Đông Đan hoàng triều năm 112, Vĩnh Thân đế bệnh nặng băng hà, đại hoàng tử Đông Đan Quế kế vị, lấy niên hiệu Nguyên Đức Vĩnh. Cùng lúc đó Đông Đan Quế ban hạ chiếu thư, do không có con nên nhận Đông Đan Cửu Trọng, nhi tử của Hòa Thạc vương Đông Đan Lung làm dưỡng tử, phong chức thái tử. Đông Đan Lung do bệnh nặng, cũng được đưa vào cung dưỡng bệnh. Còn Hòa Thạc vương phi phạm tội chăm sóc không tận tình, ban cho rượu độc.

Một Hòa Thạc vương phủ vốn vô cùng náo nhiệt, vậy mà chỉ trong một đêm đã thành vườn không nhà trống. Mọi người xôn xao bàn tán. Có người cho rằng tân đế muốn chèn ép đối thủ lớn nhất tranh đoạt ngôi vị hoàng đế ngày xưa. Cũng có người nói đó là tân đế ân sủng đệ đệ, ban cho vinh hoa phú quý. Nhưng chỉ có Đông Đan Cửu Trọng biết rõ chân tướng!



Một đêm tại Lôi điện, do tưởng niệm phụ vương nên hắn đã lén trốn tới Tỏa Vân điện, nơi lạnh lẽo cô tịch nhất vương cung. Ở đây hắn đã nhìn thấy một việc mà cả đời này hắn không thể nào quên được.

Thuở nhỏ, Đông Đan Cửu Trọng đã cho rằng phụ vương của hắn là người ôn nhu xinh đẹp nhất trong thiên hạ. Mỗi ngày sau giờ ngọ, phụ vương đều mặc bộ trường bào màu ngọc lục bảo mà người yêu nhất, ôm hắn ngồi trên ghế đu, dùng thanh âm trầm bổng du dương nói chuyện với hắn. Đôi môi xinh đẹp của phụ vương nhẹ nhàng hé mở, khuôn mặt tràn ngập sự cao quý xinh đẹp mà không ai có thể sánh được. Nhưng giờ đây, hết thảy đều khác hẳn so với quá khứ, bộ trường bào màu ngọc lục bảo phụ vương thích nhất đã biến thành nhiều mảnh nhỏ, vương vãi trên mặt đất. Tứ chi thon dài xinh đẹp bị vòng kim hoàn khóa chặt. Thân thể thì xích lõa nằm trên giường, bị ép mở ra như con dê tùy thời bị người khác xâu xé.

Mà nam nhân hắn phải gọi “phụ hoàng” lại đang nằm đè lên phụ vương hắn mà điên cuồng di chuyển, hơn nữa còn phát ra âm thanh tựa như một con dã thú phát tình.

“A, Lung, Lung… quá tuyệt vời! A a!”

Vật thể đen đúa đáng ghê tởm không ngừng quất xuyên vào cơ thể phụ vương. Mỗi lần chui ra lại kéo theo máu tươi, trong nháy mắt đã thấm đẫm sàng đan tuyết trắng.

“Lung, nhìn thấy chưa? Đây là máu xử nữ của ngươi đó… A! Trẫm muốn khô ngươi đến chết, muốn sau này ngươi cũng chỉ bị mình trẫm khô!”

Phụ vương của hắn giống như đã chết, nằm đó không nhúc nhích. Cho đến khi một cung nữ lớn tuổi cầm con dao tới, cắt vào cổ tay phải trắng nõn của phụ vương, thân thể phụ vương bỗng dưng giãy giụa kịch liệt. Hai tên thái giám cường tráng thấy vậy liền tiến lên đè phụ vương xuống.

“Không! Không…”

Tiếng hét kinh hoàng cùng tiếng giãy giụa vang lên. Đôi mắt vốn đóng chặt rốt cục cũng mở ra, để lộ một đôi nhãn châu màu ngọc long lanh ngập nước. Đó không khác gì một chất thúc tình kịch độc, trong nháy mắt, cả cung điện hô hấp trở nên dồn dập.

“Sợ sao? Lung, trẫm muốn phế tay chân ngươi, để từ nay về sau, ngươi chỉ có thể nằm trên giường… làm tính nô của trẫm…”

Cung nữ run rẩy giơ con dao lên lần nữa, lần lượt vạch lên cổ tay trái, cổ chân phải, rồi đến cổ chân trái. Máu tươi từ vết thương chảy ra uốn lượn như một dòng suối nhỏ, hoặc như một con trùng tử xấu xí đang bò trên làn da tuyết trắng xinh đẹp.

“Lung, sau này trừ bị trẫm khô… ngươi cái gì cũng không làm được rồi, yên tâm! Trẫm sẽ yêu thương ngươi… ngự y cũng đã vì ngươi mà chuẩn bị rất nhiều dược quý, sẽ chậm rãi… chậm rãi… cho ngươi quen… bị trẫm khô… Khiến ngươi trở thành một người không có nam nhân không sống được, ha ha! Ha ha ha…”

Tiếng cười dữ tợn không ngừng từ trong điện truyền ra, như kim châm đâm vào trái tim Đông Đan Cửu Trọng. Nhưng thứ làm hắn thực sự bị đả kích lại chính là thân thể đang dần nóng lên của hắn. Hắn cắn chặt môi, dùng sức đến mức chảy cả máu mà cũng không biết. Nhìn cảnh tưởng dâm mỹ điên cuồng trong điện, hắn thụt lùi từng bước. Cho đến khi cách xa Tỏa Vân điện mới mất khống chế mà chạy như điên trong cơn mưa.

Cơn mưa ầm ầm xối xả vào đầu, nhưng lại không cách nào trôi đi được dục niệm và hình bóng thân thể xinh đẹp trong óc hắn! Đêm hôm đó, lần đầu tiên hắn gào khóc lớn, cũng là lần cuối cùng. Từ đó, hắn tựa như đã mất trí nhớ, hoàn toàn trở thành một Thái tử xuất sắc. Hắn thậm chí không bao giờ nhắc tới phụ vương và mẫu phi của hắn trước mặt người khác nữa.



Từ khi lập quốc, hoàng tử công chúa trong hoàng thất ngoài văn tự đức hạnh ra, còn phải học thêm cả cưỡi ngựa, bắn cung, võ thuật. Mà khi Vĩnh Thân đế băng hà, biên cảnh phía bắc vẫn rối ren. Cho nên mới qua tuổi 14, Đông Đan Cửu Trọng đã được lệnh theo hai nguyên lão tướng quân tới phía bắc bình loạn.

Đêm trước khi xuất chinh, Đông Đan Quế đã chuẩn bị một lễ vật cho hắn.

Thiếp thân thái giám của Đông Đan Quế là Lâm Phi dẫn đường cho Đông Đan Cửu Trọng. Trên đường đi, Đông Đan Cửu Trọng bị miếng vải đen che mắt lại. Cho đến khi tới nơi, miếng vải mới được gỡ xuống.

Hắn bước vào một căn phòng, ở giữa có một chiếc giường treo đầy những mảnh lụa đỏ đính kim tuyến. Trên đó cũng được rải những cánh hoa hồng, dưới ánh sáng của dạ minh châu, hết thảy như bị bịt kín bởi một tầng đỏ thắm. Giữa đó là một thân thể trắng trẻo bị màu đỏ vây quanh, vô luận xung quanh không gian trông đầy dung tục tầm thường, nhưng khối thân thể tuyết trắng vẫn tràn ngập vẻ cao quý.

Đông Đan Cửu Trọng không cách nào kiếm chế được mà hơi run lên một chút, nhưng thoáng cái đã bình tĩnh trở lại.

“Thái tử điện hạ, đây là lễ vật mà hoàng thượng ban cho ngài.”

“Các ngươi không đi ra?”

Lâm Phi khom ngươi một chút rồi nói: “Hoàng thượng phân phó, Thái tử điện hạ không có kinh nghiệm, kêu nô tài ở bên tùy thời hầu hạ.”

Đông Đan Cửu Trọng không thèm nhắc lại, để mặc cung nữ chậm rãi cởi quần áo. Áo bào rơi xuống lộ ra thân hình thiếu niên rắn chắc cùng hai chân thon dài.

Sau đó, Đông Đan Cửu Trọng bò lên giường, đè lên thân thể tuyết trắng kia. Phía dưới truyền tới nhiệt độ cao bất thường, làm Đông Đan Cửu Trọng nhíu mày một chút. Đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm, làn da tuyết trắng trong nháy mắt run lên, rõ ràng là do bị xuân dược ảnh hưởng.

“Dâm nô này đã được chuẩn bị cho tốt để được sủng hạnh, Thái tử điện hạ có thể yên tâm hưởng dụng.” Lâm Phi phát ra tiếng cười ti tiện, trong lời nói tràn đầy sự thúc giục.

Đông Đan Cửu Trọng ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn lướt qua Lâm Phi cùng các cung nữ thị vệ. Không biết vì sao khi bị hắn nhìn qua, Lâm Phi có một loại cảm giác không rét mà run.

Đông Đan Cửu Trọng cúi đầu, nhìn xuống người sắp cùng hắn giao hợp. Mái tóc đen dài óng mượt tứ tán trên làn da tuyết trắng, đôi môi đỏ mọng cùng hàm răng trắng đều, gương mặt mềm mại mà mịn màng. Mặc dù hai mắt bị bịt tấm vải đen, nhưng hoàn toàn không cách nào che giấu được vẻ xinh đẹp của người đó.

Đông Đan Cửu Trọng im lặng vươn tay, nắm lấy hai chân y rồi đè vào ngực. Thân thể tuyết trắng bất an mà nhúc nhích, yết hầu y di chuyển lên xuống, đôi môi cắn chặt nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được tiếng nức nở nhẹ nhàng. Ngay sau đó, Đông Đan Cửu Trọng thẳng lưng đem dục vọng cứng rắn như thiết quất sâu vào cơ thể y.

Trong suốt quá trình giao hợp dài dằng dặc, thân thể tuyết trắng vẫn không ngừng run rẩy. Không cần nhìn, Đông Đan Cửu Trọng cũng biết miếng vải che mắt y đã thấm đẫm nước mắt. Nhưng Đông Đan Cửu Trọng vẫn không dám dừng lại.

Từ nửa năm trước, một lần ngoài ý muốn, Đông Đan Quế đã mất đi nam tính hùng phong. Đây vốn là do một số phi tần thất sủng nói ra. Nhưng bây giờ Đông Đan Cửu Trọng đã khẳng định trăm phần trăm lời đồn đó là thật. Bởi vì chỉ có bị kích thích lớn như vậy, mới có thể làm cho Đông Đan Quế càng thêm biến thái. Hắn dám khẳng định giờ này Đông Đan Quế đang trốn ở một nơi nào đó rình trộm bọn hắn, để thỏa mãn cơn dục vọng biến thái của bản thân. Nếu không cẩn thận để lộ ra chân tướng, chỉ sợ cái đang chờ đợi hắn lại chính là cái chết.

Trong mật huyệt nóng ấm ẩm ướt, Đông Đan Cửu Trọng không nhịn được mà phun ra một luồng chất lỏng trắng đục. Trong nháy mắt, thân thể xinh đẹp kia càng run rẩy hơn, tựa như muốn đem toàn bộ xương cốt vỡ thành từng mảnh nhỏ. Sau đó, không gian lại trở nên tĩnh mịch…

Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra dưới lớp vải đen tái nhợt phảng phất như đã chết. Giữ nguyên tư thế giao hợp, Đông Đan Cửu Trọng khom người, lần lượt hôn lên trán y, lên má phải, rồi má trái, sau đó trượt dần xuống đôi môi… nhẹ nhàng mà đầy ôn nhu.

Đây là thói quen của phụ vương mỗi lần chuẩn bị hôn nhẹ vào môi hắn khi hắn còn nhỏ. Đông Đan Cửu Trọng chưa từng quên, cũng tin chắc phụ vương cũng sẽ không quên.

Nhìn đôi môi sưng đỏ trong nháy mắt bối rối mở ra, sau đó lại gắt gao khép lại. Đông Đan Cửu Trọng bí mật dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay phải của y hai chữ:

[Chờ con!]

Cảm giác run rẩy truyền tới da thịt dần dần ít đi. Đến khi Đông Đan Cửu Trọng rút hẳn tay ra, đầu ngón tay tuyết trắng vô lực cũng chậm rãi nắm chặt lại, như muốn cất kỹ một điều quý giá gì đó trong lòng bàn tay. Gắng sức khắc chế trong lòng kích động, Đông Đan Cửu Trọng không dám lưu luyến mà chỉ khẽ liếc mắt một cái. Hắn liền nhanh chóng cất bước rời đi trước khi người khác phát hiện được điều gì bất thường. Đôi giày da hươu màu bạc theo bước chân mà chạm xuống sàn nhà ngọc thạch bóng loáng, phát ra âm thanh đều đều. Giống như người đang bước đi vô cùng bình tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play