Nguyên Anh năm nay 27 tuổi,làm ở tập đoàn lớn nhất cả nước Y.Nghe thì hoành tráng vậy chứ thực ra cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé mà thôi.Sau khi công ty tổ chức tiệc mừng 50 năm thành lập công ty,cô đi bắt taxi về nhà.

Do vừa bị ép uống hơi quá chén nên giờ cô hơn choáng váng,mới đi được một đoạn cô thấy một chiếc xe,cô chưa kịp vẫy thì chiếc xe mất lái lao về phía cô.

""Oành....Bịch.." Nguyên Anh cảm thấy mình bay lên trời và cô không biết gì nữa.

"Tiểu thư! Tiểu thư tỉnh rồi! Lão gia,Phu nhân,Thiếu gia xem tiểu thư này.." Một cô gái mặc áo nha hoàn vui mừng hướng về phía bốn người đang ngồi ở phòng ngoài hô lên.

"Anh nhi! Anh nhi! Con rốt cuộc đã tỉnh rồi,cha nương và ca ca con lo muốn chết a" Tiếng nói dịu dàng, êm tai vang lên từ người phụ thân sang trọng.

Nguyên Anh mở mắt ra thấy bên giường có một mớ người lạ,lại rất kì quái nha. Oa! Oa!Cô lạc vào phim trường a a. Giường gỗ được chạm khắc tinh sảo,mành treo đều bằng tơ lụa,mà mấy người này đẹp a,lại còn mặc quần áo cổ trang nữa.

Nguyên Anh đảo mắt đánh giá xung quanh,không nói cô gì,làm cho mấy người xung quanh càng thêm lo lắng. Nguyên lão gia thấy con gái sắc mặt không tốt với không nói chuyện là cho ông thập phần sốt ruột.Ông quay sang bảo gã sai vặt ngoài cửa:"Tiểu Thất mau gọi đại phu,còn đứng đó làm gì".

"Vâng,thưa lão gia" Tiểu Thất trả lời rồi vội chạy đi.

"Anh nhi!" Hai tiếng gọi cùng vang lên một lúc làm cho Nguyên Anh giật mình quay về phía tiếng gọi.Một người mặc quần áo phụ nhân sang trọng,còn một thanh niên mặc đồ thư sinh trông văn nhược,nho nhã.Sao?Chẳng lẽ cô xuyên không ư?Ặc Ặc,quá là không khoa học rồi đi.Nhưng thôi,ông trời cho cô được sống lại,cô sẽ cố gắng sống tốt.

Dựa theo kí ức nguyên chủ sót lại,Nguyên Anh xác định được người trước mắt này là mẹ bên cạnh là phụ thân, còn thanh niên thư sinh kia là ca ca của nguyên chủ.

Thấy ánh mắt lo lắng sốt ruột của ba người trước mặt Nguyên Anh vội gọi:"Phụ thân,nương,ca ca".cái giọng nói này làm cho cô suýt té ngửa xuống đất. Làm ơn đi,giọng gì mà ngọt hơn cả mật,cô nổi hết cả da gà lên rồi này.

Ba người thấy Nguyên Lam Anh nói như có tảng đá trong lòng được bỏ xuống.Nguyên phu nhân vui quá hồng mắt:

"Anh nhi,con tỉnh lại thật tốt,nương sợ con...sợ con...." bà vừa nói vừa lau khóe mắt,Nguyên lão gia vỗ về an ủi bạn già mình và cùng với nhi tử hỏi thăm con gái.

Nguyên Anh thấy ba người trước mắt quan tâm,yêu thương trong lòng cự kì cảm động và vui vẻ.Nguyên chủ trước đây thật hạnh phúc,cô cứ an tâm đi,tôi sẽ chiếu cố, yêu thương họ.

Không khí trong phòng thật đầm ấm vui vẻ,đúng lúc đó đại phu đến xem bệnh cho Nguyên Lam Anh.

Lão đại phu bắt mạch cho nàng là một ông cụ ngoài bảy mươi tuổi,tuy đã già nhưng y thuật cao. Lão đại phu vừa xem bệnh vừa quan sát sắc mặt của Lam Anh xong quay sang bảo với ba người đang lo lắng kia:

"Nguyên đại nhân bệnh của tiểu thư rất nhanh sẽ khỏi.Giờ lão phu kê một đơn thuốc, tiểu thư uống bốn đến lăm ngày sẽ khỏi."

Nghe đại phu nói vậy,cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm.Quay sang dặn dò Lam Anh nghỉ ngơi rồi theo đi ra khỏi phòng.

Trong phòng bây giờ còn mỗi Nguyên Anh,cô nhắm mắt hồi tưởng về nguyên chủ Nguyên Lam Anh này.Nguyên Lam Anh sinh ra và lớn lên trong gia đình thư hương thế gia,nhiều đời làm quan trong triều đình. Đến đời Nguyên lão gia-Nguyên Thư Cẩn, Nguyên gia càng thêm lớn mạnh.Nguyên Thư Cẩn đến nay làm đến chức quan nhị phẩm dưới gối chỉ có một thê, không có thị thiếp hay thông phòng gì cả.Ông có hai trai một gái,Nguyên Lam Anh chính là viên ngọc quý của Nguyên gia chính là "cầm trên tay sợ bể,ngậm trong miệng sợ tan".

Trên nàng có hai ca ca, đại ca Nguyên Lam Thiên không theo truyền thống gia tộc mà lại ham mê võ học binh pháp nên bây giờ đang ở biên quan. Nhị ca Nguyên Lam Ngọc ôn văn nhã nhặn,thông minh từ nhỏ văn tài hơn người năm 13 tuổi đỗ tú tài đứng đầu kinh thành nên được theo thái tử học tập.Đúng là tuổi trẻ tài cao.

Nguyên Lam Anh từ nhỏ sức khỏe không tốt đến khi 15 tuổi không may trượt chân xuống hồ sen, may mắn được cứu nhưng nhiễm phong hàn nặng đã đi đời nhà ma.Thân xác này được Nguyên Anh xuyên vào.Nguyên Anh cảm thấy mình thật vui vẻ,kiếp trước nàng là cô nhi,sống ở cô nhi viện đến 18 tuổi rồi tự lo cho mình. Cái nàng khao khát nhất chính là tình thân và mong muốn cuộc sống sâu gạo.Nguyên Anh từ nay chính là Nguyên Lam Anh nàng đã được cuộc sống mới nàng sẽ cố gắng đi về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play