Đến tháng 6, nhiệt độ không khí tuy có tăng lên, nhưng cũng không tính quá nóng, gió nhẹ hiu hiu, trong không khí là mùi mát mẻ.
Nhưng Ngải Thanh lúc này lại rất khô nóng, bởi vì loại vận động xấu hổ nào đó.
Nam tử Hạnh tộc tuy có thể thụ thai, lại không có âm đạo như nữ tử, sinh tử đều dựa vào hậu đình. Nhưng hậu huyệt của nam tử so với nơi đó của nữ nhân thật sự chặt hẹp, cho nên lúc mang thai 7 tháng liền phải đúng hạn làm ít vận động mở rộng lỏng dần cúc hoa, như vậy lúc chân chính sinh sản có thể giảm bớt cảm giác đau cho dựng phu, tăng cao xác suất thành công của sinh sản.
Đã là làm khuếch trương nơi bí mật như vậy, trừ bạn đời thân mật nhất, liền không còn ai có thể.
Đêm nay, trăng sáng sao thưa, ánh trăng màu trắng bạc chiếu vào suối nhỏ chầm chậm chảy, cùng nước suối trong veo phản xạ vào trong cửa sổ, nhấp nháy, và tiếng nước chảy róc rách, làm đêm giữa hè yên tĩnh này tràn đầy sức linh động.
"Ư....đừng....a...."
Ở trong phòng bên cạnh suối nhỏ không ngừng truyền ra tiếng rên rỉ mê người.
"A....Lương, ngươi....a, nhẹ chút...."
"Thanh nhi, nhịn chút nữa, rất nhanh liền tốt......"
Nghe kỹ thêm, tiếng kiều diễm này không phải chính là phát ra từ trên giường gỗ phủ màn the mỏng trong phòng sao, lờ mờ, lại càng khiến người nghĩ sâu xa, muốn tìm hiểu đến tận cùng.
Vén màn the ra, trên giường gỗ nằm thẳng một cơ thể trắng nõn trơn bóng trần trụi, từ cổ thon dài đến xương quai xanh tinh xảo, từ ngực nhẵn nhụi đến bụng to tròn nhẵn, đôi chân trắng nõn thon dài bị gác lên, mở ra hình chữ bát. (八)
"Ư.....Lương....được, được chưa?" Cơ thể trắng nõn không ngừng uốn éo, trong miệng phát ra tiếng thở dốc mơ hồ.
"Chờ lát nữa, Thanh nhi....."
Trần Lương dưới bụng tròn lúc này đang vùi đầu ở hạ thân Ngải Thanh, nửa thân trên tráng kiện rắn chắc lõa thể, trên da thịt màu mạch thấm mồ hôi, nến chiếu sáng tỏa ra ánh sáng mê người.
Duy nhất khiến người tiếc nuối, chính là tiết khố của nam tử cường tráng, lúc này đang hoàn hảo mặc trên người.
Nhìn kỹ, mới phát hiện nam tử đang không ngừng uốn éo trên giường chỉ là ngọc trụ trên tay nam tử cường tráng, này chính là Ngải Thanh mấy ngày này phải chịu đựng vận động xấu hổ.
"Ư, đừng.....đừng tiếp tục nữa....a, Lương....ta, chịu không nổi...." Tiếng rên rỉ của Ngải Thanh ngày càng nhanh, như sắp đến điểm giới hạn, hết cách, người mang thai vốn nhạy cảm, tình dục lại mạnh, dưới hút mút như vậy của Trần Lương sao có thể nhịn được.
"A...." Theo một tiếng ngân vang lảnh lót, nơi bí ẩn của Ngải Thanh cuối cùng tiết ra, nhìn đến hạ thân của Trần Lương là dục hỏa bành trướng, trên trán cao đầy mồ hôi.
Đối với Ngải Thanh mà nói, loại vận động này là xấu hổ, như thế đối với Trần Lương mà nói tuyệt đối là giày vò, hơn nữa loại giày vò này đã kéo dài nửa tháng.
Vốn vận động khuếch trương, Trần Lương có thể đích thân xách súng ra trận, nhưng đã cấm dục mấy tháng, Trần Lương sợ mình đến lúc đó thật sự sẽ mất lý trí, không khống chế được ý chí của mình, bất chấp bảo bối đã có thai mà đòi hỏi vô độ, tổn thương bảo bối, cho nên chỉ có thể lựa chọn tạm thời ủy khuất chính mình.
Ngải Thanh còn chìm trong dư âm cao trào, không thể hồi thần, Trần Lương đã xuống giường lấy khăn ướt sớm đã chuẩn bị sẵn ra tỉ mỉ lau toàn thân cho Ngải Thanh, lại kéo chăn qua đắp lên cho y, sau khi làm xong hết thảy, nhìn nơi đó của mình vẫn sưng to không thôi, chỉ có thể đành chịu thở dài một tiếng, chuẩn bị rời giường ra ngoài giội nước lạnh.
"Ứ......"
Đôi tay Trần Lương đột nhiên bị người từ sau nắm lấy, vội vàng quay đầu, hỏi, "Còn có chỗ nào không thoải mái sao?"
Bị chăn đắp toàn thân, lộ ra cái đầu nhỏ, mặt Ngải Thanh thẹn đỏ, mím môi lắc đầu, qua hồi lâu mới lên tiếng, "Ta.....ta giúp ngươi."
Ngải Thanh biết, từ sau khi mang thai Trần Lương cũng chưa từng chạm vào mình, không phải ghét bỏ mà là lo lắng, mấy ngày này, mình đều là được hầu hạ thoải mái, mà đối phương lại sợ tổn thương mình luôn lựa chọn nhẫn nhịn, y cũng là nam nhân, biết nhẫn nhịn như vậy nếu số lần quá nhiều, cuối cùng là sẽ tổn hại thân thể nam nhân, y không nỡ nam nhân vì mình mà chịu ủy khuất và bị đau khổ dục vọng giày vò. Nhưng trước đó, mình đều vừa làm xong vận động xấu hổ, liền thể lực tiêu hết, ngã đầu liền sẽ ngủ, căn bản vô lực giúp đỡ nam nhân, nhưng hôm nay không biết vì sao y lại tỉnh táo dị thường, không muốn nam nhân vì mình mà chịu khổ nữa, nhìn đối phương lại muốn rời đi tắm nước lạnh, vội vàng bắt lấy cánh tay đối phương.
"Thanh nhi, ngươi....." Trần Lương có chút kinh ngạc, y lại muốn giúp mình giải tỏa dục vọng, trên mặt tràn lên ý cười, sờ đầu nhỏ của Ngải Thanh, nói, "Không cần ủy khuất bản thân, ta sẽ giải quyết."
"Không phải ủy khuất!"
Tiếng phản bác lớn như vậy, cả Trần Lương và chính Ngải Thanh cũng giật nẩy mình.
"Không phải ủy khuất, ngươi nguyện ý vì ta, ta cũng nguyện ý, ngươi thương ta tiếc ta, ta cũng yêu ngươi." Ngải Thanh chậm rãi lên tiếng, tiếng trong trẻo xen lẫn yêu thương đầy ắp, ở trong đêm này như tình ca động lòng người, bay vào trong tai Trần Lương, càng len vào trong tim Trần Lương.
Nói thì dễ làm thì khó, nhìn Trần Lương nằm bên cạnh mình, Ngải Thanh có chút mờ mịt, dẫu sao lúc trước đều là Trần Lương chiếm chủ đạo, mình chỉ cần nằm hưởng thụ là được, nhưng lúc này muốn mình phục vụ đối phương, đối với Ngải Thanh lần đầu tiên mà nói sao có thể sẽ không khẩn trương.
Biết Ngải Thanh là lần đầu, cho nên Trần Lương liền muốn kéo tay y qua dẫn dắt y giúp mình, nhưng không ngờ____
"Ngươi đừng động, đã nói ta giúp ngươi." Trừng đôi mắt to, miệng nhỏ phồng lên làm mặt tròn càng đáng yêu.
Xem ra y là đã định chủ ý muốn tự mình động thủ, Trần Lương đành vậy, đành phải thả tay.
Nuốt nước miếng, Ngải Thanh ngồi đến bên chân Trần Lương, trên tiết khố mỏng đã dựng lên túp lều to lớn, không tự giác nuốt nước miếng lần nữa.
Cuối cùng hạ quyết tâm, Ngải Thanh vươn đôi tay ra cẩn thận nắm tiết khố của đối phương chậm rãi kéo xuống.
Kéo ra một đoạn, một cây thô dài không chờ kịp nhảy ra, (thật to thật thô a!) Ngải Thanh lúc này cảm thán nơi đó của mình là sao chứa được vật thô chắc như vậy a!
Ngải Thanh có chút do dự, xoay đầu đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt khó nhịn thống khổ của Trần Lương, kiên định lại, sắc mặt nghiêm chỉnh, như thổ binh ra chiến trường, sau khi ở trong lòng cổ vũ chính mình, dè dặt, vươn tay nhỏ của mình qua.....
"Ô....." Trần Lương đã nhẫn nhịn rất lâu, vật nóng bỏng bành trướng đột nhiên chạm đến một nơi mát lạnh, nhịn không được thoải mái thở ra, trên mặt là hưởng thụ.
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Trần Lương, lòng Ngải Thanh đột nhiên như ăn mật, thì ra mình cũng có thể mang đến tính phúc cho hắn!
Chỉ cần đột phá tầng cấm kỵ đầu tiên, hết thảy xấu hổ đều sẽ bay biến, nhất là lúc nhìn thấy đối phương bởi vì phục vụ của mình mà cảm thấy vui vẻ, cố kỵ trong lòng càng lập tức biến mất.
Ngải Thanh chậm rãi ma sát lên xuống vật của Trần Lương, cảm nhận nơi đó càng biến càng lớn, ngày càng nóng trong lòng bàn tay, lại phủ một bàn khác lên, hai bàn tay cùng bao bọc không ngừng vuốt, đôi chân sớm đã bất giác cưỡi ngồi trên bắp chân đối phương.
Có lẽ là cấm dục quá lâu, có lẽ là nhìn thấy y toàn thân trần trụi phiếm hồng đang chuyên chú vuốt ve mình, thân tâm Trần Lương đều được thỏa mãn cực lớn, tiếng thở dốc cũng không ngừng tăng mạnh.
"Ưm....Thanh nhi, ngươi...." Trần Lương thế nào cũng không dám tin, vật vốn còn ở trong tay lúc này sớm đã đổi chiến địa, đến trong miệng ấm áp ướt át của y, vốn muốn lên tiếng cự tuyệt, lại bởi vì di động lên xuống đột ngột của đối phương mà mất tiếng, thật sự quá thoải mái!
Đây là lần đầu tiên Ngải Thanh khẩu giao, lúc trước khi quan hệ, Trần Lương cũng sẽ làm cho y, y tất nhiên rất rõ như vậy sẽ mang đến hưng phấn nhiều hơn cho đối phương.
Cẩn thận nắm nơi riêng tư của Trần Lương trong tay, lưỡi liếm lên xuống gậy sắt kia, dẫn đến Trần Lương thở dốc từng cơn, lúc thấy thời cơ không sai biệt lắm, nuốt cả cây vào trong miệng.
"Ô....." Trần Lương đột nhiên phát ra tiếng đau đớn.
Dẫu sao là lần đầu tiên làm việc này cho người khác, môi lưỡi Ngải Thanh là không thạo, cộng với nơi đó của đối phương thật sự quá lớn, cả cây bao vào trong miệng, trừ đầu động lên xuống, y thật sự không biết nên làm sao. Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng thở dốc đau đớn của Trần Lương, vội vàng nhả vật trong miệng ra, như trẻ nhỏ xin chỉ bảo bất lực nhìn Trần Lương.
"Dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm, đừng dùng răng." Trần Lương cũng nhận được ánh mắt của đối phương, lên tiếng nhắc nhở.
Lần nữa cúi người xuống ngậm côn thịt vào trong miệng, học cách Trần Lương dạy y, lưỡi cẩn thận hầu hạ.
"Ưm....Thanh nhi...đúng, chính là như vậy.....thật thoải mái....."
Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của đối phương, Ngải Thành đầy mắt tươi cười, miệng động càng thêm cần mẫn!
Sao lâu như vậy a, Ngải Thanh cảm thấy miệng mình đều đã tê, không tránh khỏi có chút khiển trách Trần Lương, (Ta đây không tin ngươi có thể nhịn như thế!)
Như giận dỗi, Ngải Thanh đột nhiên nhả gậy sắt trong miệng ra.
"Hử?" Trần Lương vốn đang nhắm mắt hưởng thụ bảo bối bên mình hầu hạ, đột nhiên cảm thấy nơi đó của mình bị người nhả ra, thật sự có chút khó chịu, muốn mở mắt ra xem thử, lại phát hiện vật của mình bị một nơi chặt hẹp nóng bỏng bao bọc lấy, đó là___
"A....." Một bàn tay cẩn thận đỡ lấy bụng mình, bàn tay khác đỡ chắc côn thịt của Trần Lương, từ từ nâng mông ngồi xuống, bởi vì vận động khuếch trương của Trần Lương trước đó, hậu huyệt lúc này mềm mại dị thường, Ngải Thanh tiếp nhận cũng không phải quá khó chịu, chờ sau khi cả cây toàn bộ nuốt vào, không nén nổi ngửa cổ thon trắng lên, phát ra tiếng khó nhịn.
Quá mức thoải mái, Trần Lương nhịn không được mở mắt ra, không ngờ rơi vào mắt lại là cảnh đẹp như vậy: cơ thể trắng bóng lúc này đang ngồi trên người mình, đầu ngửa cao lộ ra cần cổ trắng mịn, hai điểm mai đỏ trên lồng ngực trắng ngần, đẹp không sao tả xiết!
Tầm mắt của Trần Lương quá mức nóng bỏng, đốt đến Ngải Thanh có chút không tự nhiên, vội vàng ra lệnh, "Không được mở mắt ra!"
Nhìn y thẹn đỏ mặt, Trần Lương nhịn cười, cuối cùng nghe lời nhắm mắt mình lại, toàn thân tâm cảm nhận khoái cảm y mang đến cho mình.
Sau khi ngồi vững, Ngải Thanh đỡ bụng tròn nhẵn động lên xuống.
"Thật, thật thoải mái....." Tư thế như vậy khiến côn thịt thô dài của Trần Lương tiến vào sâu hơn, kích thích cơ thể mẫn cảm của Ngải Thanh hơn.
Bụng mang thai thật sự không thể chống đỡ bao lâu, rất nhanh đã hết lực, Ngải Thanh không thể không hô gọi cứu viện, "Trần Lương, ta, ta không được rồi, ngươi....ngươi động đi!" Nói xong liền úp sấp trên ngực Trần Lương.
Cũng biết thể lực của y có hạn, Trần Lương mở mắt cẩn thận đổi vị trí của hai người, để Ngải Thanh dán lưng trên đệm giường, mình thì túm hai đùi trắng nõn thon dài trơn bóng của y, thẳng thắt lưng bắt đầu động......
Đêm rất dài......
-------
Tgclmn: haha, tôi luôn cảm thấy có lỗi với Trần Lương, cơ hội bụng to H tốt như vậy, suýt chút nữa bị tôi bỏ lỡ, cho nên hiện tại đền bù a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT