Lúc mang thai 9 tháng chưa tròn 10 tháng, Ngải Thanh bất ngờ té ngã, dọa Trần Lương bên cạnh vội vàng bế y chạy về nhà.

Trên đường, tiếng nhịn đau của Ngải Thanh làm Trần Lương đau lòng, nhưng nhiều hơn là tự trách, (nếu, nếu lúc đó mình trông y, sẽ không như vậy!)

Song, trên thế giới này không có nếu!

Tô Dịch Dương và Lê Vân Thanh từ xa đã nghe thấy tiếng hô cứu thô bạo của Trần Lương, biết là Ngải Thanh đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy ra ngoài nhà, liền thấy trong lòng Trần Lương đang bế Ngải Thanh sắc mặt tái nhợt.

"Cha, cha, Thanh nhi té, mau đến xem thử." Trần Lương lúc này hai mắt đỏ gay, đau buồn đầy mặt, hoảng hốt gọi cha thần y.

"Thanh nhi...." Vừa nghe thấy lời của Trần Lương, Tô Dịch Dương và Lê Vân Thanh lập tức chạy đến bên cạnh Trần Lương.

"Mau, mau, mau đưa vào phòng." Nhìn thấy hậu đình của Ngải Thanh đang chảy máu, nhuộm áo trắng như tuyết đặc biệt đỏ tươi, càng chói mắt, Tô Dịch Dương vội vàng chỉ huy Trần Lương bế người vào phòng.

Ngải Thanh bị đặt thẳng trên giường gỗ, trán tuôn mồ hôi lạnh không ngừng, sắc mặt trắng bệch, hai cánh môi hồng cắn chặt không nhả ra, cực lực nhẫn nhịn đau nhói không ngừng truyền tới ở hậu đình và bụng.

Tô Dịch Dương nhanh chóng kiểm tra một phen, xoay đầu dặn dò hai người đang lo lắng, "Thanh nhi sợ là phải sinh sớm, Trần Lương con đi nhà bếp chuẩn bị chút nước nóng, Vân nhi ngươi đến phòng giúp ta đem thuốc tới, tìm con dao và đèn dầu. Mau, mau đi!"

Vừa nghe là sinh sớm, hai người vội vàng vọt ra ngoài.

"Thanh nhi, chịu đựng chút nữa, bảo bảo sắp ra rồi, uống thuốc trợ sản này trước." Tô Dịch Dương đỡ Ngải Thanh lên, cẩn thận đút thuốc vào, lại bưng nước để y uống.

Hậu đình nam nhân thật sự chật hẹp, tuy đã làm khuếch trương hơn hai tháng, nhưng vẫn có chút không đảm bảo, cho nên Tô Dịch Dương mới cho Ngải Thanh uống thuốc trợ sản này, mở rộng sản đạo.

Ngải Thanh đã bị đau đớn giày vò chết đi sống lại, ý thức có chút rã rời, chỉ có thể mù quáng dựa theo động tác của cha mà hành động.

Lê Vân Thanh ngồi ở cuối giường từ từ tuột quần dài của Ngải Thanh xuống, sau khi nhúng ướt khăn, cẩn thận lau vết máu ở hậu huyệt, lúc gần như sạch sẽ, mới từ trong hòm thuốc tìm ra thuốc cầm máu bôi trên hậu huyệt của y.

Quỷ củ thời cổ, nữ nhân sinh con, nam nhân tuyệt không được bước vào trong phòng, tuy Ngải Thanh là nam, nhưng vì may mắn, Tô Dịch Dương và Lê Vân Thanh vẫn ngăn Trần Lương ở ngoài cửa, dặn hắn đi chuẩn bị đồ dùng của hài nhi.

Lúc này trên giường gỗ trong nhà chính.

Ngải Thanh nằm thẳng bên trên, hai chân bị ép buộc gập lên banh ra, hình chữ bát, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt mê mang, hai tay nắm chặt chăn bông, trong miệng ngậm khăn lụa, đó là Lê Vân Thanh chuẩn bị vì sợ y đau khó nhịn mà cắn mình bị thương.

Bụng gồ lên sưng to, như bị lực mạnh căng ra; hậu huyệt càng đau đớn vạn phần, khó nhịn như bị xé rách. Toàn thân đã mất khí lực, khăn đã không ngậm nổi rớt ra từ trong miệng. Trói buộc trên miệng vừa mất, Ngải Thanh cũng không khống chế được nữa kêu đau ra tiếng: "A, thật đau, đau.....Trần....Lương....ta.....đau...."

Tiếng đó thật thê thiết, nghe trong tai Trần Lương ở ngoài cửa, so với muốn mạng hắn còn đau hơn vạn lần, Thanh nhi hiện tại rất đau, mình lại cái gì cũng không thể làm, muốn đi vào, phá vỡ cửa lớn của thế tục này, ra sức ôm người trong lòng, ôm chặt không buông tay.

"A....cứu mạng a.....a cha....cha....Lương.....Trần Lương...." Trong miệng không ngừng gọi người thân và người yêu, Ngải Thanh điên cuồng lắc đầu mình, đau không muốn sống.

"Ầm...."

Cửa phòng bị lực lớn đẩy ra từ bên ngoài, lập tức vọt đến là bóng người cao to.

"Thanh nhi, Thanh nhi, ta đây, ta đây, Thanh nhi...." Cũng không thể chịu đựng nữa, một đá mở cửa Trần Lương liền lao tới bên giường ôm chặt Ngải Thanh vào trong lòng, miệng không ngừng hôn tóc đối phương. Tập tục quy củ gì đó, đều cút đi, hắn chỉ biết người này lúc này cần mình!

Tựa hồ cảm nhận được sức mạnh trong lòng, tiếng đau đớn của Ngải Thanh cũng không tới tấp nữa, ý thức và khí lực vốn có chút rã rời cũng có chút khôi phục.

Lê Vân Thanh và Tô Dịch Dương thấy vậy, đành phải mặc nhận hành vi của Trần Lương, dẫu sao hắn đích xác có thể chống được tinh thần Ngải Thanh lúc này.

"Thanh nhi, nhẫn nhịn chút nữa, hài tử sắp ra rồi." Tô Dịch Dương ở một bên thúc giục.

Ngải Thanh đã kiệt sức, nhưng nghe thấy "hài tử", ánh mắt vẫn lóe một cái, giãy dụa cắn chặt môi, dốc ra sức lực toàn thân.

Trần Lương ôm chặt cơ thể y, không ngừng lau mồ hôi trên trán y.

"Thanh nhi, nào, nghe lời a cha, chúng ta rất nhanh liền có thể nhìn thấy bảo bảo. Hít vào ___đúng, chính là như vậy___thở ra___lại hít vào___dùng sức___nhanh___dùng sức___" Lê Vân Thanh đứng một bên chỉ dẫn Ngải Thanh cách dùng sức chính xác.

Thật mệt, Ngải Thanh đã toàn thân vô lực, chỉ có thể dựa vào khí lực cuối cùng vô thức hít sâu, thở ra, hít sâu, dùng sức.

"A, Thanh nhi, đầu hài tử ra rồi, thêm sức nữa." Vừa nhìn thấy đầu hài tử, Lê Vân Thanh liền kinh hỉ la lên.

"Thanh nhi, nghe thấy không, bảo bảo của chúng ta sắp ra rồi, Thanh nhi, hít vào___lại hít vào___dùng sức." Trần Lương ôn nhu cổ vũ Ngải Thanh.

Có lẽ là cảm nhận được bảo bảo trong bụng không ngừng trượt ra, Ngải Thanh lắc đầu, cắn chặt hàm răng nén đủ một hơi, bỏ ra hết khí lực cuối cùng, "A....."

"Ra rồi, ra rồi, Thanh nhi....."

Ngải Thanh rơi vào hỗn độn đã không rảnh chú ý đến, chỉ muốn ngủ một giấc cho đã, nghĩ hồi liền nhắm mắt. Trước khi hôn mê, bên tai hình như truyền tới tiếng khóc của em bé.

"Cha, mau đến xem Thanh nhi...." Thấy Ngải Thanh đột nhiên nhắm mắt, lòng Trần Lương chợt hồi hộp!

Tô Dịch Dương vừa nghe thấy tiếng gọi của Trần Lương, vội vàng tiến lên kiểm tra, một hồi mới thở phào, "Quá mệt, ngủ rồi."

Ngải Thanh mở hai mắt mệt mỏi ra, vừa tỉnh lại, thần kinh có chút tan rã, sau một lúc thích ứng, mới xoay đầu quan sát xung quanh, phát hiện trời ngoài phòng đã có chút lờ mờ sáng, đây là giờ gì rồi?

"Két...."

Cửa phòng bị cẩn thận đẩy ra lại đóng lại từ bên trong, Ngải Thanh chỉ thấy một bóng đen cao to đi tới mình.

"Trần Lương....." Lúc sinh con quá mức kêu gào khản cổ, cổ họng hiện giờ có chút khàn.

"Thanh nhi, ngươi tỉnh rồi?" Bóng người vốn đi từ tốn nhanh chóng nhào tới giường, mở màn the ra, thấy Ngải Thanh đang mờ mịt nhìn mình, trên mặt lập tức vui vẻ.

"Khụ khụ...." Cổ họng lâu chưa uống nước rất khô, Ngải Thanh không thoải mái ho lên.

"Ngươi chờ lát, ta bưng ly nước tới cho ngươi."

Có lẽ là quá mức khát, Ngải Thanh uống liên tiếp ba ly mới dễ chịu chút, thần kinh hỗn độn cũng dần dần tập trung, bụng bằng phẳng? Cuối cùng nhớ đến gì đó, Ngải Thanh vội vàng ngẩng đầu lên, cấp thiết hỏi Trần Lương, "Bảo bảo đâu, bảo bảo ở đâu? Khụ khụ...."

"Đừng khẩn trương, bảo bảo rất tốt, a cha đang đút sữa cho nó." Cẩn thận vỗ lưng người dựa trong lòng mình, Trần Lương giải thích.

"A, vậy thì tốt quá."

"Ọt ọt..." Tiếng lúng túng từ bụng truyền ra đang phát ra tín hiệu đói.

"Phừng...." Mặt Ngải Thanh đỏ một mảng, nhìn thấy nụ cười xấu xa bên khóe miệng Trần Lương, vươn tay ra vỗ mạnh ngực đối phương một cái, giả vờ hung ác nói, "Đều là ngươi, đều là ngươi, đều là lỗi của ngươi."

"Ừ, đều là lỗi của ta." Trần Lương cũng không ngăn cản cái đánh của Ngải Thanh, dù sao cũng không đau thật, "Thanh nhi, cảm ơn ngươi!"

Giọng trêu chọc đột nhiên biến thành tiếng cảm tạ chân thành, chứa đầy tình yêu, Ngải Thanh khựng lại, một hồi mới phản ứng lại, "Bảo bảo cũng là của ta, không cần cảm ơn."

"Ừ, ta biết, nhưng___ta yêu ngươi!"

Ngọt ngào, hạnh phúc nháy mắt bao quanh Ngải Thanh, khóe miệng không kiềm chế được cười trộm, giả vờ như không quan tâm, thúc giục Trần Lương, "Yêu ta thì nhanh lên, ta còn đang đói đây."

Thần sắc kia muốn bao nhiêu đại gia thì có bấy nhiêu!

Trần Lương cười, sau khi đặt Ngải Thanh xuống, cẩn thận đắp chăn cho y, nhìn đôi mắt to ùng ục xoay, nhịn không được hôn một cái trên trán y, lúc này mới đứng lên ra khỏi phòng.

Không phải lần đầu tiên được hôn trán, nhưng Ngải Thanh vẫn ngọt ngào cười ngốc.

Lê Vân Thanh biết Ngải Thanh đã tỉnh, vội vàng ôm bảo bảo ăn no vào trong phòng.

"A cha, đây, đây là hài tử của con?" Trong đầu nghĩ mình có bảo bảo là một chuyện, nhưng lúc thật sự nhìn thấy lại là chuyện khác. Ngải Thanh nhìn cục thịt nhỏ trắng nõn được bọc kín, có chút không dám tin, đây chính là hài tử ở trong bụng mình 9 tháng? Mình thật sự sinh con rồi?

"Ngốc rồi à, này sao có thể sai được." Lê Vân Thanh nhìn vẻ mặt không tin được của Ngải Thanh, liền muốn trêu chọc một cái, bổ sung nói, "Nè, ôm hài tử của con chút đi."

Nói rồi đưa cục thịt trong lòng đến trước mặt Ngải Thanh.

Thận trọng đón lấy, Ngải Thanh đều có thể rõ ràng cảm nhận được hai tay mình run, tay phải đỡ đầu bảo bảo, tay trái thì vòng qua cơ thể bế nghiêng eo và mông bảo bảo, động tác rất thuần thục.

"Con lần đầu tiên bế hài tử sao? Sao thuần thục như vậy a?" Lê Vân Thanh có chút ngạc nhiên, đây thật sự là lần đầu tiên sinh con? Nhớ năm đó lúc mình sinh Ngải Thanh, nếu không phải Lý nương ở bên cạnh chỉ điểm, mình sao sẽ chú ý thế bế này lại còn có chú trọng như vậy a.

"Ha hả." Ngải Thanh cũng không trả lời, đây là học được trước khi xuyên không, trong cô nhi viện luôn sẽ đưa đến vài em bé cỡ một hai tháng, chăm sóc chúng mình đương nhiên biết rõ.

Cẩn thận ôm bé trong lòng, trên mặt Ngải Thanh đều là nụ cười hạnh phúc.

(Đây chính là con của mình và Trần Lương!)

Bảo bảo vừa ra đời không như em bé khác, làn da không nhăn cũng không đen, một cục thịt trắng nõn, vươn tay sờ, xúc cảm trăm phần trăm, còn muốn nhẵn mịn hơn trứng gà vừa bóc vỏ. Mũi cao thẳng, rất giống Trần Lương; miệng chúm chím, thì giống mình; còn mắt này, tuy nhắm chặt, nhưng Ngải Thanh vẫn nhìn ra là hẹp dài và xếch lên, hẳn là mắt phượng đi.

"Thật là một đứa bé xinh đẹp." Lê Vân Thanh cảm thán, "Mũi nhỏ giống Trần Lương, miệng nhỏ lại đúc từ con ra."

Ngẩng đầu nhìn a cha mình, đôi mắt Ngải Thanh làm sao cũng không ngừng được ý cười.

Trong nhà bếp, Trần Lương đang úp mì, thì Tô Dịch Dương đi vào.

"Đang làm gì?" Tô Dịch Dương bưng ấm trà rót cho mình một ly.

"Thanh nhi vừa tỉnh, úp chút mì cho y."

"Ừ."

Hai người không nói nữa.

Qua một lúc, như là đã hạ quyết tâm, Trần Lương ngừng động tác trong tay, hỏi Tô Dịch Dương, "Cha, người có thể giúp một việc không?"

"Ta biết con muốn gì, nhớ năm đó lúc Vân nhi sinh Thanh nhi, ta cũng có cảm nhận giống con." Tô Dịch Dương nhìn Trần Lương đáp, "Bình thường mà nói, nam tử Hạnh tộc một đời đều chỉ có thể mang thai một lần, a cha con từ sau Thanh nhi chưa từng có thai nữa; con nếu không yên tâm, cha lại cho chút thuốc, lúc đó bảo đảm con vạn vô nhất thất." (tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn)

"Vâng, vậy thì đa tạ cha." Nhìn thấy cảnh sinh sản hôm qua của Ngải Thanh, Trần Lương đời này là không muốn nhìn lần thứ hai nữa, càng không muốn y chịu đau sinh sản nữa.

Vạn vô nhất thất?

Thế giới này ai lại có thể bảo đảm vạn vô nhất thất đây?

Thần y Tô Dịch Dương đời này chưa từng có lúc tính sai, nhưng không nghĩ tính sai lớn nhất lại sẽ xảy ra trên người cháu mình, ông làm sao cũng sẽ không đoán được, sau này Ngải Thanh lại thật sự lại có thai, hơn nữa còn không chỉ một đứa.

------

Tgclmn: "ngàn hô vạn gọi"___đại bánh bao cuối cùng ra đời, tôi có một người bạn, con của cô ấy vừa ra đời là trắng nõn, da không nhăn, mặt cũng không đen, cho nên lúc em bé vừa ra đời cũng có đứa trắng nõn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play