Trời xanh mây trắng, không khí mát mẻ, phố xá đất kinh kỳ tấp nập kẻ qua người lại. Từ công tôn quý tộc dạo phố vui chơi, đến dân chúng bá tánh tất bật, nhộn nhịp mưu sinh. Khung cảnh chỉ có thể tả với hai từ "náo nhiệt". Bên kia cánh cổng gỗ sơn son quý phái, không khí vui vẻ chỉ có hơn mà không có kém.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, Hầu phủ mở tiệc lớn, nhưng mang tính chất "nội bộ". Tại sao ư? Vì nay tam thiếu gia Hàng Tư Nghiên mở lời vàng tiếng ngọc gọi Hầu gia và Phu nhân hai tiếng "cha nương".
Đúng là tấm lòng cha mẹ, nuôi con hơn hai mươi năm mà mới được nghe con gọi một tiếng. Khỏi phải nói lúc ấy nhị lão kích động thế nào. Kinh ngạc, vui sướng, kích động, nước mắt rưng rưng khóe mi.. bất ngờ hơn là Hầu phu nhân sung sướng quá ngất xỉu.
- Anh nhi! Mềm, mềm, thơm! - Hàng Tư Nghiên xoa xoa tay nàng cười hì hì mở miệng.
- Chàng đúng thật là! - Nguyên Lam Anh ngửa mặt nhìn tướng công đang tay sờ nắn tay nàng, ngồi ở giường cảm khái. Chàng càng ngày càng nói nhiều rồi! Thật tốt!
Hai người về phủ, dự định thỉnh an cha nương xong thì đi nghỉ ngơi. Không nghĩ rằng Hầu phu nhân kích động đến mức ngất xỉu. Nhất thời làm cho mấy người ở đó lúng túng tay chân. Khi biết bà không sao nữa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Đang muốn hồi Tam Tư Viện thì bà tỉnh, hai người bồi Hầu gia và phu nhân nói chuyện đến tận gần trưa mới được thả. Giờ đang ngồi trên giường nghỉ ngơi.
Hầu gia và phu nhân cười không khép miệng vào được. Hôm nay tiểu nhi tử bảo bối nói chuyện. Mặc dù chỉ mấy từ đơn giản, nhưng ông bà hết sức vui mừng. Có lẽ đúng như lời tiểu nàng dâu nói! Nghiên nhi sẽ có ngày khỏi bệnh!
Không nhịn được, hai người đi mở từ đường để bái tế cảm tạ ân đức của liệt tổ liệt tông hàng gia. Cưới được tiểu nàng dâu như vậy đúng là phúc của Hầu phủ.
Nguyên Lam Anh đang nằm ườn lười nhác cạnh tướng công, vừa dạy chàng nói thêm nhiều thứ vừa ngáp ngắn ngáp dài. Nhìn không khác một con mèo lười biếng.
Bữa tiệc hôm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng với Nguyên Lam Anh thì không khác nào Mãn Hán toàn tịch trên TV. Đừng thắc mắc vì sao nàng không được dự tiệc lớn khi gia tộc cũng tính là lớn. Vì gia huấn Nguyên gia phải để cao tính liêm khiết, tiết kiệm với lại Nguyên lão gia cũng không thích tiệc tùng nhiều, mà nàng trước đây sức khỏe kém, dù có tiệc cũng ít được tham gia.
- Chúc mừng tam đệ và tam đệ muội! - Hàng nhị ca, Hàng Tư Thư và nhị tẩu Lâm Vũ Vũ lớn tiếng chúc mừng.
- Đa tạ nhị ca, nhị tẩu! - Nguyên Lam Anh cười nhẹ đáp lại, thấy bụng nhị tẩu như trái banh mà hoảng hồn. Lớn thật! Không biết bao giờ sinh!
Mấy người trong nhà hàn huyên và ăn uống vui vẻ. Hàng Tư Nghiên câu được câu không nói chuyện, làm cho trên mặt mỗi người đều sáng như hoa hướng dương dưới ánh Mặt Trời.
Câu chuyện xoay quanh hai người Hàng Tư Nghiên và Nguyên Lam Anh chẳng mấy chốc đã chuyển sang thai nhi trong bụng Lâm Vũ Vũ.
- Không biết bảo bảo trong bụng nhị tẩu là nam hài hay nữ hài nhỉ? - Nguyên Lam Anh tò mò nói. Nếu như ở hiện đại, bảo bảo lớn như này không những có thể biết được nam hài hay nữ hài mà còn có thể nhìn thấy mặt bé qua siêu âm được. Cổ đại này, chỉ có bó tay.
- Bất kể nam hài hay nữ hài đều là hài tử của ta. Ta đều muốn. - Hàng nhị ca thâm tình nhìn thê tử.
Mọi người trên bàn cười ha ha, đúng là đôi phu thê tình cảm. Không khỏi lại nhiều lời chọc ghẹo làm cho Lâm Vũ Vũ đỏ mặt ngượng ngùng một phen.
Dù ăn đông người hay chỉ mình hai người, Nguyên Lam Anh đều có thói quen chăm sóc tướng công. Lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết dầu ăn nơi khóe miệng chàng, hay lấy thêm đồ ăn cho chàng. Hàng Tư Nghiên vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc của thê tử, cũng bắt chước làm ngược lại. Hành động không được lưu loát lắm, nói còn không hết được cả câu nhưng cũng khiến nàng hạnh phúc không thôi.
Hầu gia và phu nhân thấy tiểu nhi tử như vậy thì vui sướng ra mặt.
- Nghiên nhi nhà chúng ta cũng biết thương thê tử rồi. Phải học tập nhị ca từ từ, nghe chưa? - Hầu phu nhân phá lệ trêu ghẹo mấy đứa con.
Hầu gia cười nhẹ nhìn thê tử, nàng luôn đáng yêu như vậy. Còn mấy người kia thì thoáng chốc mặt đỏ ngượng chín, ngoại trừ Hàng Tư Nghiên. Chàng căn bản không hiểu, chỉ thấy Anh nhi má hồng cười vô cùng đẹp mắt. Chỉ muốn sờ sờ, nghĩ là làm, không kiêng nể gì trên bàn cơm mà âu yếm nựng má Anh nhi.
Nguyên Lam Anh ngạc nhiên, sau đó là mặt đỏ càng thêm đỏ. Trong lòng thầm hò hét "Chàng bỏ ngay cái móng heo ra. Vừa chàng lấy tay cầm xương đó, còn chưa rửa đâu." Nhưng trong lòng cũng cảm thấy chút mật, cũng không có làm gì, chỉ cười đợi chàng bỏ tay ra.
Mấy người trên bàn cơm nhìn vậy chỉ cười giật giật khóe miệng, không nói gì rồi tiếp tục cắm đầu vào ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT