Bắc Đường Diệu Huy không biết chính mình từ khi nào đã xem ca ca quan trọng hơn tất cả những kẻ khác. Năm ấy hắn ba tuổi, được mẫu phi mang về nhà mẹ đẻ ở Đoan Vương phủ, mãi cho đến năm tuổi mới trở lại Bắc Đường gia, người duy nhất hắn còn nhớ rõ là ca ca.

Hắn còn nhớ rõ lúc ấy khi mình mở mắt ra, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào chói lọi, bên trong phòng sáng ngời.

Trong tầm mắt mơ hồ là một tiểu nam hài vẻ mặt ngưng trọng đang nằm úp sấp ở trước giường hắn, sờ sờ mặt, nhẹ giọng gọi hắn, “Huy nhi. Huy nhi mở mắt ra, ca ca ở đây này.”

Hắn nhắm mắt rồi lại mở lớn mắt, rất lớn.

Nam hài kia phát ra tiếng kêu vui mừng, ôm lấy hắn. “Huy nhi, ngươi tỉnh? Ngươi cuối cùng cũng tỉnh.”

Hắn yếu ớt gọi một tiếng với nam hài kia, “Ca ca…”

Thật sự là làm cho người ta ngạc nhiên. Trí nhớ của hài tử luôn có hạn, cho dù là người vô cùng thân thiết, sau khi rời xa mấy tháng hẳn sẽ phai nhạt dần trong kí ức của đứa bé. Nhưng Bắc Đường Diệu Huy ba tuổi năm ấy vẫn nhớ rõ một người – ca ca của hắn ─ Bắc Đường Diệu Nhật, mãi đến hai năm sau mới đoàn tụ cũng không quên.

Bởi vì người ca ca này, cái tên này, trong cuộc sống u ám cùng mẫu phi là thứ duy nhất hắn nhớ và cảm thấy được an ủi.

Bắc Đường Diệu Huy gầy gò bé nhỏ nằm trên giường một thời gian. Ca ca mỗi ngày đều đến xem hắn, nói cho hắn nghe tiến độ luyện võ của chính mình, giảng lại bài của phu tử (thầy giáo) cho hắn, nói với hắn, hắn trở về khiên y vui mừng thế nào.

“Huy nhi, ngươi trở lại thật tốt. Ta vẫn rất nhớ ngươi, ngươi là đệ đệ ta thích nhất.” Đây là lời ca ca thường nói với hắn khi đó.

Bắc Đường Diệu Huy nghe xong thực hài lòng vui vẻ. Hắn đã ngoan ngoãn uống tất cả thuốc, ăn tất cả những đồ ăn được mang đến; cho nên hắn khỏe lại rất nhanh, xuất hồ ý liêu (bất ngờ) khôi phục lại sự khỏe mạnh.

Mỗi ngày có ca ca làm bạn, với hắn mà nói là hạnh phúc nhất. Cho dù phụ vương đã trở lại, ôm hắn vào ngực, hắn cũng không cảm thấy vui hơn khi ở cùng ca ca.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng, ca ca cùng phụ vương trở về lần đó, lại có việc làm cho hắn căm ghét.

Ngày đó ca ca vô cùng hưng phấn kéo tay hắn, băng qua vương phủ rộng lớn, hành lang dài đẹp đẽ, đi vào một căn phòng hắn chưa bao giờ tới. Khi đó hình như đã bắt đầu mùa đông, trong phòng có noãn bồn (lò sưởi), vô cùng ấm áp.

Hắn theo ca ca chạy một đường, toàn thân đều là mồ hôi, không thích. Trong vườn cũng không có nha hoàn, nên hắn chỉ có thể tự mình bỏ áo choàng xuống, lấy khăn tay ra lau mặt.

“Huy nhi, mau vào đi!”

Nghe thấy ca ca ở bên trong gọi hắn liền vội vàng lên tiếng, chạy nhanh vào. Rồi hắn thấy hai tiểu hài tử, rất nhỏ rất nhỏ, đại khái cũng chỉ hai ba tuổi, phấn điêu ngọc mài (xinh đẹp). Một đứa được ca ca ôm vào ngực, một đứa đứng bên kéo góc áo, ba người cùng nhìn hắn.

“Huy nhi, ngươi xem bọn chúng có đáng yêu không a.” Khuôn mặt ca ca tươi cười vô cùng chói mắt, làm hắn phải hoa mắt.

“Bọn họ là ai?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Đường Diệu Huy trầm xuống, chầm rãi hỏi.

“Là đệ đệ muội muội của chúng ta, nàng tên là Bắc Đường Diệu Thần, hắn gọi là Bắc Đường Diệu Nguyệt. Ngươi xem bộ dạng bọn họ có phải giống nhau như đúc không? Bọn họ là song bào thai đó a.” Khẩu khí của ca ca vui mừng, trong đó dường như còn mang ý kiêu ngạo nữa.

Bắc Đường Diệu Huy không biết cái gì là song bào thai, nhưng đệ đệ muội muội thì hắn biết đến. Hắn cắn cắn môi, không nói gì.

Trên trán tiểu cô nương trong lồng ngực ca ca có mỹ nhân chí (nốt ruồi của mỹ nhân). Nàng ôm cổ trứ ca ca, nộn nộn (mềm mại) kêu, “Ca ca, hôn nhẹ…”

Bắc Đường Diệu Huy trừng lớn mắt, thấy nàng hôn một cái thật kêu trên gương mặt tuấn mĩ của ca ca.

Hô hấp của hắn đột nhiên trở nên dồn dập, phát ra thanh âm phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Một loại cảm giác chưa bao giờ biết đến thoáng chốc ngập tràn trong lồng ngực nhỏ.

Đầu hắn nóng lên, lập tức tiến lên, đem tiểu cô nương dang trong lồng ngực ca ca túm ra, dùng sức ném trên mặt đất, chỉ thẳng mũi nàng kêu to, “Y không phải ca ca ngươi! Không được ngươi hôn y!”

Nữ hài sững sờ ngồi dưới đất.

Bắc Đường Diệu Huy quay người lại, hung hăng đẩy nam hài vẫn đang túm góc áo của ca ca bên kia. “Hắn cũng không phải ca ca ngươi! Biết chưa?!”

Nam hài bị hắn đẩy mạnh phải lảo đảo hai bước, đặt mông té ngã trên mặt đất.

Hai đôi mắt giống nhau như đúc hoang mang lúng túng nhìn ca ca và hắn lúc ẩn lúc hiện. Bọn chúng chưa bao giờ gặp phải tình huống này, trong nhất thời không biết có nên khóc hay không.

Bắc Đường Diệu Huy ôm lấy ca ca, kêu lên như thị uy, “Y là ca ca ta, không phải của các ngươi! Ta mới là đệ đệ của y, không cho các ngươi đụng đến y!”

Rồi không biết là ai trong song bào thai, cõ lẽ là đồng thời, bỗng ‘oa’! một tiếng, cùng khóc rống lên.

“Còn khóc nữa! Thật đáng ghét!” Bắc Đường Diệu Huy có chút chán ghét, có chút đắc ý. Hắn ôm chặt lấy ca ca, chứng minh mình là đệ đệ duy nhất.

Ca ca ngơ ngác đứng đó. Bắc Đường Diệu Huy lấy khăn tay ra, dùng sức lau mặt y, nhưng vẫn thấy chưa hài lòng liền nhún chân lên, học bộ dáng của nữ hài kia, dùng sức cọ cọ hai gò má ca ca, miệng còn lầm bầm, “Nàng thật đáng ghét! Thật đáng ghét!”

Hắn cọ xong bên này lại cọ đến bên kia. Khi hai bên đều cọ xong liền chuyển qua cái bóng trơn láng của ca ca, tả cọ hữu cọ rồi mới thuận theo cái mũi thẳng tắp xuống cằm, đến khi đem mặt ca ca cọ đến dính đầy nước miếng của hắn mới thỏa mãn.

“Huy nhi, buông ra!” Ca ca bị hắn cọ đến khó chịu, bắt đầu đẩy hắn. Nhưng hắn cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra mà chưa cọ xong thì không chịu buông tay.

Hắn muốn trên mặt ca ca chỉ có dấu ấn của mình, không để cho người khác tìm được chỗ nào khác.

Trong lòng một bên mơ mơ hồ hồ như thế nghĩ muốn thế, một bên thật sự hành động.

Bắc Đường Diệu Huy cố gắng nhớ lại cách ‘đóng ấn’ của mấy người lớn, ngay cả mí mắt của ca ca cũng không buông tha; hai tay ôm đầu y, nhanh chóng in dấu lại trên cả hai mí mắt của y. Cuối cùng còn nghĩ đến mọt chỗ lập tức rời miệng, hướng đến đúng chỗ đó mà hôn lên.

“Huy nhi, ngươi buông… Ngô ngô…” Ca ca nói còn không xong, miệng đã bị hắn chặn lại.

Bắc Đường Diệu Huy dùng sức đóng một con dấu cuối cùng ở đây, trong lòng đắc ý nghĩ, ‘đóng dấu’ xong rồi, ca ca chỉ có thể là của ta, xem các ngươi còn có thể đụng làm sao!

Bắc Đường Diệu Huy dùng sức gặm môi ca ca, cảm xúc mềm mại đụng vào đám mây vị ngọt nhàn nhạt như vj của cây đào mật làm lòng hắn thấy thật ngọt ngào.

Đang đắc ý, đột nhiên một lực mạnh ập đến, người đã bị ca ca hung hăng đẩy ra, ‘Bịch’! một tiếng dụng vào phía sau bàn mộc trác (bàn gỗ đàn hương). Năm đó y còn nhỏ, người còn thấp, phía lưng nặng nề vâ vào mộc trác (bàn gỗ) cứng rắn, lập tức hoa mắt mềm nhũn, miệng vết thương vừa khép miệng lại nứt ra.

Hắn đau đến hô một tiếng, nghe thấy thanh âm giận dữ của ca ca.

“Huy nhi, ngươi khi dễ đệ đệ muội muội! Giờ lại còn cắn ta? Ngươi quá đáng rồi… Nguyệt Nguyệt, Thần Thần, ngoan, đừng khóc.”

Bắc Đường Diệu Huy choáng đầu hoa mắt, thấy ca ca chạy đến bên hai đệ muội, một tay, một tay kéo bọn chúng lại dỗ dành, căn bản không liếc đến mình một cái. Hắn không thể tin được ca ca lại không để ý tới hắn, còn đi dỗ hai tiểu quỷ đáng ghét kia.

Hắn vốn đau đến nước mắt đều chảy xuống dưới, nếu là bình thường đã sớm kêu to, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ trắng bệch, cắn môi không phát ra tiếng.

“Nguyệt Nguyệt, Thần Thần đừng khóc, đau chỗ nào? Cho ca ca nhìn xem…”

“Ô ô ô… Ca ca, ca ca…”

Hai tiểu quỷ đang hoảng sợ tranh lên trước ôm lấy Bắc Đường Diệu Nhật, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, hai đôi mắt to giống nhau đều ngập nước, lúc nhìn Bắc Đường Diệu Huy là vô cùng sợ hãi, khi nhìn Bắc Đường Diệu Nhật lại là nhất nhất tin cậy.

Trên lưng Bắc Đường Diệu Huy đau như bị lửa đốt, nhưng ca ca vẫn không liếc mắt nhìn hắn một cái. Cái loại cảm giác bị bỏ qua này, làm trong lòng hắn phát lạnh, khủng hoảng tới cực điểm.

Hắn vẫn nghĩ người ca ca yêu nhất là mình, nhưng hiện tại lại đột nhiên ý thức được,  phần yêu mến này đã bị người khác đoạt đi rồi.

Hắn khó hiểu đứng lên, bộ ngực hồng hộc thở dốc rồi mới cắn răng một cái, bỏ chạy ra ngoài.

Hắn không rõ! Vì sao ca ca bị đoạt đi rồi?

Gió Bắc rét lạnh như đao phong vô tình cắt lên hắn, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn hiện lên nét hồng hồng đo đỏ lưu lại thật nhiều ngày.

Đó là lần đầu tiên Bắc Đường Diệu Huy vì ca ca thương tâm, thương tâm vô cùng, dường như còn đau hơn lúc mẫu phi nổi điên ném hắn vào đại hỏa hừng hực thiêu đốt.

Nỗi đau bị xem thường, bị vứt bỏ này khắc sâu trong nội tâm hắn, đến khi trưởng thành cũng mãi không quên được. Thậm chí vì tránh để mình bị thương tổn như thế, hắn không phải một lần… mà làm rất nhiều chuyện sau đó nữa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play