Người Trần gia phiền não, trừ Ngải Thanh và Tử Kỳ bảo bảo đại ca ca chơi quên trời đất.
Sự tình phải nói từ nửa tháng trước.
Ngày đó, bữa trưa như cũ là Ngải Thanh chuẩn bị.
Bốn người Trần gia và ba người Trần lão gia ngồi quanh trước bàn, chờ cơm của Ngải Thanh.
Thức ăn vừa lên bàn, mấy người liền không khách khí cầm đũa gắp đồ ăn, Ngải Thanh bởi vì trong nồi còn hầm canh, liền đi vào bếp.
Nào ngờ mới cho vào miệng_____
"Phụt~~" Lê Vân Thanh và Trần lão gia phun cải trắng chua ngọt trong miệng trước tiên, món này___ cũng chua quá đi, thật khiến người ê răng.
Hoàng lão gia và Hoàng thiếu gia hiển nhiên là người có giáo dưỡng, lễ tiết đã học không cho phép họ làm ra hành động phóng khoáng như thế, nhưng trên mặt băng sơn không chút gợn sóng vẫn xuất hiện nhăn mày và mím môi rõ ràng, vội vàng rót hai ly nước trà, một hơi uống cạn còn chưa đủ, lại uống hai ly nữa, hai người mới cảm giác trong miệng không còn cay xé. Món gà viên cung bảo này thật cay đến tê lưỡi.
Một bàn 7 người chỉ có Tô Dịch Dương, Trần Lương và bảo bảo may mắn thoát nạn, tô dịch dương là bởi vì thích dưa chua, mà không đụng món nóng khác, trần lương thì theo thói quen ăn cơm trắng trước, bảo bảo không cần nói, lúc này còn ở trong lòng lê vân thanh, mở đôi mắt to nhìn mấy người lớn sắc mặt khó coi.
"Đây là sao vậy?" Hai người Tô Dịch Dương và Trần Lương không hiểu ra sao, đều kỳ quái nhìn họ.
"Khoan nói đã, mau rót chút nước cho ta súc miệng."Lê Vân Thanh có chút phát cáu, nhất là sau khi nhìn thấy Hoàng lão gia tri kỷ rót nước cho Trần lão gia, cơn tức này càng nặng, Tô Dịch Dương đây là làm sao a, chẳng lẽ không thấy mình nhếch nhác khó chịu?
Cảm nhận được ý tức rõ ràng của đối phương, Tô Dịch Dương cảm thấy mình vô tội, nhưng kinh nghiệm nói ông biết tuyệt không thể trái ý y vào lúc này, nếu không thì mình thật chịu nạn, nghĩ hồi, đôi tay nhanh chóng hành động, sau khi rót nước xong lại ôn nhu thổi hai cái trong trà, mới đưa cho Lê Vân Thanh.
Nhìn thấy dáng vẻ tri kỷ của Tô Dịch Dương, Lê Vân Thanh lúc này mới thoải mái không ít, nhận lấy ly trà nhanh chóng uống một hớp, lại nhổ ra.
Trần Lương nhìn mấy người, như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ là món ăn của Thanh nhi bị gì? Nhưng, có thể sao?
Nghĩ đến đây, Trần Lương gắp một miếng cải trắng, vừa muốn bỏ vào miệng, liền bị đũa tre của Lê Vân Thanh gạt xuống, không biết ý a cha là sao, Trần Lương chỉ có thể nhìn đối phương.
"Lương nhi, mau bỏ xuống." Lê Vân Thanh vốn đang uống trà, đột nhiên thấy động tác gắp đồ ăn của Trần Lương, trong đầu không nén nổi lại nhớ đến vị chua chịu không nổi kia, tay phải theo bản năng động một cái, kẹp lấy đũa của đối phương.
"A cha?"
"Món này chua quá!" Trần lão gia ngồi một bên trả lời thay Lê Vân Thanh.
"Chua?"
"Ừ."
Tô Dịch Dương và Trần Lương nhìn mấy người, có chút rối rắm, không biết nên tin ai mới tốt, trù nghệ của Ngải Thanh họ biết rõ, sắc hương vị đủ cả, nhưng phản ứng của bốn người là tuyệt không thể giả, lẽ nào, tay nghề của Ngải Thanh đã thụt lùi?
Mấy người còn đang trầm mặc, Ngải Thanh bưng một tô canh vào nhà chính.
Canh cải chua?___Bốn người mới nãy chịu đủ tàn phá vội vàng bịt miệng, động tác nhất quán, như là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Sau khi đặt canh trong tay xuống, Ngải Thanh ngồi ở giữa Trần Lương và a cha, đón lấy bảo bảo trong lòng a cha, đặt trên đầu gối, mắt không nén nổi bị đồ ăn gần như chưa động qua trên bàn thu hút, ngày thường mình còn chưa lên bàn, đồ ăn cơ bản đều bị càn quét, hôm nay là sao vậy?
Nghĩ như vậy, liền hỏi ra nghi vấn, "Nghĩa phụ, a cha, mọi người sao không ăn?"
"Hả?" Hai người bị điểm danh sắc mặt khẽ biến.
"Thanh nhi, trong nhà nghĩa phụ còn có việc, sợ không kịp, phải về ngay." Trần lão gia tâm tư khẽ động, hoảng loạn bịa một lý do, liền kéo Hoàng lão gia đứng lên.
"Ấy, nghĩa phụ, Hoàng lão gia, vẫn là ăn cơm rồi đi, đói bụng không tốt." Nhìn mấy người muốn đi, Ngải Thanh vội vàng đứng lên.
"Trong nhà cũng có đầu bếp, Thanh nhi con đừng lo lắng, nghĩa phụ đi trước a." Nói xong, Trần lão gia liền cất bước đi ra ngoài, Hoàng thiếu gia luyến tiếc bảo bảo, nhưng nghĩ mấy món ăn mùi vị lạ trên bàn, đành chịu thở dài, chỉ có thể theo hai người rời đi.
Bước chân luống cuống, thần sắc hoảng loạn, xem ra nghĩa phụ là thật sự có việc quan trọng đi, Ngải Thanh nghĩ thế.
Sau khi ngồi vào chỗ, thu lại nghi hoặc, Ngải Thanh lại xoay qua cha và a cha, nhưng còn chưa mở miệng, liền bị Lê Vân Thanh chặn họng, "Thanh nhi, cha con thiếu một vị thuốc, ta đi tìm, con ăn trước đi."
Nói xong, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Ngải Thanh đành chịu, chỉ có thể nói với hai người còn lại, "Cha, Trần Lương, chúng ta ăn trước đi."
Mới rồi chậm trễ chút thời gian, lúc này Ngải Thanh cực kỳ đói, trực tiếp cầm chén lên, gắp một đũa cải trắng, bỏ vào trong miệng nhai, dáng vẻ ăn ngon miệng.
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Ngải Thanh, Tô Dịch Dương và Trần Lương giãy dụa trong lòng một phen, cũng gắp cải trắng bỏ vào trong chén, như tráng sĩ ra trận, nhắm mắt, cổ vũ tinh thần bỏ vào trong miệng.
"Ặc ~~" Quả thật vô cùng chua, đây là sao vậy?
Đồ ăn hai người ngậm trong miệng, nuốt cũng không xong, nhả cũng không được, không lên không xuống, thật sự khó chịu, đành phải bưng chén lên nhanh và cơm trắng vào trong miệng, lúc này mới nuốt xuống.
Bữa cơm này hiển nhiên là ăn không nổi nữa, Tô Dịch Dương lúc này chỉ cảm tạ trên bàn còn có một đĩa dưa chua, nếu không thì mình thật phải sống chịu tội.
Một bữa cơm ăn xong, Ngải Thanh bị no căng, mấy người khác thì buổi tối lén lút nấu mì, mới chịu đựng qua khỏi.
Khi mọi người tưởng Ngải Thanh chỉ là nhất thời lỡ tay, nửa tháng tiếp theo lại hoàn toàn phá vỡ chờ mong của mọi người.
Cả nhà Trần lão gia không còn như thường canh đúng giờ cơm đến ăn ké nữa, Hoàng thiếu gia luôn ôm bảo bảo biến mất cả ngày, Lê Vân Thanh và Tô Dịch Dương luôn nghĩ các loại lý do và cớ giữ lấy Ngải Thanh không cho đối phương vào bếp, Trần Lương tất nhiên là bận tìm các loại chiến thuật trì hoãn.
Có điều, cớ cũng chỉ có thể dùng mấy lần, nếu lấy lý do chăm sóc bảo bảo, phỏng chừng sẽ thuận lý thành chương hơn, nhưng Hoàng thiếu gia kia lại là người thực lực, cứ thế không để người Trần gia có cơ hội tiếp xúc nhiều, nghĩ đến đây, mấy người không nén nổi có chút oán hận với Hoàng thiếu gia, này không phải hại người sao?
Ngày này, Trần Lương đang ở trong phòng kiểm tra sổ sách quản sự tửu lâu đưa tới, tuy không cần như trước đích thân đi huyện thành xử lý hết thảy nữa, nhưng đối với các khoản cuối mỗi tháng, Trần Lương vẫn phải kiểm tra kỹ.
Ngải Thanh từ nhà bếp sau khi pha ấm trà cho Trần Lương, liền chuẩn bị rời khỏi phòng đi làm cơm tối, mấy ngày này đều là a cha vào bếp, Ngải Thanh có chút áy náy.
Đại khái là phản ứng tự nhiên nửa tháng này luyện ra, Trần Lương theo bản năng bắt lấy tay Ngải Thanh.
"Còn có việc sao?" Ngải Thanh xoay người, hỏi đối phương.
"Ừ ~" Trần Lương không giỏi nói dối, nhưng nửa tháng nay, đã thuận buồm xuôi gió hơn, cộng với đầu óc thông minh linh hoạt, dư quang liếc thấy sổ sách trên bàn, ngẩng đầu cười nói với Ngải Thanh, "Hôm qua quản sự đưa sổ sách tới, ngươi cũng giúp ta xem chút đi."
"Nhưng cơm tối___" Ngải Thanh do dự.
"A cha buổi chiều có nói qua với ta, nói là buổi tối có món mới muốn thử làm."
Ngải Thanh nghĩ ngợi, mấy ngày này a cha luôn chạy vào bếp, chẳng lẽ là thật sự thích nấu? Hiện giờ Trần Lương lại nói như vậy, vậy hẳn là thật.
Thấy thế, Trần Lương cuối cùng thở phào, vội vàng mở sổ sách ra, lật đến trang mình đang xem.
Kiếp trước, Ngải Thanh tuy chỉ học tới cao trung, lại luôn là học sinh thành tích ưu tú, toán học càng là môn sở trường nhất của y, huống chi sổ sách thời đại này đều chỉ là vài phép cộng trừ đơn giản, cho nên đối với Ngải Thanh mà nói là dễ như trở bàn tay.
Trần Lương ở một bên đọc số Ngải Thanh thì tính nhẩm, nhanh chóng vận chuyển đại não, lúc gặp phải số thật sự phức tạp, mới chấm chút nước trà viết một dãy số trên bàn tính toán. Chờ lúc Trần Lương đọc xong, Ngải Thanh cũng buột miệng nói ra kết quả, "Ngày này lợi nhuận hẳn là 30 lượng 3 tiền 96 văn."
Nghe xong, Trần Lương vốn chỉ một lòng muốn giữ chân Ngải Thanh lập tức mở to mắt, hắn mới nãy nhìn rõ, Ngải Thanh căn bản không dùng qua bàn tính, chỉ nghe mình đọc, lại nhìn vệt nước chưa khô trên bàn, kia rõ ràng là ký tự kỳ quái hắn chưa từng thấy.
Sau khi Ngải Thanh nói ra con số, chậm chạp không thấy Trần Lương phản ứng, liền ngẩng đầu nhìn đối phương, lại phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm chữ số Ả Rập trên bàn, trong lòng liền cuống, lóng ngóng bên cạnh không biết giải thích thế nào.
"Thanh nhi,"
"Hử?" Tim đập bình bịch, không biết làm sao.
"Không ngờ Thanh nhi tính toán giỏi như vậy."
"Ừm, là....là tiên sinh dạy, phải giỏi."
"Thanh nhi, hẳn khát nước rồi, uống miếng nước trước, chúng ta lại tiếp tục?" Trần Lương nói rồi, vươn tay rót ly nước đưa cho Ngải Thanh, thuận tay gạt đi vệt nước trên bàn.
"Hả? Tiếp tục?" Ngải Thanh tưởng đối phương nhất định sẽ bám lấy cái này truy vấn.
"Ừ." Trần Lương mỉm cười, ôn nhu như cũ, vươn tay xoa đầu Ngải Thanh, nói, "Thanh nhi, ta sẽ luôn chờ ngươi." (Chờ ngươi chịu nói với ta mới thôi.)
"Trần Lương, ta....." (Ta cũng muốn nói, ngươi chờ chút nữa, sẽ có một ngày ta sẽ giải thích với ngươi.)
"Được rồi, uống trà xong, hai ta còn có việc phải làm."
Phép toán của hiện đại thì rất nhanh làm hai người làm xong một cuốn sổ, tay nắm tay ra cửa phòng đi đến nhà chính, Trần Lương theo sau Ngải Thanh, mới vừa vào cửa, liền nhận được ánh mắt tán thưởng của Lê Vân Thanh, trong lòng có chút không hiểu ra sao, đột nhiên nhớ đến lời dặn của a cha, lúc này mới hiểu ý của đối phương.
Ngải Thanh gần đây khẩu vị tăng mạnh, mỗi lần chỉ cần tự xuống bếp, nhất định sẽ ăn ba chén cơm, nhưng món của a cha đều quá nhạt, cho nên miễn cưỡng nhét vào nửa chén, rồi cũng không ăn nữa, tìm cớ rời đi.
Ba người Lê Vân Thanh cũng không dễ chịu, bưng chén, có chút ăn không biết ngon.
"Dịch Dương, ngươi nói Thanh nhi chắc sẽ không bệnh chứ?" Lê Vân Thanh chọt chọt người bên cạnh, lo lắng hỏi.
"Vân nhi, ngươi có thấy qua người bệnh sắc mặt càng thêm hồng hào chưa?" Tô Dịch Dương trả lời, kỳ thật đây cũng là một trong những nguyên nhân ông nửa tháng nay luôn không có khám bệnh cho Ngải Thanh, Ngải Thanh trừ khẩu vị trở nên cực kỳ lạ ra, các mặt khác đều không thể bình thường hơn, mấy ngày nay, cơ thể cũng nở nang không ít, cộng với mấy ngày này mình bị một vị thuốc mới quấn thân, cũng liền lơ là.
"Nói cũng phải." Lê Vân Thanh trút khí, nhưng lo lắng lại chưa từng giảm bớt, lập tức chộp tay đối phương, ra lệnh, "Ngươi ngày mai phải đi xem thử, nếu không thì, cẩn thận khách phòng hầu hạ."
Nghe đến đây, Tô Dịch Dương vội vàng bảo đảm.
Hôm sau.
"Thế nào?" Lê Vân Thanh và Trần Lương đứng bên cạnh, nhìn hai người đang ngồi.
"Này, không thể nào, tuyệt không thể," Tay Tô Dịch Dương còn để trên tay phải của Ngải Thanh, trong miệng lẩm bẩm, cảm nhận được mạch đập trơn tru ở đầu ngón tay, không thể tin được! Nam tử Hạnh tộc sao có thể thụ thai lần nữa, huống chi mình còn thêm thuốc cho Thanh nhi.
"Cái gì không thể a, ngươi mau nói, muốn gấp chết bọn ta sao?" Thấy thần sắc Tô Dịch Dương kỳ lạ, hai người bên cạnh lập tức hoảng, tuyệt đối sẽ không phải bệnh nan y chứ.
"Cha, con thế nào?" Sáng nay vừa thức dậy liền bị a cha tóm đến khám bệnh, nhưng mình không cảm thấy có vấn đề a, nhưng hiện tại vẻ mặt của cha....Ngải Thanh do dự.
Tô Dịch Dương lại kéo tay trái của Ngải Thanh, vẫn là hỉ mạch!
"Thanh nhi," Tô Dịch Dương chậm rãi mở miệng, sau khi cân nhắc một phen, cuối cùng hạ quyết tâm: "Con lại có thai rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT