa vợ chồng sao còn phải để ý lễ tiết như vậy?”

Bạch quang của một trời tuyết như hiện hữu trên gương mặt hắn, nụ cười ấm áp ôn nhu, khiến Cẩm Sắt chợt thấy ngượng ngùng, cúi đầu xuống.

Đông Đan Cửu Trọng ôm lấy vòng eo của nàng tiến về phía trước, khi đã cách đám người hầu khá xa, Cẩm Sắt mới thấp giọng nói:

“Vừa rồi ta đã gặp mẫu hậu, người biểu hiện thật kì quái.”

“Nga?”

“Vẻ mặt mẫu hậu thực hoảng hốt, bàn tay nắm lấy tay ta thỉnh thoảng còn toát mồ hôi lạnh, còn nữa, cái này là Võ Thanh Sam lén đưa cho ta.”

Cẩm Sắt lấy ra từ vạt áo một mẩu giấy bị vo lại thành viên chỉ to bằng cái móng tay, đưa cho Đông Đan Cửu Trọng. Hắn mở ra đọc xong, trên mặt không kìm được nụ cười sáng lạn. Thấy hắn cao hứng, Cẩm Sắt cũng mỉm cười:

“Có chuyện gì khiến Thái tử vui vẻ?”

“Mẫu hậu mang thai.” Đông Đan Cửu Trọng nhẹ giọng.

“Nga?” Cẩm Sắt ngẩn ra hồi lâu, sắc mặt có chút trắng xanh, “Chẳng lẽ, là Võ Thanh Sam…?”

Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười gật đầu, “Từ mai trở đi nàng không cần tới gặp mẫu hậu nữa.” Nụ cười giống như mặt trời ấm áp giữa mùa đông, khiến gương mặt càng thêm anh tuấn tiêu sái, nhưng trong đáy mắt thâm thúy lại lóe lên quang mang khiến người khác phải kinh tâm.

“Rất nhanh… rất nhanh Triệu Nhất Sùng sẽ đến cầu ta hỗ trợ.”

Nghe Đông Đan Cửu Trọng thì thào tự nhủ, Cẩm Sắt cúi đầu, trên gương mặt uyển ước nhu thuận tràn ngập sự thấp thỏm không yên.

Ta biết, phu quân ta sắp đặt chân lên đỉnh cao của cuộc đời, nhưng sau khi hắn đạt được rồi, bên người hắn còn có chỗ cho ta sao?

Mùa đông năm Đức Vĩnh thứ mười một, đối với Đông Đan hoàng triều mà nói là một mùa đông đa sự(có nhiều chuyện xảy ra).

Tháng chín, Đông Đan Quế làm việc quá sức, chứng đau đầu phát tác, liên tục bảy ngày không thể thượng triều. Tháng mười một, Thái phó Tôn Hướng Đạt cùng với một trăm bốn mươi hai hàn lâm thượng thư, dâng tấu thỉnh Đông Đan Quế lui về làm Thái thượng hoàng, đem chính sự giao cho Thái tử để tiện bề nghỉ ngơi, Đông Đan Quế cũng không tỏ thái độ.

Nửa tháng sau, Ngự sử Văn Đức Thành dâng tấu Thái tử Đông Đan Cửu Trọng kéo bè kết cánh, tự cao tự đại. Đông Đan Quế lâm triều hung hăng mắng chửi Thái tử trước mặt quần thần, lệnh hắn phải bế môn tư quá, từ sau không có lệnh thì không thể vào triều. Tháng mười hai cùng năm, trong hậu cung truyền ra tin Triệu hoàng hậu bị giam trong Từ Ninh cung, Đông Đan Quế nhiều phen triệu tập các đại thần thân tín thương nghị trong nam thư phòng.

Trong lúc nhân tâm dao động, hoa mai đầu cành vẫn nở rộ, toả hương khắp chốn, nghênh đón tân xuân.

“Dừng!”

Trên đường hồi Thái tử phủ, cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, đánh thức Đông Đan Cửu Trọng đang nhắm mắt dưỡng thần:

“Tiểu Thanh, có chuyện gì?”

“Thái tử, phía trước có kẻ chặn đường.” Trang Thanh bên ngoài kiệu nói.

“Nga?”

Đông Đan Cửu Trọng đẩy tấm màn, nhìn xuyên qua một mảnh hôn ám, đang dừng phía trước là một cỗ bố kiệu nhỏ màu xanh.

Một gã thị vệ đeo đao tiến lên, khom người với Đông Đan Cửu Trọng, “Thái tử điện hạ, chủ nhân nhà ta có lời mời.”, đồng thời chỉ về phía bên kia đường.

Đêm đã khuya, quán xá hai bên đường đã đóng cửa hết, duy chỉ còn đại môn một khách *** vẫn hé mở, từ đó toát ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Thái tử, đề phòng có trá.” Trang Thanh thấp giọng nói.

Đông Đan Cửu Trọng không nói, ngón tay đặt bên má, trầm từ hồi lâu sau bỗng hơi mỉm cười, hướng thị vệ gật gật đầu, bước xuống kiệu, đi theo hắn về phía khách ***, phía sau Tranh Thanh khẩn trương nắm chặt bội kiếm, chỉ đành nhắm mắt theo đuôi.

Bên trong khách *** chỉ có một bàn có người, Đông Đan Cửu Trọng đảo mắt một vòng, mới dừng lại trên người duy nhất đang ngồi là một lão nhân tóc mai đều đã bạc, hắn đúng là phụ thân của Triệu hoàng hậu, trước là Tướng quốc, nay là Trấn quốc công Triệu Nhất Sùng

Năm đó trong cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, Vĩnh Thân đế thiên vị ấu tử Đông Đan Lung, hai lần suýt lập y lên ngôi vị Thái tử, nhưng ngay khi Vĩnh Thân đế lâm bệnh nặng, cuộc tranh giành tới lúc mấu chốt thì đương nhiệm Tướng quốc, từng là thư đồng của Vĩnh Thân đế Triệu Nhất Sùng bỗng đem ấu nữ là Triệu Minh Châu gả cho Đông Đan Quế, cùng hắn liên thành nhất tuyến (nối thành một đường = cùng phe).

Đôi mắt thon dài nheo lại, Đông Đan Cửu Trọng dừng trước bàn nửa thước, hơi hơi cúi người:

“Trấn quốc công.”

“Lão thần khấu kiến Thái tử điện hạ.” Được hai người nâng đỡ, Triệu Nhất Sùng đứng dậy hành lễ.

“Trấn quốc công không cần đa lễ.” Đông Đan Cửu Trọng cũng đưa tay ra đỡ, Triệu Nhất Sùng hơi khom lưng sau đó lại yên vị.

Trang Thanh đưa tới ghế tựa, Đông Đan Cửu Trọng liền nhấc vạt áo ngồi xuống, “Trấn quốc công thân thể bất hảo, hà tất phải lặn lội mệt nhọc tới tận nơi này? Có chuyện gì thỉnh ta đến quý phủ là được rồi.”

“Nghe nói Thái tử trăm sự bận rộn, lão phu chỉ đành tự mình cầu kiến.” Triệu Nhất Sùng ngoài cười nhưng trong không cười gợi lên khóe môi, mà mấy nhi tử Triệu gia đang đứng hầu hạ bên cạnh cũng không tự chủ đối Đông Đan Cửu Trọng lộ ra oán sắc.

Làm bộ như không nhìn thấy thái độ của bọn họ, Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười gật gật đầu, “Mấy ngày nay ta quả thực bề bộn rất nhiều việc.”

“Không hề gì, dù sao nói nửa tháng này bận rộn đến mức không rảnh để gặp mấy người họ Triệu chúng ta cũng không hoàn toàn đúng.” Triệu Nhất Sùng khoát tay chặn lại,  “Huống chi Thái tử quả thật bận bịu, lão thần đươc biết, gần đây Thái tử gấp rút hội kiến đám người cũ trong Mạc Bắc quân xưa kia, phải không?” Lời nói sắc nhọn, mang theo thâm ý hướng Đông Đan Cửu Trọng tà nghễ.

Ngay cả mày cũng không động, Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười:

“Chẳng lẽ Trấn quốc công đêm khuya tới đây là muốn nhắc nhở ta rằng hành tung của ta người đều nắm nhất thanh nhị sở sao?”

“Chính trị đang lúc rối ren, lưu ý hành tung của Thái tử cũng không phải chỉ có riêng lão thần.” Triệu Nhất Sùng ho khan hai tiếng rồi mới nói tiếp: “Lão phu từ trước tới nay vẫn thực tán thưởng Thái tử, không muốn người chịu nghi kị nên mới khai môn nhắc nhở.”

Nghe vậy, trên gương mặt tuấn tú của Đông Đan Cửu Trọng vẫn chưa lộ ra chút sắc thái cảm động nào, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu, “Đa tạ Trấn quốc công chỉ điểm.” Quan sát thần sắc này, Triệu Nhất Sùng chợt thở dài một hơi, “Có lẽ trước đây lão thần đối với Thái tử có ít nhiều thành kiến, nhưng nguyên nhân đều không xuất phát từ trên người Thái tử. Thái tử là một nhân tài, lão thần trước nay vẫn thực thưởng thức. Nếu không phải bởi Hòa Thạc vương gia trước kia, lão thần…”

“Chẳng lẽ thành kiến của Trấn quốc công đối với ta đột nhiên biến mất?” Đông Đan Cửu Trọng cười ngắt lời đối phương, hắn không thừa nhận Triệu Nhất Sùng có bất kì tư cách gì để đàm luận những chuyện liên quan đến Đông Đan Lung.

“Những chuyện trong quá khứ đều đã qua, không đáng nhắc lại.”

Không đáng nhắc lại?

Trong lòng Đông Đan Cửu Trọng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt thần sắc vẫn ôn hòa như trước, ý cười trên môi nhẹ như gió xuân.

Cao thấp đánh giá thần sắc hắn một hồi, Triệu Nhất Sùng yên lòng, nói tiếp, “Thái tử gọi Hoàng hậu một tiếng mẫu hậu, cùng Triệu gia có quan hệ thân thiết, lão thần mắt thấy Thái tử sắp phạm sai lầm lớn, đành mạo phạm nói thẳng, mong Thái tử thứ lỗi.”

“Trấn quốc công quá lời, ngài là trưởng bối, có chuyện gì cứ nói không phải ngại. Nhưng mà…” Đông Đan Cửu Trọng nhíu mày, lộ ra thần sắc nghi hoặc, “Ta sắp phạm sai lầm lớn? Lời này thật khiến người khác khó hiểu.”

“Lão thần cũng không vòng vèo nữa, Thái tử muốn liên lạc thuộc hạ cũ, đồng mưu khởi sự.”

“Ha ha!” Nhìn thần sắc nghiêm túc của Triệu Nhất Sùng, Đông Đan Cửu Trọng không nhịn được cười, “Trấn quốc công đa tâm rồi! Ta thân là Thái tử, dưới một người trên vạn người, tại sao phải mạo hiểm mưu phản?”

“Kì thực lão thần hiểu được khó xử của người, Thái tử không phải là Hoàng thượng thân sinh, từ trước đến nay không được lòng Hoàng thượng. Từ Ân điện hạ năm nay mới chỉ năm tuổi, nhưng lại là Hoàng thượng thân sinh nhi tử. Đợi hắn lớn lên, Hoàng thượng chắc chắn sẽ nghĩ cách truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn.”

Đông Đan Quế cùng Đông Đan Lung, ân oán tình cừu giữa hai huynh đệ rõ ràng trước mắt. Đông Đan Cửu Trọng là con của Đông Đan Lung, Đông Đan Quế không những sẽ không truyền ngôi vị cho hắn, chỉ sợ sớm đã có tâm tư loại bỏ, chính là vẫn chưa tìm được cớ mà thôi.

“Tôn Hướng Đạt dâng thư muốn tôn Hoàng thượng thành Thái thượng hoàng, khiến Hoàng thượng có cớ trách tội Thái tử trước mặt mọi người, qua đó thúc đẩy việc phế lập. Cho dù tình hình hiện nay chưa rõ ràng nhưng lấy cơ trí của Thái tử ắt cũng hiểu được nguy cơ của chính mình, mưu đồ khởi sự cũng chỉ là tự bảo vệ mình thôi.”

Nghe xong lời Triệu Nhất Sùng, Đông Đan Cửu Trọng vẫn mỉm cười lắc đầu, “Trí tưởng tượng của Trấn quốc công quả thật phong phú, phụ hoàng là chân long thiên tử, người muốn truyền ngôi cho ai, ta nào dám có ý kiến gì?”

Không để ý tới lời phủ nhận của Đông Đan Cửu Trọng, Triệu Nhất Sùng lại nói tiếp:

“Lấy uy tín của Thái tử, muốn được quân đội ủng hộ là chuyện dễ, nhưng Thái tử có từng nghĩ tới, Mạc Bắc quân dù thực lực cường đại, nhưng chỉ cần hơi có động tĩnh sẽ đưa tới tứ phương chú mục, đường hồi kinh lại xa xôi, kinh thành đã sớm có đề phòng, đến lúc đó sẽ là một trận đánh ác liệt, thắng thua nào có thể liệu trước.” Nói xong, hắn nhìn về phía Đông Đan Cửu Trọng, ánh mắt mang theo vài tia khinh thường.

Vốn cho rằng tiểu tử này có thể sinh tồn đến bây giờ hẳn cũng có vài phần bản lĩnh, không thể ngờ hắn quá thiếu kiên nhẫn so với tưởng tượng của ta. Nếu không phải Hoàng hậu gặp chuyện không may, Triệu gia sắp đi đến diệt vong, vô luận thế nào ta cũng không nghĩ đến trợ giúp Đông Đan Cửu Trọng!

Âm thầm thở dài, ngẩng đầu đánh giá thần sắc Đông Đan Cửu Trọng, chỉ thấy hắn mày nhíu chặt, không nói lời nào cúi đầu khổ tư (vắt óc suy nghĩ), Triệu Nhất Sùng cho rằng mình đã doạ được hắn, trong lòng rất đắc ý nói tiếp:

“Cho dù thắng lợi, Thái tử cũng sẽ mang trên lưng ác danh mưu phản giết cha, để lại tiếng xấu tới muôn đời.”

Dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Nhất Sùng, trầm tư hồi lâu, Đông Đan Cửu Trọng rốt cục mở miệng:

“Trấn quốc công vì sao phải nhắc nhở ta? Trực tiếp bẩm báo với phụ hoàng không phải lập đại công sao?”

“Thái tử là người có tài, Triệu gia nguyện trợ giúp người dựng nghiệp lớn!” Triệu Nhất Sùng vừa nói vừa đứng dậy, chắp tay, cùng ba nhi tử gập cúi mình thật sâu.

Đông Đan Cửu Trọng chậm rãi lắc đầu, “Đây không phải là lí do.”

“Thái tử vẫn luôn sáng suốt, lão thần cũng không dám nói dối người sáng mắt. Hậu cung truyền ra gièm pha, Hoàng thượng mưu đồ bí mật phế hậu, Triệu gia lâm nguy chỉ có dựa vào Thái tử mới có thể xoay chuyển càn khôn.” Triệu Nhất Sùng vẻ mặt ngưng trọng trả lời.

Trong tổ vỡ không có trứng lành, nếu Triệu hoàng hậu bị phế, Triệu gia cho dù không bị liên lụy cũng khó tránh khỏi nguy cơ xuống dốc, chỉ còn nước trợ giúp Đông Đan Cửu Trọng lên ngôi.

Gõ gõ đầu ngón tay lên tay ghế, trầm tư một lát, Đông Đan Cửu Trọng mới hỏi lại:

“Vì sao ta phải giúp ngươi?”

“Không phải giúp ta, mà là chúng ta cùng nhau hợp tác!”

“Hợp tác? Xin hỏi Trấn quốc công có thể làm gì cho ta?” Đông Đan Cửu Trọng thả lỏng thân mình, tựa vào lưng ghế phía sau.

“Rất nhiều!” Triệu Nhất Sùng nhướng cao hàng lông mi trắng, mắt phát tinh quang, “Tỉ như: Cửu Môn đề đốc Tôn Thiên Hồng là trưởng nữ tế (con rể đầu)của lão thần. Hắn chủ quản trị an kinh thành, dưới tay có năm vạn binh lính. Có hắn tham gia, cơ hội thành công của Thái tử sẽ tăng thêm nhiều.”

“Ân…”

Mắt thấy Đông Đan Cửu Trọng có vẻ động tâm, Triệu Nhất Sùng liếc nhi tử Triệu Thanh Thường, hắn lập tức hiểu ý, mở miệng nói: “Thái tử là người từ bi, hẳn không muốn sát sinh nhiều, hơn nữa người cùng Hoàng thượng còn có phụ tử chi thân, nếu có thể khiến Hoàng thượng thoái vị về làm Thái thượng hoàng chẳng phải sẽ tiện cả đôi đường? Đến lúc đó binh lính của Cửu Môn đề đốc bao vây hoàng cung, lại để phụ thân của thần khuyên bảo Hoàng thượng, biến chiến tranh thành tơ lụa. Như vậy chẳng những bảo toàn được thanh danh nhân nghĩa của Thái tử, càng khiến người đời sau không thể dị nghị gì.”

Triệu Nhất Sùng tiếp lời: “Thái tử ở bên ngoài điều động Mạc Bắc quân, dời đi lực chú ý của Hoàng thượng, khiến hắn đối thế lực trong kinh thành lơi lỏng, đến lúc đó chỉ cần xuất kì bất ý (đánh bất ngờ), trong ngoài giáp công, là dễ dàng đạt được thắng lợi.”

Nghe hai cha con hắn kẻ xướng người họa, Đông Đan Cửu Trọng gật gật đầu, “Quả thật không tồi, nhưng ta vẫn còn một vấn đề cuối cùng.” Ngừng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Nhất Sùng, hé ra từng chữ từng chữ: “Năm đó Trấn quốc công là người đầu tiên phản đối Hòa Thạc vương gia kế vị, nhưng giờ đây lại hỗ trợ con y soán vị, không sợ bị người đời cho là thứ tiểu nhân lật lọng, hậu thế khinh bỉ sao?”

“Thái tử không cần hoài nghi. Đã cùng đứng trên một chiếc thuyền, lão thần cùng Triệu gia ắt sẽ đối Thái tử cúc cung tận tụy, tử nhi hậu hĩ.”

Triệu Nhất Sùng vẻ mặt thành khẩn, dẫn ba nhi tử cùng quỳ lạy. Hắn không vì Đông Đan Cửu Trọng chất vấn mà kinh sợ, mà lại chân chính an tâm. Nếu Đông Đan Cửu Trọng hoàn toàn không nhắc lại chuyện xưa, ngược lại Triệu Nhất Sùng sẽ cho rằng hắn vẫn còn ghi hận, hiện tại đã nói ra mới là thành ý chân chính.

“Đợi sau khi Thái tử đăng cơ, lão thần tất đến trước mộ Hòa Thạc vương gia tạ tội!”

“Cũng không cần phải như thế.” Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười, tự mình đỡ Triệu Nhất Sùng đứng lên.

Xem thái độ này, Triệu Thanh Thường đứng phía sau thử thăm dò:

“Không biết Thái tử đối với việc hợp tác này có suy nghĩ thế nào?”

“Trấn quốc công đã chân thành như vậy, ta sao có thể cự tuyệt?” Đông Đan Cửu Trọng giương lên khóe môi, tiếu dung lãng lãng như thanh phong minh nguyệt.

“Nếu thành đại sự, ta sẽ tôn mẫu hậu làm Hoàng thái hậu, đồng thời tuyển trong Triệu gia một nữ tử đến tuổi lập làm Hoàng hậu để báo đáp.”

Nghe vậy, đám người Triệu Nhất Sùng cố nhiên mừng rỡ, lại thêm một phen tạ ơn. Đông Đan Cửu Trọng tươi cười nhìn bọn họ, thần sắc ôn hòa thân thiết đến cực điểm.

Bước sang tháng hai, hoa mai dần lụi tàn. Triều đình vắng bóng Thái tử, Hoàng hậu vẫn bị giam cầm như trước. Không khí khẩn trương dần dần dịu lại, nhưng người có chút kiến thức đều biết hết thảy chỉ là chút bình yên trước cơn bão táp. Nắng sớm mới lên, trong Trấn quốc phủ nguy nga đã tụ tập một đám đông nhân mã.

“Giờ Dậu đêm nay, Thanh Thường sẽ dẫn người tới Sùng Võ môn, Ngọc Kinh môn cùng kinh thành đại lộ, phóng hỏa quấy rối tại năm điểm.” Triệu Nhất Sùng vươn đầu ngón tay, chỉ vào mấy điểm đỏ trên tấm da dê, “Năm nơi này đều rất gần hoàng cung, nhất định sẽ khiến Hoàng thượng triệu Cửu Môn đề đốc tiến cung tra hỏi. Thiên Hồng, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”

“Hồi nhạc phụ, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng!” Ước tầm năm mươi tuổi, gương mặt như chữ Quốc (国???), Cửu Môn đề đốc Tôn Thiên Hồng ôm quyền trả lời, “Loạn sự phát sinh, tiểu tế sẽ phong tỏa cửa thành, hạ lệnh giới nghiêm, sau đó lãnh binh tiến cung.”

“Ân! Việc này quan trọng nhất là phải giữ bí mật, trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu bị tiết lộ chứ?”

“Nhạc phụ yên tâm, tiểu tế vẫn luôn lưu ý, Tây Bắc doanh ngoài kinh thành không hề có dị động, hơn nữa lực chú ý của Hoàng thượng đều đặt trên Mạc Bắc quân, chắc hẳn sẽ không lưu ý nội biến trong kinh thành.”

“Hảo!” Triệu Nhất Sùng vừa vuốt chòm râu bạc trắng vừa cười, thần sắc hài lòng đến cực điểm.

Cửu Môn đề đốc có trong tay hơn năm vạn binh, Đông Đan Cửu Trọng cũng có thể điều động tám ngàn thân binh vị chi đã được sáu vạn. Hơn nữa Triệu Nhất Sùng biết mình quyền cao chức trọng dễ dẫn tới đại họa, những năm gần đây hao hết tâm tư bí mật bồi dưỡng binh sĩ ngoài thành cũng được thêm hai vạn. Mà trong cung Cấm vệ quân ước chừng ba vạn, Đới đao thị vệ một vạn năm ngàn, so sánh nhân số đích xác phần thắng rất cao.

Ngoại thành trăm dặm tuy có Tây Bắc đại doanh mười lăm vạn binh, nhưng nhất định phải có thủ lệnh của Hoàng đế mới điều động được, chỉ cần bọn họ lấy danh nghĩa hộ giá, nhanh chóng khống chế hoàng cung, bức Đông Đan Quế thoái vị, sau đó để Đông Đan Cửu Trọng ra mặt với thân phận Thái tử thì hết thảy nguy cơ đều được hóa giải.

Tính toán hết đủ đường, tự cho là nắm chắc phần thắng, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Đan Cửu Trọng vẫn im lặng không có ý kiến, đã thấy hắn khoanh tay đưa lưng về phía bọn họ, chuyên chú ngắm câu đối trên tường.

Thuận thế nhìn theo, Triệu Nhất Sùng chợt biến sắc, câu đối được viết theo sấu kim thể (thể chữ gầy mảnh), tuấn mỹ phiêu dật, sắc sảo mà dứt khoát.

“Phong diêu thúy diệp, bất nhiễm hồng trần.”

Đông Đan Cửu Trọng nhẹ giọng ngâm, quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Triệu Nhất Sùng. Hắn làm bộ như không thấy bất an trong mắt đối phương, mỉm cười hỏi:

“Mấy chữ này viết thật tốt, không biết là bút tích của vị danh sư nào?” “Chỉ là một người vô danh, khiến Thái tử chê cười rồi.” Nguyên lai không phải hắn nhận ra nét chữ, Triệu Nhất Sùng âm thầm thở phào.

“Người mặc dù vô danh, nhưng chữ viết thật sự tốt. Phải chăng là vật yêu thích của Trấn quốc công, có thể nhường lại cho ta không?” Đông Đan Cửu Trọng tỏ vẻ thờ ơ nói.

“Tạ ơn Thái tử đã thưởng thức!” Triệu Nhất Sùng sao dám đưa câu đối cho hắn, lập tức cười cười: “Mấy chữ này dù hảo, nhưng rốt cuộc chỉ là bút tích vô danh, không xứng với thân phận Thái tử. Lão thần có vài bức trân quý khác, đợi hôm nào Thái tử rảnh rỗi thỉnh người chọn lựa.”

Đông Đan Cửu Trọng cũng không cưỡng ép, câu lên khóe môi mỉm cười, đem lực chú ý dời đi.

Xong xuôi, Triệu Nhất Sùng âm thầm trách cứ chính mình cơ ý, quên đem câu đối cất đi, để đến lúc bị Đông Đan Cửu Trọng nhìn thấy.

Nguyên lai câu đối này là của phụ thân Đông Đan Cửu Trọng – Đông Đan Lung. Năm đó hai phụ tử trước sau bị đưa vào cung, Hòa Thạc Vương phi bị ban rượu độc, vương phủ điêu linh bại tán. Trân bảo tài vật trong phủ đều bị quan lại chia nhau, Triệu Nhất Sùng quyền cao chức trọng, đối với tài vật thờ ơ, chỉ yêu thư họa của Đông Đan Lung. Câu đối này chính là một món đồ tốt vơ vét được trong vương phủ ngày đó.

Hoàn hảo hắn không nhận ra…

Triệu Nhất Sùng yên lòng, lại không biết một chút thần sắc chấn kinh, thấp thỏm của mình đã sớm lọt vào mắt Đông Đan Cửu Trọng, khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn cười càng thêm sáng lạn, ấm áp như gió xuân.

Đang lúc ngươi lừa ta gạt, tổng quản Trấn quốc phủ gấp gáp tiến vào, quỳ xuống:

“Khấu kiến Thái tử, lão gia, các vị thiếu gia, cô gia.”

“Có chuyện gì?”

“Bên ngoài có rất nhiều Cấm vệ quân, nói phụng mệnh Hoàng thượng đến thỉnh Thái tử tiến cung.”

Nghe vậy, tất cả đều biến sắc.

“Chẳng lẽ để lộ ra tiếng gió gì, rơi vào tai Hoàng thượng?”

Mọi người không ai bảo ai cùng bối rối đứng lên, nhi tử thứ ba của Triệu Nhất Sùng là Triệu Quý Thường tính tình hấp tấp nhất, lập tức nói:

“Chúng ta khởi sự sớm! Giết cho hắn không kịp trở tay!”

“Mọi sự chưa chuẩn bị thỏa đáng, sao có thể liều lĩnh!” Triệu Thanh Thường là người phản đối đầu tiên, “Lúc này nổi dậy sẽ không thể lấy cớ mang binh tiến cung hộ giá, Cấm vệ quân nhân mã tuy ít nhưng lại chiếm giữ địa lợi, đến lúc đó nhất định phong tỏa cửa cung, giằng co cùng chúng ta.”

“Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Thái tử đi vào hang cọp?” Bị Triệu Quý Thường chất vấn, mọi người cùng không biết phải nói sao. Cuối cùng Triệu Nhất Sùng vẫn là kẻ từng trải nhất, sau giây lát liền tỉnh táo lại.

“Thái tử, người thấy thế nào?”

“Chúng ta hợp tác là việc cơ mật, phụ vương vị tất đã phát hiện, triệu ta tiến cung không chừng là có việc phân phó mà thôi.” Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên nói.

“Lời của Thái tử cũng là suy nghĩ của lão thần, nhưng đến đây truyền Thái tử tiến cung thì không khỏi quá mức trùng hợp, nói không chừng là Hoàng thượng đã nhìn ra dấu vết gì, triệu Thái tử tới chất vấn.”  Triệu Nhất Sùng nhíu chặt hai hàng bạch mi(lông mày trắng), nhất thời chần chừ không quyết.

“Xem tình hình trước mắt, ta không thể không đi, nếu không chính là phạm tội bất kính, Cấm vệ quân cũng sẽ lập tức áp giải ta tiến cung. Phụ hoàng nếu trong lòng đã có nghi vấn, sẽ càng vì thế mà tin là thật.”

“Nhưng Thái tử đi lần này cát hung khó liệu.”

Đông Đan Quế vốn có tiếng là tâm ngoan thủ lạt, nếu việc dự mưu làm phản bị hắn biết được, Đông Đan Cửu Trọng tuyệt đối không còn cơ hội sống sót để xuất cung, rắn không thể không có đầu, nếu không có Thái tử, bọn họ xuất binh vô danh (tức danh không chính ngôn không thuận – không có lí do chính đáng), hoàn toàn không có khả năng thành công.

Nghe vậy, Đông Đan Cửu Trọng trầm tư hồi lâu, sau hướng Tôn Thiên Hồng nói: “Tôn đại nhân, để triệu tập binh mã cần tối thiểu bao nhiêu thời gian?”

“Hai canh giờ là có thể tiến công hoàng cung.”

“Ân! Vất vả ngài rồi.” Đông Đan Cửu Trọng nhã nhặn tạ ơn Tôn Thiên Hồng xong, đối Triệu Nhất Sùng nói: “Vậy chúng ta lấy hai canh giờ làm hạn định. Trong cung có một tiểu thái giám họ Lâm là thân tín của ta, nếu quá hai canh giờ ta vẫn không có tin tức, thỉnh Trấn quốc công mang binh tới cứu, nếu bình an vô sự, ta cũng sẽ để hắn mang tín vật của ta tới thông báo với ngài.”

Nghe Đông Đan Cửu Trọng nói vậy, Triệu Nhất Sùng thầm suy tính, nếu trong hai canh giờ trong cung truyền đến tin dữ, rốt cuộc nên lãnh binh tới cứu hay mang theo gia quyến trốn khỏi kinh thành?

Trong lòng đắn đo không thôi, cuối cùng, Triệu Nhất Sùng cắn răng, một hơi đáp ứng.

“Hảo! Vậy lấy hai canh giờ làm hạn định!” Dù sao mưu phản cũng là tội tày đình, trời đất bao la sẽ không còn chỗ cho Triệu gia dung thân, vậy vô luận thế nào hắn cũng phải kiên trì xuất trận, đồng thời trong lòng cũng nghĩ đến một nước cờ khác, nếu Đông Đan Cửu Trọng ngộ hại trong cung, hắn vẫn như cũ chiếm lấy hoàng cung, trước tiên giết Đông Đan Quế, sau đó lập Từ Ân còn nhỏ tuổi lên ngôi, đến lúc đó hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu, nói không chừng lại là một cảnh tượng khác.

Âm thầm tính toán hiển lộ hết bản chất gian hiểm, Triệu Nhất Sùng ngẩng đầu nhìn về phía Đông Đan Cửu Trọng, chỉ thấy hắn khoé môi mang cười, tao nhã hữu lễ nghiêng người rồi mới rời đi.

Một cỗ dự cảm bất an chợt nổi lên trong lòng Triệu Nhất Sùng, nhưng nháy mắt lại bị quyền lực to lớn sắp tới tay hoà tan…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play