Hồi tưởng lại sự chất phác của mình năm đó, tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Tôi vẫn luôn không biết biểu đạt bản thân như thế nào, chắc hẳn điểm này cậu cũng là hiểu được. Nhưng tôi nghĩ, nếu như không phải chính mình bước không ra bước ấy, nếu bản thân thẳng thắn một chút, có lẽ chúng ta khi ấy đã hiểu nhau hơn. Nhưng điều đó giờ đây nói đến, đã không còn quan trọng cho lắm.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Châu Tử Bùi là chân chủ lực của đội bóng đá, có lẽ bởi vì anh tuấn, nên đã nhanh chóng trở thành tiêu điểm chú ý của các nữ sinh. Mỗi lần ở sân thể dục, dù chỉ là luyện tập, cũng sẽ khiến không ít nữ sinh đến vây xem.
“Hôm nay tớ thấy Châu Tử Bùi rồi, thực sự quá đẹp trai luôn.”
“Cậu nói anh chàng con lai Pháp khoa kinh tế?”
“Giữa trưa thấy cậu ấy đá bóng, nghe nói tuần này có thi đấu mà, hay cùng đi đi!”
Từ cuộc trò chuyện giữa các nữ sinh, Thịnh Minh biết được tên anh chàng.
Châu — Tử — Bùi, trong lòng hắn thầm thì thầm thì mấy tiếng. Tên này nghe văn nhã, lại tuyệt đối tương phản với cá tính lỗ mãng của người nọ. Hắn chẳng hiểu các cô gái mê luyến cái gì ở cậu ta, có khi vỏn vẹn chỉ là một khuôn mặt cũng nên.
Sau lần kia, hễ có trận bóng, cậu ta sẽ lại đến. Nói như lời Thẩm Dao thì, hai người cùng nhau xem đá bóng uống bia càng hăng.
Nhưng mà giữa họ, vẫn không có đối thoại gì. Như là những người sống ở hai thế giới, khi người nọ ùng ục ùng ục uống Heineken, Thịnh Minh thường sáng đèn đọc sách. Thịnh Minh chẳng có chút hứng thú nào với bóng đá, người nọ đối với văn học cũng dốt đặc cán mai.
Đêm đó, Thịnh Minh mơ mơ màng màng ngủ, mơ hồ nghe được tiếng lon bia rỗng ngã trên đất. Trong trẻo, còn có phần chói tai. Hắn nhích người, tiếp tục ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy có người nói chuyện, như là giọng Thẩm Dao. Cậu chàng thoáng cười và nói, “Cậu ta ấy à, tựa như ly nước nguội vậy, chẳng qua người lại rất là tốt.” Vừa dứt lời, đầu kia lại có tiếng cười truyền đến, “Rất thú vị.”
…
Sáng sớm ngủ dậy, vô tình trông thấy một bao Marlboro ló ra trong cặp người nọ.
Cậu ta hút thuốc.
Thịnh Minh vô thức mở cửa sổ đã đóng một đêm ra. Nhìn nhìn người còn đang ngủ say trên một cái giường khác, đi phòng vệ sinh rửa mặt. Nước lạnh vỗ hai gò má, tóc trên trán hơi ướt vài sợi. Nghe tiếng nước róc rách, Thịnh Minh vặn chặt vòi nước lại.
Tiết đọc hiểu sáng sớm, lạ thay Thẩm Dao không có cúp. Giẫm lên tiếng chuông bước vào cửa phòng học, vung tay quăng cặp xuống, kéo cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh Thịnh Minh.
“Hôm nay sao lại đến rồi?”
“Còn không đến nữa, cũng sắp không nhớ rõ chữ cái viết làm sao rồi.” Thẩm Dao lấy sách giáo khoa trong cặp ra, nghịch ngợm nói đùa.
Vào tiết, chiếu một bộ phim điện ảnh. Tuy là do Anh sản xuất, nhưng xác thực là kể về câu chuyện xảy ra ở Berlin nước Đức, do giáo viên chọn, cũng là phiên bản phát âm tiếng Đức phụ đề tiếng Đức.
Phim chiếu tới phân nửa, Thẩm Dao liền mơ màng đi vào giấc ngủ. Lời thoại khó hiểu, khiến đầu não anh chàng cảm không được. Cu cậu úp sấp lên bàn ngủ mê man, lông mi rũ trên mí mắt, y như một chú mèo già lười biếng.
Thịnh Minh nhìn nhìn cậu ta, lại tiếp tục xem phim.
Cuối phim, trong bức di thư mà nữ vai chính đã tự sát gửi cho vai nam chính, cuối cùng viết rằng: “Michael, chúc anh khỏe mạnh.”
Cát Giai thấy có chút khó hiểu bèn hỏi Thịnh Minh về mẩu chuyện liên quan bộ phim, hắn kiên trì giải thích từng điểm một.
Đó là một câu chuyện cảm động. Phương pháp tự thuật chuyện của đạo diễn khá là cao tay, Thịnh Minh chỉ cảm thấy, ngôn ngữ của bản thân lúc này cằn cỗi nhường nào, không đạt được hiệu quả khiến người cảm động như vậy.
Đây cũng là lần mà Thịnh Minh cảm thấy đến gần với Berlin nhất. Quốc gia ở vùng đồng bằng Trung Âu ấy, thủ đô vừa lãng mạn mà lại nghiêm cẩn ấy. Nơi đó vừa có quảng trường Friedrich xán lạn hoa mỹ theo phong cách Baroque, cũng có nhà hát Schenker với phong cách chủ nghĩa tân cổ điển, vừa có cung điện tráng lệ, vừa có những tác phẩm trường phái kiến trúc hiện đại vang danh thế giới.
Nó hiện đại mà lại cổ kính, tràn ngập sức tưởng tượng và lực hấp dẫn, giống như rất nhiều tác phẩm văn học đã đề cập.
Giữa buổi Thẩm Dao tỉnh lại một lần, chuồn ra cửa sau đi vệ sinh. Chờ khi cậu chàng trở lại, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Minh, Thịnh Minh nghe thấy một mùi thuốc lá vẫn chưa phai hết.
Hắn thấy khó hiểu nhìn Thẩm Dao, Thẩm Dao chỉ híp mắt, đặt ngón trỏ bên môi, bảo hắn đừng lên tiếng.
Nhưng hắn biết, trước giờ Thẩm Dao không hút thuốc lá.
“Mao Đặng Tam buổi chiều tớ không đi đâu, điểm danh giúp tớ đáp một tiếng.” Thẩm Dao vừa nhắn tin dưới bàn, vừa nhắc Thịnh Minh như vậy.
“Cậu đi đâu?”
Tin nhắn trên tay Thẩm Dao không dừng, “Mạch Tử bị bệnh, tớ đi thăm cô ấy.”
Mạch Tử.
Thịnh Minh suy nghĩ một chút, à, phải rồi, Mạch Tử. Là cô bé mà Thẩm Dao đang theo đuổi.
Bởi vì không cùng trường, mỗi lần gặp mặt, Thẩm Dao nhất định phải ngồi xe, cơ hồ vượt qua nửa thành phố.
Nhưng bởi vì thích, cho nên chẳng biết mệt.
“Khi nào về?”
“Ừm, chắc tối.” Thẩm Dao cất điện thoại di động vào túi quần, trả lời.
“Ưm.”
Thịnh Minh nhìn thần tình nghiêm túc của Thẩm Dao lúc này, trong bụng không khỏi cười lên.
Cu cậu cũng không phải mỗi thời mỗi khắc đều hi hi ha ha, không biết đúng mực. Lúc nghiêm túc lên, lại giống y như đứa nhỏ vậy. Chàng len lén giấu một tấm hình của Mạch Tử trong ví tiền, cũng không biết là kiếm ở đâu ra, làm như của báu suốt ngày cất trên người.
Khi đó, còn dương dương tự đắc lấy ra cho Thịnh Minh xem, hỏi: “Đẹp chưa? Có phải đẹp hết xẩy không?” giống như đang khoe khoang.
Thịnh Minh liếc nhìn tấm hình một cái, cô bé có ngũ quan thanh tú, một mái tóc dài rối bù màu đen, vận một chiếc váy hoa rơi, nụ cười ngọt ngào.
Hắn có lúc cũng nhịn không đặng muốn trêu chọc Thẩm Dao: “Cậu đợi theo được rồi hãy đắc ý đi nha.”
Thẩm Dao giậm chân, “Xí, ông đây là ai! Cậu chờ đó, ông đây liền theo cho cậu xem.”
Thịnh Minh cười cười, gật đầu, ờ ờ, tớ đợi.
—
* Mao Đặng Tam: gọi tắt của tư tưởng Mao Trạch Đông, lý luận Đặng Tiểu Bình, ba tư tưởng đại biểu quan trọng nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT