Sau khi hạ triều, Ti Diệu Huy vội vàng thay đổi quần áo, lặng yên ra cung, đi đến Bắc Đường vương phủ.

Hoa viên Bắc Đường vương phủ mười năm như một, vẫn luôn mỹ nhã trí (đẹp đẽ thanh tao), màu xanh như tấm đêm dày. Bắc Đường Diệu Nhật đang ngồi ở trong lương đình bên ao nhìn nhi tử luyện kiếm trên cỏ.

Bắc Đường Quân Tình đã chín tuổi, dáng người thiếu niên nho nhỏ cao ngất, dung mạo tuấn mỹ, kiếm thế như gió, rất có khí thế. Bất quá Bắc Đường Diệu Nhật lại ở trong đình liên tục lắc đầu.

Bắc Đường Quân Tình rất có thiên phú, Minh Nguyệt thần công đã có chút tiến triển, kiếm pháp cũng hơn phụ thân năm đó một bậc. Nhưng tâm ý nó như băng, tính tình nhạt nhẽo; mặc dù kiếm thế sắc bén nhưng không cách nào hoàn toàn lãnh hội kiếm ý.

Ti Diệu Huy lặng lẽ đi vào, Bắc Đường Diệu Nhật quay đầu lại nhìn hắn một cái. Ti Diệu Huy cười với y, bước vào lương đình.

Bắc Đường Quân Tình đã múa xong bộ Lăng Phong kiếm pháp, trở lại lương đình, chấp tay hành lễ, “Phụ vương, hài nhi đã múa kiếm xong.”

Tiếp theo lại đối Ti Diệu Huy hành lễ, “Hài nhi gặp qua phụ hoàng.”

Ti Diệu Huy vỗ tay cười nói, “Kiếm pháp Tình nhi càng ngày càng cao siêu, rất giỏi. Rất giỏi.”

Bắc Đường Diệu Nhật hừ một tiếng, nói, “Chỉ có kiếm thế, không hề có kiếm ý. Tình nhi, kiếm pháp của ngươi đã gặp bình cảnh (chỗ gút mắc), muốn đột phá cần nhiều thời gian.”

“Ai, Tình nhi vẫn còn nhỏ, qua hai năm nữa sẽ lĩnh hội được thôi. Nó nhỏ như vậy đã có thành tựu như vậy đã là rất giỏi rồi.” Ti Diệu Huy khen ngợi, dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói), vẫy tay cho nhi tử lại gần.

Bắc Đường Quân Tình dựa vào bên người hắn, “Phụ hoàng, phụ vương nói rất đúng, mấy ngày gần đây hài nhi cũng hiểu được kiếm pháp không hề tiến bộ, còn cần phải cố gắng lĩnh ngộ mới được.”

Ti Diệu Huy cũng không đồng ý, lại nhìn đầu nó, kinh hỉ nói, “Tình nhi lại cao hơn chút rồi, đã cao không khác mấy so với Hàm nhi rồi.”

Bắc Đường Quân Tình nghe vậy, cảm thấy cao hứng, không khỏi ảm đạm cười, mang theo vài phần ngượng ngùng, nhưng lại ngoài ý muốn minh mị hoặc nhân (aka nụ cười tỏa nắng, mê hoặc lòng người).

Bắc Đường Diệu Nhật biết Ti Diệu Huy cưng chiều hài tử. Hàm nhi cũng thế, mà Tình nhi cũng thế. Cũng may hai nhi tử này vô cùng tự giác, bằng không thật đúng là bị hắn chiều quá hóa hư.

Còn một cái thai trong bụng của y nữa, nghĩ lại thấy đau đầu.

Hài tử này chưa sinh ra, Ti Diệu Huy đã khẩn trương yêu thương như vậy, chờ đến khi sinh ra rồi, sợ là sủng đến trời luôn mất.

Y vừa nghĩ đến đây, trong bụng lại thấy động động. Y nhíu nhíu mày, đỡ thắt lưng chậm rãi đứng lên.

“Làm sao vậy?” Ti Diệu Huy vội chạy lại dìu y.

Bắc Đường Diệu Nhật đẩy tay hắn ra, “Có chút mệt mỏi, ta trở về nghỉ ngơi, ngươi ở lại với Tình nhi đi.”

“Ta và ngươi cùng đi đi.”

Bắc Đường Diệu Nhật nhíu mày nói, “Không cần, ta đi ngủ một cút, ngươi ở lại đẫyem Tình nhi luyện kiếm đi. Một chút nữa Hàm nhi cũng đến.”

Ti Diệu Huy ngẫm lại thấy cũng đúng, nhân tiện nói, “Được. Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, lát nữa ta sẽ tới.”

Bắc Đường Diệu Nhật đỡ thắt lưng chậm rãi rời khỏi. Hắn đã có thai chín tháng, bụng vô cùng lớn, tình hình cũng không giống lúc có tha Tình nhi, ngay cả đi đường cũng lắc lư như bổn hùng (gấu ngốc, ý chỉ dáng đi nặng nề như gấu)

Y cảm thấy không quen với bộ dáng này, cho nên vẫn muốn tự chăm sóc, không muốn cho người khác theo hầu hạ.

Bắc Đường Quân Tình thấy phụ thân dần dần đi xa, quay đầu lại tò mò hỏi, “Phụ hoàng, lúc phụ vương sinh Tình nhi cũng là bộ dáng này sao?”

“Sao?”

“Mấy tháng nay phụ vương luôn thèm ngủ, ăn ngon, lại lười biếng không để ý đến Tình nhi. Bộ dáng khi đi đường cũng thật kì quái.”

Bắc Đường Quân Tình luôn luôn lãnh đạm, lại trưởng thành sớm, khó có lúc lộ ra dáng vẻ tò mò nên có của một hài đồng chín tuổi, không khỏi làm Ti Diệu Huy cười ha ha.

Hắn cười một lát, sờ sờ đầu nhi tử, ôn nhu nói, “Phụ vương ngươi sinh ngươi khi đang trên chiến trường, cửu tử nhất sinh mới sinh được ngươi ra, vô cùng gian khổ, đương nhiên khác nhiều so với hiện tại.” Tiếp theo thở dài, nói, “Cho nên phụ hoàng cảm thấy vô cùng có lỗi với phụ vương ngươi. Lần này y sinh, đương nhiên ta muốn hảo hảo chăm sóc y, toàn tâm toàn ý làm bạn, phải chắc chắn y được bình an.”

Bắc Đường Quân Tình như đã hiểu ra, thầm nghĩ, khó trách ta đã chín tuổi, phụ hoàng và phụ vương mới quyết định sinh thêm cho ta và đại ca một đệ muội.

Kỳ thật nó cũng đâu biết, hài tử này thực sự cũng là ngoài ý muốn mới có. Với tính cách Ti Diệu Huy, khi đã gặp chuyện năm đó cũng không muốn Bắc Đường Diệu Nhật chịu khổ thêm lần nào nữa; hơn nữa lúc hoan ái cũng không dám ở trên. Mà nếu ngẫu nhiên có cũng phải tận mắt nhìn thấy Bắc Đường Diệu Nhật uống ti dựng thang (thuốc tránh thai) mới an tâm.

Ai ngờ làm như vậy cũng không phòng ngừa được. Mấy tháng trước, Ti Diệu Huy nhất thời hứng khởi, muốn ở trên, mà Bắc Đường Diệu Nhật cũng cho hắn làm,. Tuy sau đó có uống dược nhưng không hiểu sao y lại có thai.

Ti Diệu Huy nghẹn họng nhìn trân trối, lập tức viết thư hỏi sư phó, mới biết được ti dựng thang của người Ma Da cũng không đảm bảo luôn trán thai thành công, vẫn có lúc vạn nhất không hiệu quả.

Mà bọn họ lại đúng lúc gặp phải cái vạn nhất này.

Nhưng dù có nói sao thì kỳ thật hai người có thể lại có hài tử vẫn rất vui vẻ. Hơn nữa năm đó Ti Diệu Huy không thể tận mắt thấy Hàm nhi và Tình nhi xuất thế (ra đời), đúng là chuyện làm hắn hối tiếc nhất trong cuộc đời này.

Cho nên lần này Diệu Nhật hoài thai, hắn cũng không thèm để ý đến cái gì là cung quy nữa, ngày ngày đều chạy đến bên y.

Vốn muốn Diệu Nhật vào cung chờ sinh, nhưng với tính cách của Bắc Đường Diệu Nhật đương nhiên một lời liền cự tuyệt ý của hắn. Bởi vậy Ti Diệu Huy đành phải vất vả chút, mỗi ngày bôn ba giữa hoàng cung và vương phủ.

Hắn nhìn chằm chằm Bắc Đường Quân Tình luyện kiếm thêm một chút, vừa lúc Ti Quân Hàm đến đây, Ti Diệu Huy liền cho hai huynh đệ bọn nó đùa giỡn sau viện, chính mình đi đến viện tử (nơi ở, bao gồm phòng và sân nhỏ) của Diệu Nhật.******************

Bắc Đường Diệu Nhật trở lại phòng ngủ, chỉ cảm thấy thắt lưng đau nhức không chịu nổi, muốn nằm ở trên giường ngủ một giấc. Ai ngờ ở trên giường trằn trọc, không thể đi vào giấc ngủ; bụng lại kéo căng, trướng đau khó chịu.

Y thở dài, dựa vào thành giường nghiêng người nằm xuống.

Bụng rõ ràng lớn hơn nhiều so với chín năm trước, ép tới y không thở nổi. Cho dù nửa nằm như vậy cũng không nhìn thấy chân mình đâu.

Bắc Đường Diệu Nhật thật sự không quen với bộ dáng vụng về này. Vốn khi mang thai sáu tháng, đã muốn ở lại biệt viện vùng ngoại ô, nhưng Ti Diệu Huy sống chết cũng không cho y rời khỏi tầm mắt hắn, thậm chí còn muốn y vào trong chờ sinh.

Bắc Đường Diệu Nhật bất đắc dĩ, đành phải thỏa hiệp với hắn, mình ở lại trong vương phủ không rời đi nữa.

Trong phủ đều là người một nhà, cũng không phairlo ngại băn khoăn. Nhưng ngày ngày đối mặt với ánh mắt tò mò chờ mong của Hàm nhi, Bắc Đường Diệu Nhật cũng cảm thấy khó chịu.

“Ngô…” Một cơn đau kì lạ từ trong bụng truyền ra.

Lúc Ti Diệu Huy tiến vào nhìn thấy y ôm bụng nằm trên giường, lông mày nhíu chặt, bộ dáng như rất khó chịu.

“Diệu Nhật, làm sao vậy? Sao lại không thoải mái?” Ti Diệu Huy bước nhanh đến bên người y, bắt mạch cho y.

“Không có gì, bụng bỗng nhiên thấy khó chịu, ngủ không được.” Bắc Đường Diệu Nhật cau mày, thản nhiên nói; hai tay xoa xoa lên cái bụng đã nhô cao, bụng lại đột nhiên phát đau.

“Ách…” Lại tới nữa.

Ti Diệu Huy bỗng nhiên buông tay y, vẻ mặt kích động nói, “Đại, đại ca, ngươi phải sinh.”

Bắc Đường Diệu Nhật nghe vậy sửng sốt, có chút hoài nghi nói, “Không thể nào…”

“Sao lại không? Cái thai đã chín tháng rồi, lúc nào cũng có thể sinh a.” Ti Diệu Huy nhảy dựng lên, nhất thời không biết chính mình nên làm cái gì, vô thố ở trong phòng vòng vo hai vòng, mới nhớ tới, “A, ta đi kêu ngự y!”

Bắc Đường Diệu Nhật thấy hắn hoang mang rối loạn chạy ra khỏi phòng, chính mình cũng có chút khẩn trương.

Chẳng lẽ thật sự là phải sinh? Nhưng sao cảm giác lại không giống như lúc sinh Tình nhi năm đó?

Y đang nghĩ ngợi đã thấy Ti Quân Hàm và Bắc Đường Quân Tình cùng nhau tiến vào thỉnh an.

“Cấp hoàng bá phụ thỉnh an.”

“Phụ vương.”

Bắc Đường Diệu Nhật thấy hai hài tử đều đứng ở đây, mặc dù trên người đau đến biến sắc nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, “Hàm nhi đến đây. Hôm nay có không bồi Tình nhi luyện kiếm sao?”

Ti Quân Hàm đã mười một tuổi, dáng người thon dài, khí độ nho nhã, dung mạo mặc dù không xinh đẹp như Ti Diệu Huy nhưng cũng rất tuấn mỹ so với người bình thường, lúc đứng chung một chỗ với Bắc Đường Quân Tình liền thấy đó là huynh đệ.

“Thưa hoàng bá phụ, Hàm nhi vừa rồi bồi Tình nhi luyện kiếm rồi. Nghĩ chắc hoàng bá phụ đã thắc dậy nên mới đến đây thỉnh an.”

Trong bụng Bắc Đường Diệu Nhật khó chịu, không muốn nói chuyện nhiều, muốn hai hài tử mau chóng đi ra ngoài, liền gật gật đầu nói, “Được. Ngươi có tâm. Các ngươi… Ách…” Y còn chưa dứt lời đã bị một cơn đau nhức bất thình lình đánh gãy.

Lần này đau hơn rất nhiều so với lúc trước chỉ hơi nhói đau, làm y nhất thời trở tay không kịp, lại hừ nhẹ một tiếng, đưa tay đỡ lấy bụng, không nói ra lời.

Ti Quân Hàm và Bắc Đường Quân Tình chưa khi nào thấy bộ dáng này của y, đều cực kì hoảng hốt.

“Phụ thân, người làm sao vậy?” chỉ khi nóng lòng, Bắc Đường Quân Tình mới có thể gọi Bắc Đường Diệu Nhật là ‘phụ thân’.

Ti Quân Hàm thấy tình hình bất thường, nhanh trí nói, “Hoàng bá phụ, thân thể ngài có phải không khoẻ không? Ta đi tìm phụ hoàng đến.” Nói xong vội vàng chạy đi.

Bắc Đường Diệu Nhật không muốn nhi tử phải lo lắng, xoa xoa bàn tay nhỏ bé của nó, an ủi nói, “Phụ vương không sao, hiện tại không đau.”

“Nhưng ngài ra mồ hôi lắm.” Bắc Đường Quân Tình lo lắng nói, đưa tay áo muốn giúp y lau mồ hôi.

Bắc Đường Diệu Nhật nói, “Trong phòng này thực nóng, ngươi ra ngoài trước đi.”

“Ta không nóng, ta ở lại đây bồi ngài.” Bắc Đường Quân Tình cũng không biết phụ thân phải sinh, chỉ nghĩ thân thể phụ thân không khoẻ, không chịu rời đi.

Bắc Đường Diệu Nhật giận tái mặt, “Không hiểu chuyện, sao ngươi có thể ở lại nơi này. Lăng Đào, mang nó ra ngoài.”

Tân nhậm chủ quản của vương phủ – Lăng Đào – ngay lập tức tiến vào, nghe vậy nhanh chóng thỉnh Bắc Đường Quân Tình ra ngoài.*****************

“Ca, ngươi nói phụ thân sẽ sinh cho chúng ta đệ đệ hay muội muội?”

“Không biết… Tình nhi, ngươi thích đệ đệ hay muội muội?”

Đôi lông mày xinh đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Đường Quân Tình nhăn lại, nghĩ nghĩ, nói, “Đệ đệ thì ta có thể dạy nó tập võ, muội muội thì ta sẽ yêu thương nó như Hải Liên Na a.”

Hải Liên Na là nữ nhi (con gái) của Ngôn Tử Tinh, năm nay mới vừa bốn tuổi, vẫn ở trong Bắc Đường vương phủ và hoàng cung. Ti Quân Hàm và Bắc Đường Quân Tình đều vô cùng yêu thương bé, nhưng mấy tháng trước bé bị phụ thân bé đưa đi rồi, làm cho huynh đệ hai đứa vô cùng nhớ và cảm thấy trống vắng.

Ti Quân Hàm nghe vậy vỗ tay một cái, nhìn thấy Bắc Đường Quân Tình cười dài nói, “Vẫn là muội muội đi. Ta đã có đệ đệ tốt rồi, giờ có thêm một muội muội nữa thì càng hoàn hảo.”

Kỳ thật Bắc Đường Quân Tình cảm thấy có đệ đệ hay muội muội cũng được, chỉ là có chút lo lắng hỏi, “Khi nào phụ thân mới sinh hạ bảo bảo a? Đã lâu như vậy rồi…”

Ti Quân Hàm sợ đệ đệ lo lắng, liền ngắt lời nói, “Không sao đâu, sinh bảo bảo đều phải như vậy mà. Tình nhi, không bằng chúng ta hạ bàn cờ đi. Đã lâu không cùng ngươi đánh cờ rồi, không biết kì nghệ của ngươi có tiến bộ hay không.” Nói xong liền kéo nó ra thư phòng bày một bàn cờ,, vừa không yên tâm đánh cờ vừa đợi tin tức từ nội viện.**********************

Lúc này đã gần đến hoàng hôn, Bắc Đường Diệu Nhật cũng đến lúc sinh.

“Diệu Huy, ngươi, ngươi đi ra ngoài.”

Ti Diệu Huy sửng sốt, nói, “Đại ca, ta ở trong này cùng ngươi.”

“Đi ra ngoài!” Thái độ Bắc Đường Diệu Nhật cương quyết.

Ti Diệu Huy chân tay luống cuống, hoảng nói, “Đại ca…”

“Dong dài, ách ——” Trong bụng bỗng truyền đến một cơn đau nhức, Bắc Đường Diệu Nhật đau đến cong người lên, cái bụng tròn trịa lại trĩu xuống dưới.

Ngự y Bạch Vũ – là người Ma Da mà Ti Diệu Huy mời đến từ Linh Ẩn cốc, không chỉ có y thuật cao minh mà còn có kinh nghiệm với chuyện nam tử sinh con.

Hắn trầm ổn nhìn bụng Bắc Đường vương, đoán rằng có lẽ do thai nhi hơi lớn, chỉ sợ không dễ dàng xuống như vậy. Hơn nữa Bắc Đường vương cũng không còn trẻ; tuy bề ngoài còn khá trẻ nhưng cũng đã ba mươi bảy, ba mươi tám rồi.

Ngự y chỉ nghĩ trong lòng, tay lại không ngừng xoa xoa cái bụng to tròn của Bắc Đường vương.

Bắc Đường Diệu Nhật đau đến cả người đầy mồ hôi. Lúc này lại đúng lúc nắng nòng mùa hè, khổ không nói nổi, cả người như mới được vớt từ trong nước ra.

Y biết sau đó vẫn còn rất nhiều thống khổ và chật vật đang chờ mình. Y vẫn luôn quen tỏ ra mạnh mẽ, không muốn mất mặt như thế này trước mặt Ti Diệu Huy, vì thế lại cắn răng đuổi hắn.

“Ngươi đi ra ngoài! Ta, ta không cần ngươi bồi. A ——”

Ti Diệu Huy vừa tức vừa vội, chính không biết như thế nào cho phải.

Đúng lúc này, ngự y lên tiếng, “Vương gia, vẫn nên để bệ hạ ở lại đi. Y thuật bệ hạ cao minh, không biết cao hơn so với ty chức bao nhiêu lần. Có bệ hạ ở trong này, đối với ngài hay hài tử đều rất tốt.”

Cái này đúng là việc khó thấy. Bởi ở trước mặt hoàng thượng những ngự y bình thường đều nơm nớp lo sợ, sợ đi nhầm từng bước. Mà vị ngự y này ở lâu trong linh Ẩn cốc, chỉ biết y thuật vùng Hoàng Sơn, những thức khác không muốn nghĩ đến nhiều như người ta.

Ti Diệu Huy nghe vậy mừng rỡ, vội hỏi, “Diệu Nhật, ngươi nghe thấy không? Trẫm nên ở lại đây tốt hơn.”

Lúc này từng cơn đau bụng sinh dồn dập kéo đến, Bắc Đường Diệu Nhật vừa đau vừa nóng, vừa phiền vừa nóng nảy, rốt cuộc quyết định mặc kệ hắn.

“Diệu Nhật, Diệu Nhật, nếu ngươi đau thì cứ kêu lên đi.”

“…”

“Đừng cắn môi nữa, rách cả ra rồi. Mau cắn cái này đi! Nếu không thì ngươi cán tay ta này.”

“…”

“Diệu Nhật, dùng sức! Lại dùng thêm chút lực!”

Lần này Bắc Đường Diệu Nhật dưỡng thai tốt nên lúc sinh phải cố sức hơn rất nhiều so với lúc trước.

Y nắm chặt dải khăn treo trên đầu giường, khuôn mặt tuấn mĩ nhăn lại đau đớn, khóe mắt cũng nhăn cả lại; mồ hôi xâm xấp tầm mắt y, làm tầm nhìn cũng có chút mơ hồ.

Gây sức ép đến quá nửa đêm, hài tử rốt cục cũng xấu hổ mà chiu ra. Bắc Đường Diệu Nhật chỉ cảm thấy chật vật đau đớn ơn nhiều so với lúc sinh Tình nhi.

“Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng Vương gia! Là vị tiểu công chúa.”

Ngự y cười ha hả, sửa soạn cho hài tử thật tốt rồi đưa đến trước mặt hai người.

Hài tử mới ra đời vô cùng non nớt, nhưng trên đầu đã có tóc đen bóng, da thịt phấn nộn, tiếng khóc to rõ.

Ti Diệu Huy vừa thấy liền yêu quý như trân bảo, tán thưởng, “Thật sự là tiểu mỹ nhân. Diệu Nhật, ngươi xem, nó thật xinh đẹp a.” Ti Diệu Huy nhớ tiểu vương gia Văn quốc Đông Phương Hạo Diệp cầu nữ như cuồng, không khỏi cực kì đắc ý.

Bắc Đường Diệu Nhật cũng cảm tháy mới mẻ. Y mkhông ngờ mình lại sinh ra nữ hài.

Hạ nhân vội vàng đến thư phòng báo tin vui, Ti Quân Hàm và Bắc Đường Quân Tình vẫn cố chấp không chịu đi nghỉ, lúc này đã dựa vào nhau mà ngã vào trường tháp, sớm tiến vào mộng đẹp từ lúc nào.

Vẫn là Ti Quân Hàm tỉnh lại trước, xoa ánh mắt hỏi, “Hoàng bá phụ sinh sao?”

“Chúc mừng thái tử điện hạ. Chúc mừng thế tử điện hạ. Hoàng Thượng và Bắc Đường vương mới có thêm một vị tiểu công chúa.”

Bắc Đường Quân Tình vẫn đang mơ màng, nghe vậy nhất thời thanh tỉnh, kinh hỉ kêu lên, “Ta có muội muội a.”

Nó và với Ti Quân Hàm đều hưng phấn, sau nửa đêm vẫn không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau liền khẩn cấp vào nội viện nhìn tiểu muôi muội vừa được sinh ra.

Tên của hài tử đã được quyết định từ sớm, bởi vì Hải Liên Na – nữ nhi của Ngôn Tử Tinh là trưởng tôn nữ của Bắc Đường gia, theo ngôn ngữ Tây Quyết mang ý nghĩa như hoa sen đẹp đẽ thanh tao, tên chính thức ở đây là Bắc Đường Liên Thanh. Đường Diệu Nhật và Ti Diệu Huy liền thuận theo, đặt tên cho nữ hài của mình là Bắc Đường Liên Y.

“Liên Y, tiểu Liên Y… Ha ha ha…”

Ti Quân Hàm và Bắc Đường Quân Tình hưng phấn mà vây quanh anh nhi.

Bắc Đường Diệu Nhật tựa vào trên giường, cùng Ti Diệu Huy nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của bọn nó cũng nhìn nhau cười.

Ti Diệu Huy đã qua tuổi ba mươi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp như trước. Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ho nhẹ một tiếng, nói, “Huy nhi, đã nhiều năm như thế mà giải dược của tỏa tình khiên kia ngươi vẫn chưa nghiên cứu

Ti Diệu Huy nháy mắt mấy cái, nhìn Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười nói, “Không có, đương nhiên không có. Giải dược này, ta sợ là cả đời cũng không nghiên cứu chế tạo được.”

Kỳ thật giải dược của tỏa tình khiên đã sớm giải từ vài năm trước, trong lòng hai người cũng biết rõ việc này nhưng không ai nói ra.

Bắc Đường Diệu Nhật tựa tiếu phi tiếu địa nhìn hắn một cái, nhẹ giọng thở dài, “Quên đi, dù sao nhiều năm như vậy, ta cũng quen rồi.”

Ti Diệu Huy lén cầm tay y đang để trong chăn, nhéo nhéo, ôn nhu nói, “Đúng là khó giải thích được, đúng không?!”

Bắc Đường Diệu Nhật cười khẽ không nói.

Trong phòng tràn ngập âm thanh vui mừng của bọn nhỏ.

Hiện giờ bọn họ có tử có nữ, tỏa tình ràng buộc, mọi sự đủ đầy.HẾT PHIÊN NGOẠI 2

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play