Rất nhiều năm sau này, tôi tự hỏi bản thân mình, khoảng thời gian cùng cậu đó, phải chăng chỉ là bởi vì tuổi trẻ khinh suất mà lạc lối đi lầm một đoạn. Bởi vì trẻ tuổi ngông cuồng, cho nên có rất nhiều ảo tưởng đối với yêu và tương lai. Sau này, tôi phủ định chính bản thân mình là bởi vì đã sâu sắc cảm nhận được rằng: bất luận cậu ở, hay là không ở, đối với tôi mà nói đều là như nhau, sự tồn tại như là tín ngưỡng vậy. Cho nên, tôi không hoài nghi nữa.

—— “Ngủ ngon, Paris”

Chín giờ tối, lúc Thịnh Minh đi ra thư viện, bên ngoài trời đang mưa tầm tã. Mưa thu rơi xuống cảm giác lại càng lạnh thêm gấp bội, mỗi ngõ ngách trên thế giới đều là ẩm ướt.

Hắn nắm thật chặt hai quyển sách trong tay, xông vào trong màn mưa.

Hắn mặc một chiếc áo kẻ vuông tối màu, phía dưới là quần jean hơi bó. Trong cơn mưa to, mỗi một bước chân chạy nhanh đều làm vệt nước bẩn bắn tung tóe lên, dính ướt ống quần. Mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng dính bết lại, tóc mái hơi dài, áp sát vào trán. Trên mắt kính gọng đen cũng toàn là nước mưa, chật vật vô cùng.

Đi tới ngoài cửa phòng, tìm tìm trong túi quần, trống không.

Thấy trong phòng đèn sáng, bèn gõ gõ cửa. Đợi một hồi, thấy không ai đáp, lại gọi một tiếng, “Thẩm Dao, cậu ở nhà không?”

Bên trong truyền đến tiếng bước chân bịch bịch, không bao lâu, cửa mở ra kêu “kẹt”.

Nhìn thấy hắn ướt nhẹp như một con chuột lột, cậu trai gọi Thẩm Dao hỏi: “Đã nói buổi tối có mưa to, không phải còn bảo cậu trước khi ra ngoài nhớ mang dù sao?” Nói, rồi đưa cho hắn một cái khăn mặt khô, “Này, lau đi.”

“Ừm, cảm ơn.”

Thịnh Minh nhận lấy khăn mặt, cởi kính mắt xuống lau lau hai má ướt nước, rồi phủ cả cái khăn mặt lên đầu, dùng sức lau đầu tóc đọng nước.

“Nào nào, bọn mình chơi tiếp.” Hắn che mặt lau tóc, chỉ nghe thấy Thẩm Dao nói một câu như thế.

Kéo khăn mặt xuống nhìn, thấy có hai người ngồi trước máy vi tính của Thẩm Dao. Một người là Thẩm Dao, một người khác, cho dù là thân hình hay là động tác, đều rất là xa lạ. Bởi vì không có kính mắt, cho nên chỉ có thể cố híp mắt nhìn.

Thẩm Dao thấy vẻ mặt lơ mơ của Thịnh Minh, lại bồi thêm một câu, “À, đây là bạn học trung học trước đây của tớ, kinh tế tài chính.”

Theo đó người xa lạ ngồi trước bàn cũng chào hắn, “Hây.”

“Hây.” Tuy rằng nhìn ra thế giới vẫn là một mảnh mờ mịt, nhưng hắn vẫn lễ phép cười đáp lại.

Hai người bên này tiếp tục chơi game trực tuyến. Thịnh Minh không nhanh không chậm lau khô tóc, lại mang kính mắt vào, tìm quần áo trong tủ, chuẩn bị xuống lầu đi tắm.

Khi thế giới khôi phục rõ ràng trở lại, hắn vô ý liếc nhìn nam sinh ngồi bên cạnh Thẩm Dao một cái. Bởi vì ngồi ở phía trong Thẩm Dao, cho nên nhìn thấy không rõ ràng. Chỉ có thể thấy đại khái người nọ mặc một cái áo liền mũ màu trắng, mái tóc mềm mại nhìn dưới ánh đèn huỳnh quang, hình như là màu nâu.

Thịnh Minh không có nghĩ nhiều, cầm khăn tắm và chậu rửa mặt đi ra.

“Tớ xuống đi tắm.”

Bên kia Thẩm Dao cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục chuyên chú chơi game, “Mang theo chìa khóa.”

“Ừ.”

Khi Thịnh Minh vận một cái áo T-shirt mỏng ngắn tay và quần lửng đậm màu rộng rãi, xỏ dép lào, xoay cửa phòng ngủ vào, thì thấy trong phòng chỉ còn lại nam sinh xa lạ nọ. Nhìn kỹ lại một cái, lòng chùng xuống —— a, ra là cậu ta. Là nam sinh đã thấy ở trận bóng đá lúc trước, kinh tế tài chính, không sai. Thịnh Minh đứng ngoài cửa, ngẩn người, trong đầu chợt lánh qua, là cái máy ảnh sửa không được của mình.

Nam sinh thấy Thịnh Minh trở về, quay đầu qua nói: “Thẩm Dao xuống lầu mua bia rồi.”

Cậu ta hình như đã không nhớ rõ Thịnh Minh nữa.

Thịnh Minh gật đầu, xoay người đóng cửa lại, ngồi xuống trên ghế của mình.

Nam sinh không nói gì nữa, chuyên chú nhìn máy vi tính, có lẽ là đang lướt mạng. Thịnh Minh có thể nghe được âm thanh máy vi tính truyền tới, hình như là tin tức bóng đá, hay là thông báo sự kiện gì đó.

Hắn nghiêng người một chút, nhìn xem người ngồi trước máy vi tính. Cậu ta hình như không hề chú ý tới ánh mắt đến từ bên này, chỉ chuyên tâm nhìn màn hình máy vi tính. Từ đây nhìn qua, có thể thấy mũi anh chàng rất cao, tóc quả thực là màu nâu. Cậu ta không có biểu tình gì, Thịnh Minh nhớ tới ánh mắt không kiên nhẫn của cậu ta ngày đó, trong lòng lại thấy có chút xem thường. Thế là lại nghiêng đi, không nhìn nữa, mặc kệ một mình anh chàng luôn.

Không bao lâu, Thẩm Dao đã mang theo một túi bia trở về.

Thấy Thịnh Minh ngồi trên ghế, “Về rồi nè, uống không?” Nói, lại lấy hai lon bia từ trong túi ra, đặt lên bàn Thịnh Minh, “Nè.”

Là Heineken.

“Đủ không?” Thịnh Minh nghe được Thẩm Dao hỏi người kia như vậy, người kia hướng đầu về phía miệng túi xem thử, liếc nhìn một cái rồi ừ một tiếng, tiếp đó lại trêu tức Thẩm Dao rằng: “Cậu đừng có trận bóng chưa xong đã té rồi nha.”

“Xéo.” Thẩm Dao cười đạp cậu chàng một cước.



Thịnh Minh và Thẩm Dao cùng ở một căn phòng, bốn cái giường ngủ thì có hai cái không ai ở. Thịnh Minh thường có thói quen ngủ ngiêng bên trái, vừa mở mắt sẽ nhìn thấy giường ngủ trống không ở đối diện. Mà hừng đông hôm ấy, hắn đã thấy người nọ ngủ trên chiếc giường đối diện kia.

Sau đó mới biết, sáng sớm hai giờ kém, người nọ và Thẩm Dao cùng xem đá bóng. Sau đó mượn Thẩm Dao một cái ra trải giường, lót lên trên chiếc giường trống, trên người phủ một cái áo khoác, rồi cứ thế ngủ một cách qua loa.

Trên bàn và mặt đất lon Heineken rỗng tứ tán.

Sáng sớm hôm sau, đến khi Thịnh Minh sắp đi học rồi, hai người vẫn còn đang ngủ. Thẩm Dao thế nào cũng cúp học, trước đây cậu chàng thức đêm xem đá bóng một mình cũng là vậy.

Trước khi Thịnh Minh ra khỏi cửa, thấy người nọ cuộn tròn trên giường, ngủ rất sâu. Cậu ta quấn cái áo liền mũ không dày kia, hình như hơi lạnh.

Hắn nhìn tấm chăn của mình, đứng ngoài cửa ngơ một hồi, nhẹ nhàng đóng cửa lại đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play