Trần lão gia từ quan về quê, hiện giờ có thể gọi là người nhàn rỗi, vô sự ở nhà uống trà đánh cờ, ngâm thơ đối câu với Hoàng lão gia, hoặc là đến nhà Trần Lương ngậm kẹo đùa cháu, cuộc sống trải qua rất mãn nguyện.
Hoàng lão gia là người nói năng thận trọng, lại là người theo đuổi hoàn hảo, chỉ cần nơi Trần lão gia xuất hiện, bên cạnh tất có bóng dáng ông, điểm này không kỳ quái; song khiến người kinh ngạc nhất hẳn là Hoàng thiếu gia, không phải nói hắn đổi tính cách lạnh lùng như băng, mà là hắn xuất hiện ở Trần gia nhiều lần hơn, cho dù là không có Trần lão gia, hắn cũng sẽ đường hoàng một mình đến Trần gia, mỗi lần đến, đều là trực tiếp ôm đi bảo bảo trong lòng người khác, đến giờ cơm hoặc giờ ngủ lại trở về, đối mặt chất vấn của người khác, hắn căn bản không cho bất cứ giải thích nào, vẫn là người lầm lì lạnh lùng!
Phải nói lúc mới đầu, bọn người Lê Vân Thanh cũng lo lắng, dẫu sao đối phương là tòa băng sơn, nếu bảo bảo bất cẩn chọc đến hắn, còn không biết sẽ bị đối đãi thế nào, nhưng lâu dần, người Trần gia cũng phát hiện, tòa băng sơn này chỉ có lúc đối mặt bảo bảo mới sẽ tan chảy, bảo bảo theo hắn, cũng vui vẻ không thôi, cứ như vậy, bọn người Ngải Thanh cũng không ngăn cản nữa, dù sao cho dù cự tuyệt cũng vô dụng.
Ban đêm hầu hạ bảo bảo ngủ xong, Ngải Thanh nằm trong lòng Trần Lương, hai người nói chuyện riêng tư.
"Trần Lương, ngươi cảm thấy vị Hoàng thiếu gia kia có chút cổ quái không?" Ngải Thanh không thích nói xấu người khác, chỉ là chuyện này liên quan đến bảo bảo nhà mình, cộng với cử chỉ của Hoàng thiếu gia cũng xác thực khiến người khó bề tưởng tượng, lúc này mới nói ra nghi vấn trong lòng.
"Cổ quái thế nào?" Trần Lương ôm Ngải Thanh, nghịch tóc dài mềm mượt của đối phương.
"Ngươi cũng đã nhìn thấy, Hoàng thiếu gia rõ ràng là người lạnh lùng, không thích nói cười, nhưng chỉ đối với bảo bảo nhà mình, lại như đổi thành người khác, này còn không cổ quái?"
Trần Lương lần này không lập tức trả lời, hai người trầm mặc một hồi, hắn mới mở miệng, "Mấy ngày nữa Kỳ nhi liền tròn một tuổi."
Đối với Ngải Thanh yêu thương hài tử mà nói, phương thức đổi đề tài tốt nhất chính là nhắc đến bảo bảo. Quả nhiên, Trần Lương mới vừa mở miệng, Ngải Thanh vốn còn chìm trong bàn luận Hoàng thiếu gia cổ quái lập tức bị thu hút.
"Đúng vậy, còn năm ngày. Trần Lương, chúng ta có phải nên chuẩn bị gì không?"
"Ngươi là nói lễ chọn đồ vật?"
"Ừm, ta xem ti....ách, ta xem trong sách, chúng ta cũng đi chuẩn bị đi." Ngải Thanh cắn lưỡi, suýt chút nữa nói sai.
"Được, đều nghe ngươi."
Chọn đồ vật là lúc sinh thần một tuổi của trẻ nhỏ, một loại các chúc mừng lưu truyền dân gian, là kỳ vọng tha thiết và chúc phúc của cha mẹ với con cái. Dù là dưới quê, lễ chọn đồ vật cho hài tử cũng không thể thiếu, chỉ là bị ảnh hưởng của điều kiện cuộc sống, vật bày biện có khác biệt mà thôi.
Ngày bảo bảo tròn tuổi, trong nhà dị thường náo nhiệt, trừ Vương Lão Thực, cả nhà Trần lão gia, chính là đại ca Hồ Tam của Trần Lương ở tận Kinh Thành cũng chạy đến, đủ thấy mọi người xem trọng bảo bảo.
Lễ chọn đồ thường xuyên nhìn thấy trong tv lúc trước, Ngải Thanh không ngờ mình lại cũng có cơ hội có thể đích thân thể nghiệm, tuy nhân vật chính là bảo bảo, nhưng cũng là cốt nhục của mình a, cho nên Ngải Thanh đối với lễ này cũng đặc biệt dụng tâm. Mấy ngày trước, liền nhờ người mua xong vật phẩm lúc làm lễ dùng đến: bút, mực, giấy, nghiên, tiền, đồ ăn, kiếm gỗ, con dấu, kinh thư, sáo ngọc, ống tiêu......
Cầm một tấm vải trải trên đất, sau khi bày biện vật phẩm xong, Ngải Thanh ôm bảo bảo đi qua. Hoàng thiếu gia đứng ở phía trước, bảo bảo vừa nhìn liền thấy đại ca ca mấy ngày này thường chơi đùa với mìnhl, liền vươn tay muốn đối phương ôm; Ngải Thanh là lần đầu tiên, cho nên có chút khẩn trương, luôn cảm giác như đây là nghi thức cực kỳ nghiêm túc, cho nên cũng không phát hiện động tác của bảo bảo.
Sau khi đặt bảo bảo ngay ngắn ở chính giữa tấm vải, Ngải Thanh buông tay lùi về sau đến bên cạnh Trần Lương, mắt không chớp nhìn bảo bảo trên đất, toàn thân lại có chút run, vội nắm lấy tay to của Trần Lương bên cạnh, tay to khô ráo ấm áp làm y dễ chịu không ít.
Cũng không trách được Ngải Thanh khẩn trương, vì yêu thương nên lo lắng đi, cả đám người xung quanh vây lấy cũng xôn xao nín thở, mạnh ai nấy nghĩ.
Lê Vân Thanh và Trần lão gia là cùng một tâm tư, tất nhiên hi vọng bảo bảo có thể chọn con dấu và cuốn sách kia, đọc sách vào sĩ làm quan.
Hồ Tam lại hi vọng cháu nuôi có thể nhìn trúng bàn tính kia, đều nói Kỳ nhi thông minh trí tuệ, nếu kế thừa sự nghiệp của mình, hắn nửa đời sau cũng có thể ngủ ngon không lo, vì vậy hắn còn đặc biệt nói rõ với Ngải Thanh, để mình chuẩn bị bàn tính, kỳ thật là thừa cơ động tay chân trên bàn tính, đứa nhỏ đều thích vật sáng đẹp, cho nên hắn cả đêm tìm người làm cái bàn tính vàng độc nhất vô nhị châu báu sáng chói, vàng rực, dọa Ngải Thanh căn bản không dám lấy ra làm vật chọn đồ, Hồ Tam cuối cùng lại tốn một phen miệng lưỡi mới thuyết phục đối phương. Cứ như vậy, vì lễ chọn đồ hôm nay, Ngải Thanh nếu là người xem trọng nhất, vậy Hồ Tam hắn tuyệt đối có thể xếp hạng hai.
So với sự khẩn trương của mọi người, Tô Dịch Dương trái lại rất tự tại, ông cũng từng có tư tâm, nhưng cố tình Kỳ nhi cực kỳ ghét dược liệu, từ xa ngửi thấy mùi kia liền sẽ bắt đầu la lói, lâu ngày, trong lòng Tô Dịch Dương cũng sớm đã nghĩ thoáng.
Hai phụ thân Ngải Thanh và Trần Lương cũng khẩn trương, nhưng so với người khác tâm tư rõ ràng, hai người trái lại không để ý lắm, tương lai của hài tử họ không thể quản, cũng không muốn quản, chỉ cầu bảo bảo khỏe mạnh trường mệnh là thỏa mãn.
Hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt chờ mong của mọi người, từ sau khi Ngải Thanh thả xuống, Tử Kỳ bảo bảo liền luôn khóa chặt phía trước, muốn đột phát vòng vây tìm thấy đường có thể thoải mái ra ngoài, lại bị cản đường, chu miệng, bé không muốn bị vấp té, thế là run run đứng lên, thân thể nhỏ xoay trước sau trái phải, đầu nhỏ lắc lư, tìm kiếm đường ra trót lọt, không ngờ đều bị chặn, không nén được lòng có chút phát cáu, tầm mắt liền luôn dừng ở hướng bàn tính của Hồ Tam.
Này khiến Hồ Tam vui như điên, Lê Vân Thanh và Trần lão gia tiếc nuối. (Bảo bối, mau đi thêm mấy bước, đến trước bắt lấy bàn tính, nhanh nhanh!)
Trong lòng ra dự định như vậy, trên mặt Hồ Tam không nén được cũng đầy ý cười, xen lẫn đống thịt mỡ, trông có chút buồn cười. Bảo bảo tựa hồ cũng bị nụ cười của bá bá làm sững lại, cứ vậy nhìn thẳng Hồ Tam, quên mục đích mới đầu của mình. Mà người bên cạnh lại đều sốt ruột, dừng như vậy tính là gì a! Trừ một người____
"Răng rắc ~" Trong nhà chính yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng hai bàn tay siết lại ngón tay gập lại, nghe tiếng vang kia, không nén được khiến người nghĩ đến có phải đã gặp kẻ thù giết cha không.
Vốn tầm mắt mọi người bị bảo bảo chiếm cứ, tức thì đều xoay đầu, nhìn tới nguồn gốc tiếng vang, đây là___Hoàng thiếu gia!
Vốn trên mặt đã lạnh, lúc này càng là như la sát nhập thể, rõ ràng là tháng 7 nóng bức, lại khiến người toàn thân run rẩy, nhịn không được run cầm cập.
Bảo bảo luôn đình trệ không tiến cũng bị tiếng vang đột ngột này đánh thức, lắc lư xoay nửa người, nhìn đại ca ca phía trước. Nhưng đường phía trước chặn chặt chẽ a, bảo bảo thông minh ra quyết định, cong người hạ thấp trên đất, tứ chi bám đất, từ từ bò tới trước.
"Xoảng ~" Tim Hồ Tam vỡ nát đầy đất.
Bảo bảo tiếp tục đường tiến tới của mình, lúc gặp cản trở, tay phải gạt một cái, quét ra một khoảng đất trống, cuốn kinh thư kia cũng bị gạt ra xa.
Mắt thấy sắp đến phía cuối, bảo bảo lại như cũ không nhặt một món lên, tim mọi người lại treo lơ lửng.
Thân thể nhỏ chậm rãi bò trườn tới trước, đột nhiên nhìn thấy một củ cải trắng, hình dạng khác với cái dài bình thường mình nhìn thấy, nhưng đối với bảo bảo cực thích củ cải mà nói, chỉ dựa vào mùi kia liền có thể phân rõ, nghĩ mình thích ăn, ca ca nhất định cũng thích, liền thuận tay bốc lên.
Trần lão gia và Lê Vân Thanh thấy thế, hân hoan vui mừng, chỉ kém hét chói tai.
Đa mưu túc trí, xảo quyệt, phỏng chừng đều không thể hình dung hai vị gia gia này. Thời đại này quan ấn tự chế là phạm pháp sẽ bị ngồi tù, Ngải Thanh lo lắng xảy ra chuyện, liền chưa từng nghĩ đặt con dấu, ai biết chuyện này bị Lê Vân Thanh biết, y vội vàng tìm Trần lão gia giúp đỡ, hai người lập tức ăn nhịp với nhau, nghĩ ra chiêu này. Trần lão gia cầm đầu, nhiều lần ám thị phu phu hai người nhất định phải làm một con dấu, nhưng cũng sợ dính dáng luật pháp triều đình, cho nên tìm một vật rất nhanh liền có thể tiêu hủy để khắc là được. Ngải Thanh bị thuyết phục, Lê Vân Thanh lại thêm một mồi lửa, vội nói trong nhà mấy ngày này vừa hái rất nhiều củ cải, dùng để làm con dấu là không thể tốt hơn, lại dễ khắc, cũng tiện đâm nát. Ngải Thanh lúc này hoàn toàn động tâm, trước nghi thức chọn đồ đã tìm Trần Lương, Trần Lương khắc đồ thuần thục, cũng rất nhanh liền hoàn thành, bị Ngải Thanh cầm trực tiếp đặt trên vải.
Có người vui vẻ có người sầu, nhưng không hề ảnh hưởng tâm tình bảo bảo vội muốn ca ca ôm. Trong tay cầm củ cải trắng, quét sạch cản trở phía trước, bảo bảo cũng đứng lên, lắc lư cơ thể nhào đến trên chân Hoàng thiếu gia.
Trên mặt băng sơn lần nữa tan chảy, khóe miệng hơi nhếch lên, kỳ thật một chút cũng không rõ ràng, lại vẫn làm người cả phòng nhận ra. Hoàng thiếu gia ngồi xổm xuống ôm bảo bảo nhào tới mình lên, bảo bảo tức thì cười "ka ka", giơ củ cải trắng trên tay lên đưa cho đối phương.
Kinh người!
Mọi người thầm niệm trong lòng: Này tính là gì a?
Sau lễ chọn đồ hoảng loạn, Ngải Thanh đã chuẩn bị mì trường thọ cho mọi người, canh xương nóng hổi thơm nức, rau xanh tươi tốt, trứng gà lòng đỏ thân trắng, cộng với mì trường thọ thủ công dai ngon, bữa này tuy không phong phú, lại cũng ăn đến mọi người thư thái không thôi, cảm thán lần nữa, ở lại Trần gia hẳn hưởng phúc nhiều a!
Ăn xong cơm trưa, chính là mọi người tặng quà.
Hai người Trần lão gia và Hoàng lão gia là tặng chung, ngụ ý rõ ràng, là bút mực thượng hạng, thậm chí còn có một cuốn thư tịch tuyệt bản thất truyền; Hồ Tam thì là một xấp tơ lụa thượng hạng do tú trang số một Kinh Thành dệt ra, mềm láng trơn nhẵn, là cực phẩm trong tơ lụa; người khác tặng đều là vật dùng bền, tuy không quý trọng bằng món trước, lại cũng đều là tâm ý của bản thân.
Hoàng thiếu gia đi tới, nhìn bảo bảo trong lòng Ngải Thanh, đưa lên một hộp gấm nhỏ, có một phút giây, Ngải Thanh đột nhiên nghĩ đến cầu hôn của hiện đại, vội lắc đầu, xua đi ý nghĩ kỳ quái.
Hộp gấm bị mở ra, bên trong là một cái vòng tay vàng ròng, chất lượng thượng đẳng, trên viền vòng khắc một đóa hoa tinh xảo, rất là đặc biệt, lại làm người không nói ra tên được, có điều cũng là sinh động, như hoa thật đang tỏa mùi thơm.
"Này...." Trần lão gia vừa thấy vật trong hộp lập tức kinh ngạc, Hoàng lão gia tuy trầm ổn thản nhiên, lúc này cũng không nén được nhăn mày, con ngươi sâu thẳm.
Này là vật hoàng hậu quá cố để lại, hai vị hoàng tử, mỗi người một cái, đây là muốn để lại cho hoàng hậu cùng vương phi tương lai a.
Ngải Thanh muốn khước từ, trực giác nói với y, tiếp nhận phần quà này, nhi tử sẽ không thể giữ lại, đừng hỏi y vì sao sẽ có ý nghĩ quái dị như vậy, y lúc này chính là loại tâm tư này.
Hoàng thiếu gia tựa hồ nhìn ra lo ngại của Ngải Thanh, âm trầm mở miệng, "Đây là ta cho Kỳ nhi." Như cũ ngắn gọn lãnh đạm, tuy bớt chút lãnh ngạo, lại cũng không cho cự tuyệt.
"Hạo nhi, con biết đang làm gì không?" Hoàng lão gia cuối cùng nhịn không được mở miệng chất vấn, nhưng cũng không có ý phản đối rõ ràng.
Hoàng thiếu gia từ từ xoay người đối mặt phụ thân mình, sâu sắc nhìn đối phương và Trần lão gia bên cạnh ông, thần sắc nghiêm túc, ngữ khí kiên định, sau khi cung kính cúi đầu với Hoàng lão gia, mới đáp, "Phụ thân, hài nhi biết."
Ánh mắt sắc bén của Hoàng lão gia sau khi đảo một vòng trên người nhi tử, cuối cùng không nói thêm gì.
Ngải Thanh hết cách, cuối cùng nhận phần quà này.
Số mệnh tương lai, ai có thể nói rõ đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT