Lúc hai người đi về nơi tụ tập ven suối đã là gần đến trưa. Đồ ăn đã được mấy người kia chuẩn bị tốt. Bữa trưa dã ngoại đơn giản có: Gà ăn mày, thịt thỏ hoang nướng, cá suối nướng cùng với vài loại trái cây dại.
Nguyên Lam Anh nhìn đám thức ăn đang tỏa ra hương thơm như đang mời gọi "hãy ăn ta đi", nước miếng có thể bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra khóe miệng. Dao Quang ôn nhu mà cười như điên ở trong lòng về chủ nhân nhà mình. Nàng làm như chưa bao giờ thấy đồ ăn ngon vậy. Bất quá, như vậy rất đáng yêu.
Mặc dù muốn xông lên với đám đồ ăn đang tỏa hương kia nhưng nàng không quên bên cạnh có "chú chim họa mi bé nhỏ cần dạy dỗ", Hàng Tư Nghiên nên nàng nuốt nhẹ nước miếng rồi dạy chàng nói tên mấy món kia. Giọng của chàng đã bớt khàn, nói cũng không còn khó khăn như trước, nghe vào tai Nguyên Lam Anh thấy vui vẻ vạn phần.
Thấy chàng nói được, Thiên Cơ và Giao Quang không có phản ứng nhiều, chỉ là đơn thuần mừng cho chủ nhân. Chủ công tốt lên, chủ nhân cao hứng là tốt rồi.
Bất đồng với song vị mỹ nhân, hộ vệ Hầu phủ vui như bắt được vàng. Tam thiếu gia nói chuyện được, đã hơn hai mươi năm, Hầu gia và phu nhân đã chờ ngày này suốt hơn hai mươi năm. Biết được tin này Hầu phủ sẽ nổi lên một trận kinh hỷ lớn. Hắn phải nhanh chóng báo cho Hầu gia mới được.
Như biết được hắn đang nghĩ gì, Nguyên Lam Anh ngăn cản:
- Ngươi khoan hãy báo tin này về Hầu phủ. Chúng ta chuẩn bị hai ngày sau hồi phủ.
- Vâng, tam thiếu phu nhân. - Cung kính nghe lời nàng. Tin tức chỉ muộn hai ngày, để Hầu gia và phu nhân bất ngờ một chút, như vậy cũng không tệ đi.
Bữa trưa dã ngoại hương vị không tính là mỹ thực nhưng do nguyên liệu tươi mới và tâm trạng người ăn vui vẻ thoải mái nên nó mang lại cảm giác ngon miệng. Nguyên Lam Anh gặm nốt cái đùi gà, nàng cũng không quên đút thức ăn cho tướng công ngốc nhà mình.
Đồ ăn nhanh chóng bị giải quyết sạch. Nguyên Lam Anh lười biếng, không có ý định đi tản bộ tiêu thực. Nàng chợt nhớ ra có chuẩn bị chút đồ câu cá, tìm trong hành trang mang theo, nàng lấy cuộn chỉ và lưỡi câu đã chuẩn bị sẵn từ trước buộc vào một đầu cái cần trúc, một cây cần câu đơn giản được hình thành. Dùng một chút thịt tươi hồi nãy còn, móc vào lưỡi câu, rồi chọn một đoạn suối nước chảy không xiết thả xuống, hai người ngồi bên một tảng đá bằng phẳng đợi cá cắn câu. Coi như đây là hoạt động tiêu thực đi. Mấy người kia thấy vậy cũng bắt chước làm theo.
Chẳng mấy chốc bên suối đã có mấy cái cần câu được thả xuống. Ngồi câu cần giữ im lặng để không làm kinh động đến cá. Nàng yên tĩnh dựa vào tướng công nhắm hờ mắt tận hưởng cảnh đẹp hữu tình, quan trọng hơn là có mỹ nam ở bên.
Ôm Anh nhi ngồi bên bờ suối, Hàng Tư Nghiên cảm thấy thật khác lạ, còn khác chỗ nào thì chàng không biết. Chỉ biết nàng rất thơm, ừm, tay thật mềm.
Thấy hành động ăn đậu hủ kia của chàng, Nguyên Lam Anh không phản kháng. Dù sao thì sau này nàng cũng sẽ từ từ dạy chàng thành thê nô chính hiệu. Nàng vẫn có suy nghĩ với một người có tư tưởng hiện đại thì ôm, hôn, nắm tay chỉ là chuyện bình thường.
Có lẽ vận khí hôm nay của hai nhân vật chính của chúng ta đã dùng hết rồi, nên cả hai người câu được vẻn vẹn chỉ là một con cá bống. Nhìn con cá bống to bằng hai ngón tay của mình và mấy con cá suối to bự chà bá của mấy người kia. Nàng ai oán trong lòng.
Không lẽ lại mang về nuôi như cô Tấm nuôi Bống. Mỗi bữa cho ăn đều gọi: "Bống bống bang bang, lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người". Thôi dẹp, dẹp ngay! Nghĩ thôi nàng đã thấy ớn lạnh, nổi hết da gà lên rồi!
Mới đến ngang buổi chiều Nguyên Lam Anh đã lệnh cho mọi người xuống núi. Dĩ nhiên là chiến lợi phẩm không thể không mang về. Nàng còn dự định ngày mai sẽ phái người lên núi càn quét dã vật, dù sao thì hai ngày nữa hồi Hầu phủ, không thể về tay không được. Còn có, nàng muốn thăm Nguyên phủ, đã lâu rồi nàng không về nhà mẹ đẻ. Thật nhớ cha nương và hai ca ca. Không biết họ có vui vẻ không?
Hạ nhân nông trang không hiểu vì sao tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân chỉ cần lên núi chơi một hôm có thể làm cho tam thiếu gia nói được. Thần kỳ, quá thần kỳ. Ai cũng biết tam thiếu phu nhân là kỳ nữ trong kinh thành, nhưng không nghĩ nàng có thể làm cho tam thiếu gia nói được. Thật như thần tiên vậy.
Nguyên Lam Anh bận rộn cho người chuẩn bị đồ làm quà hổi Hầu phủ. Nàng không biết rằng hạ nhân ở cả nông trang đã đưa nàng thăng cấp trở thành thần tiên sống.
Nhẩm nhẩm, tính tính, viết viết, Nguyên Lam Anh tay cầm mấy tờ giấy ghi lại những dã vật có thể mang về. Nhiều quá! Nhưng nàng đều muốn mang về. Không sao, Hầu phủ thoải mái có thể mang đồ về giúp nàng. Mắc công nàng nhọc lòng nghĩ. Đây đúng là cái lợi ở cổ đại, có thể chơi dài mà lại được hưởng thành quả đầu tiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT