Ti Diệu Huy mang nhi tử trở lại Tô Tâm điện. Những cung nữ nhũ mẫu lúc trước hầu hạ không chu toàn đều bị thay đổi.

Có thể là do đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, tiểu hàng tử đã quen với lãnh viện ở hậu sơn bỗng nhiên oa oa khóc lớn lên, ôm chặt lấy Ti Diệu Huy không buông tay, không chịu cho bế đi.

“Xảy ra chuyện gì? Hàm nhi ngoan, để nhũ mẫu cho ngươi uống sữa nha.”

Ti Diệu Huy tâm tình tốt, vô cùng kiên nhẫn, dỗ dành hài tử đang khóc nháo không ngừng không lòng, cảm thấy lông mi dài của nó thật sự giống mình như đúc, đáng tiếc ngũ quan lại giống Quân Như Trúc, thanh tú có thừa nhưng xinh đẹp không đủ. Bất quá hắn vốn cũng không quá để ý đứa con có mỹ mạo hay không. Nam hài tử có bộ dạng đoan chính là tốt rồi, quá đẹp dễ mang lại phiền toái, chính hắn là ví dụ tiêu biểu.

“Hàm nhi bảo bảo, ngoan ngoãn không khóc, phụ hoàng thương ngươi.”

Ti Diệu Huy ôm nhi tử nhẹ nhàng dỗ dành, làm cho cung nữ âm thầm giật mình. Vốn nghĩ Hoàng Thượng không trưởng tử lai lịch không rõ này; nhưng hôm nay xem ra là sai lần rồi.

Dương quang giữa trưa ấm áp tiến vào chăn đệm, chiếu đến trên người phụ thân trẻ tuổi mĩ mạo, có vẻ phá lệ ôn nhu và từ ái. Một loại tâm tình kỳ diệu từ đáy lòng cung nữ trả tuổi âm thầm dâng lên. Nam tử xuất chúng như thế, lại là vua của một nước, đúng là có mị lực khuynh quốc khuynh thành.

Bất quá Ti Diệu Huy cũng không có tâm tình đi để ý tâm tư của cung nữ này. Hắn dỗ nhi tử đến vui vẻ, bỗng nhiên Lưu công công bước nhanh đến, thần sắc có chút kích động.

“Bệ hạ, không tốt.”

Ti Diệu Huy nhìn bộ dạng đó của hắn, nhíu nhíu mày, đem hài tử giao cho cung nữ, phất tay làm cho các nàng đều lui ra, nói, “Nói đi, có chuyện gì?”

“Bệ hạ, đêm qua Văn quốc Tĩnh tiểu vương gia… ở Bắc Đường vương phủ bị người bắt đi.”

“A?” Ti Diệu Huy sửng sốt, người đầu tiên hắn nghĩ đến là Đông Phương Hạo Diệp hay nói giỡn. Tiểu tử kia làm việc không đầu không đuôi, tâm cơ lại thâm trầm, thủ đoạn độc địa, ai biết lại đang trò quỷ gì.

Bất quá hắn lập tức nghĩ đến, Bắc Đường Diệu Nguyệt hiện tại đang có thai, năm trước lại mới vừa động thai khí, hiện tại Đông Phương Hạo Diệp đương nhiên căng thẳng, mấy ngày trước đây còn tiến cung tìm mình nói muốn có loại dược mà làm cho người ta sinh không đau, nói vậy có lẽ sẽ không lén làm chuyện gì khiến Diệu Nguyệt lo lắng đâu.

“Tra được là người nào làm chưa?”

“Trước mắt còn chưa rõ ràng, mọi người trong Bắc Đường vương phủ đã được điều đi tra xét rồi. Nhưng nghe nói võ công và thủ đoạn dường như không giống người trong nước.”

Ti Diệu Huy nhíu mày, “Sao vậy bây giờ mới báo đến trong cung?”

“Tam thế tử đêm qua vì cứu Tĩnh vương gia bị thương, ngất đi, buổi trưa mới tỉnh. Tỉnh lại lập tức cho người lấy lệnh bài tiến cung, thỉnh cầu bệ hạ phái cấm quân cùng điều tra.”

“Cái gì? Diệu Nguyệt bị thương? Ngươi sao không nói sớm!” Ti Diệu Huy nhảy dựng lên, vội vàng chạy ra ngoài điện, nói, “Lập tức truyền khẩu dụ của trẫm, cho cấm quân hiệp trợ điều tra với Bắc Đường vương phủ. Trẫm đi Bắc Đường vương phủ.” Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, dặn dò nói, “Tặc nhân (kẻ bắt cóc) này lai lịch không rõ, nhớ kỹ đừng đả thảo kinh xà, việc tìm người phải âm thầm tiến hành.”

“Vâng.”

Ti Diệu Huy đi đến cửa cung, đột nhiên lại dừng lại, nghĩ nghĩ rồi xoay người thấp giọng nói với Lưu tổng quản, “Chuyện này trước đừng cho vị kia ở cấm địa biết. Ngươi cho thị vệ ở hạu sơn canh phòng chặt một chút, đừng cho người nào rảnh rỗi tới gần.”

“Vâng.” Lưu tổng quản đáp, trong lòng lại nhịn không được nhắc nhở, “Nhưng bệ hạ, vị kia ở hậu sơn ám vệ của chính mình, là ngài ngầm đồng ý có thể lui tới. Việc này sao có thể giấu được a?”

Ti Diệu Huy nhất thời cũng không có cách, chỉ có thể nhăn mặt nói, “Có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu a.”

Hắn dẫn người vội vàng tới Bắc Đường vương phủ. Lúc này trong vương phủ trải qua trận tập kích và đại hỏa đêm qua đã dần khôi phục từ hỗn loạn ban đầu, nhìn qua gọn gàng ngăn nắp, cũng không có cảnh tượng rối loạn.

Cái này đương nhiên là do cách cách quản lý của Bắc Đường vương. Cho dù y không ở trong phủ nhưng cũng có Lăng tổng quản đảm đương trọng trách.

Ti Diệu Huy thấy thoáng yên tâm, nhưng khi vào Hàn Thanh các, nhìn bộ dáng thê thảm chật vật của Bắc Đường Diệu Nguyệt lại không khỏi tức giận và đau lòng.

“Trương thái y đã tới ma? Khai phương thuốc nào rồi?”

Lăng tổng quản nhanh chóng đưa phương thuốc Trương thái y khai buổi sáng.

Trương thái y kia thái độ làm người ổn trọng, y thuật lão luyện, được Ti Diệu Huy vô cùng tín nhiệm, bởi vậy sau khi Thu Tử Lăng rời khỏi Diêu Kinh liền phái ông tới chuyên môn chiếu cố Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Ti Diệu Huy nhìn phương thuốc, lại tự mình chẩn mạch cho Diệu Nguyệt, nói, “Phương thuốc này là tốt rồi, cứ dùng nó đi. Diệu Nguyệt, trẫm đã sai người phong tỏa kinh thành, cấm vệ quân đã điều tra, không có việc gì đâu, ngươi không cần lo lắng.”

Sắc mặt Bắc Đường Diệu Nguyệt tái nhợt, nằm ở trên giường, thấp giọng nói, “Cám ơn Nhị ca.”

Ti Diệu Huy vỗ vỗ tay nó, an ủi nói, “Bây giờ thân mình ngươi không giống trước, nhất định phải cẩn thận bảo trọng. Thiên đình Đông Phương Hạo Diệp sung mãn, vận thế rất mạnh, nhất định sẽ bình an vô sự.”

(thuật coi bói mặt ngày xưa: vị trí thiên đình: vị trí giữa trán mà đầy đặn thì đó là người có phúc)

Bắc Đường Diệu Nguyệt lặng yên không nói.

Ti Diệu Huy lại bồi nó trong chốc lát, thấy nó uống xong dược, chờ đến khi nó ngủ được mới rời khỏi Hàn Thanh các, dặn dò Lăng tổng quản, “Thương thế trên người Tam thế tử không đáng lo, nhưng thai tức không ổn, nhất định phải cẩn thận chú ý, ngàn vạn lần đừng cho nó lo lắng cái gì nữa.”

Bất quá hai người đều biết điều này là không thể. Lúc này Bắc Đường Diệu Nguyệt sao có thể an tâm tĩnh dưỡng?

Ti Diệu Huy dược thuật cao minh, y thuật cũng cao siêu hơn so với người bình thường, nhưng loại chuyện này cũng không phairchir dùng dược là được.

Cơ thể Bắc Đường Diệu Nguyệt bị thương, tâm tư lại ưu trọng (nặng nề lo lắng). Hài tử… chỉ có thể nhìn vận khí.

Trở về hoàng cung, Ti Diệu Huy lập tức bắt tay điều tra chuyện này. Dù sao Đông Phương Hạo Diệp là vương gia Văn quốc, ở Bắc Đường vương phủ trong Minh quốc xảy ra chuyện này thì phải nên cho Văn đế một câu trả lời thỏa đáng. Mà đúng lúc này lại truyền đến tin có dị động ở Linh Châu; hơn nữa mùa xuân đến, phía nam Minh quốc lại bắt đầu bị xuân tấn (lũ lụt định kì vào mùa xuân). Chuyện to chuyện nhỏ dồn dập mà đến, hết sức rối ren.

Ti Diệu Huy bị mấy việc này quấn lấy không thoát ra được, trong lòng lại không biết võ công của Bắc Đường Diệu Nhật đã khôi phục chưa, còn lo lắng chuyện trong vương phủ đã rơi vào tai y. Kết quả đến hai ngày, Bắc Đường Diệu Nhật bên kia quả nhiên không giấu được.

Bắc Đường vương đã khôi phục võ công, đương nhiên Hồng Châu không thể ngăn lại nữa. Nàng vội vàng báo lại, nói Bắc Đường vương đã muốn rời khỏi cấm địa ở hậu sơn.

Ti Diệu Huy nghe xong ngẩn ngơ. Tuy rằng sớm có chuẩn bị trong lòng nhưng vẫn có chút bất an.

“Hồng di, ngươi nói y đã biết chyện Tĩnh vương gia rồi, giờ phải làm sao?”

Hồng Châu nói, “Theo tính cách của Vương gia, tất sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

“Trẫm lo lắng chính là chuyện này.” Ti Diệu Huy nhíu mày, khoanh tay ở thư phòng đi qua đi lại, nói, “Trẫm được tin, chuyện này có thể có quan hệ với người Tây Quyết.”

Tây Quyết và Bắc Quyết là hai đạo họa của biên cảnh Minh quốc. Cũng may những tộc này chia rẽ, còn có thể khống chế. Nhưng lúc này bọn chúng lại xuất hiện ở Diêu Kinh, còn bắt Đông Phương Hạo Diệp, dụng tâm tương đối có thể hiểu được.

Hồng Châu nghi hoặc nói, “Người Tây Quyết? Vì sao bọn chúng phải bắt Tĩnh vương gia? Vậy chẳng phải là muốn đối nghịch với Văn quốc sao?”

“Hồng di, ngươi có điều không biết. Hiện tại Bắc Dự vương Ti Giản trú binh ở Linh Châu, mẫu phi của hắn là người Tây Quyết.”

“Hoàng Thượng, ngài hoài nghi…”

Ti Diệu Huy trầm ngâm nói, “Trong lòng trẫm có chút bất an. Đại ca từng nói muốn đích thân đi Linh Châu giải quyết chuyện phản loạn lần này.

Trẫm vẫn lo lắng, vốn không muốn cho y giải dược, nhưng ngày ấy nghe xong lời ngươi nói, lại nói đến tính tình đại ca, khi muốn làm chuyện gì thì không phải chỉ vì mất đi công lực mà không làm. Nếu để y tay không tc sắt đi tới Linh Châu thì không bằng cứ để y khôi phục võ công còn hơn. Bởi vậy trẫm mới đem giải dược cho y. Nhưng hiện tại… chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy.”

Hồng Châu không nói. Đôi mi thanh tú của Ti Diệu Huy nhăn chặt.

Nếu chỉ là trấn áp Bắc Dự vương phản loạn, cho dù Bắc Đường Diệu Nhật hiện tại có thai trong người, nhưng tọa trấn trong quân chỉ huy chiến trường cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Nhưng nếu Đông Phương Hạo Diệp bị bắt việc có liên quan đến Bắc Dự vương, nói không chừng Bắc Đường Diệu Nhật sẽ gặp tự mình đối phóc, đi cứu Đông Phương Hạo Diệp. Nếu vậy sự tình sẽ rất khó giải quyết.

Hồng Châu nói, “Bệ hạ, nếu thực sự như vậy thì phải làm sao mới tốt đây?”

Ti Diệu Huy thở dài, chậm rãi nói, “Trẫm đăng cơ không lâu, căn cơ không ổn định. Hiện tại Minh quốc có năm lộ đại quân, Lý tướng quân suất lĩnh mười lăm vạn quân Tây chinh đã theo Ti Giản làm phản. Cung Kiếm Vũ suất lĩnh Bắc quân nhu đóng ở biên cương phương Bắc, không thể điều động.

(năm loại đại quân: thủy binh, bộ binh, kỵ binh, cấm vệ quân, quân nhu.

Quân Tây chinh: quân chủ lực phía tây.

quân nhu: quân hậu cần, không chiến đấu mà chỉ cung cấp nhu yếu phẩm cho quân đội.)

“Chúng không thể chiến đấu với thủy quân Giao đảo được. Chỉ còn lại đại quân Sóc Châu và hai lộ binh mã đóng quân tại Úy Nam là có thể sử dụng.

Mà mười vạn tinh binh Úy Nam sớm đã được Úc tướng quân suất lĩnh, đang đối chọi với phản quân ở Linh Châu; song phương giao chiến ác liệt. Nếu tính đến chuyện tăng quân thì ngoại trừ năm vạn cấm quân tại đây của trẫm thì chỉ có đại quân Sóc Châu.”

Nhưng đại quân Sóc Châu cũng do Bắc Đường vương kiểm soát. Nếu không có mệnh lệnh của y, chỉ sợ dù cho hoàng đế không thể sai bảo.

Nếu cẩn thận mà nói thì trừ bỏ chinh Tây đại quân của Lí Tham, còn lại bốn lộ binh mã đều là của Bắc Đường vương.

Cung Kiếm Vũ và Bắc Đường gia là quan hệ thông gia, đương nhiên không cần phải nói. Mà Úc Phi Khanh và đại quân Úy Nam vốn đó là thủ hạ của lão Bắc Đường vương, Giao đảo Thủy sư cũng vẫn phục tùng Bắc Đường vương, là quân đoàn đứng đầu của Minh quốc sừng sững không ngã hơn mười năm qua.

Minh quốc có năm lộ đại quân thì có đến bốn lộ đại quân là do Bắc Đường vương nắm chắc trong tay. Ti Diệu Huy thậm chí từng hoài nghi, Bắc Đường Diệu Nhật sở dĩ giết nhi tử độc nhất Lí Dược của Lí Tham, nói không chừng là muốn buộc lão tạo phản, danh chính ngôn thuận đoạt lại quân quyền của lão.

Hồng Châu nghe xong Hoàng Thượng nói, lặng yên một lát mới nói, “Bệ hạ, ngài hảo hảo nói chuyện với Bắc Đường vương đi.”

“Nói chuyện? Nói không tới đâu đâu.” Ti Diệu Huy lắc đầu cười khổ, “Tính tình của đại ca trẫm rất rõ, từ nhỏ đến lớn, nhìn như là y vô cùng yêu thương trẫm, nhưng kỳ thật người chân chính mạnh mẽ cường thế lại chính là y. Nếu trẫm phải trấn áp phản loạn ở Linh Châu, tất nhiên phải điều động đại quân Sóc Châu; mà người duy nhất có thể chỉ huy quân Sóc Châu thì chỉ có đại ca. Y nhất định sẽ đi, trẫm ngăn cản không được.”

Hồng Châu chần chờ nói, “Để y cân nhắc hài tử còn chưa sinh ra, đừng tự đưa mình vào nguy hiểm, cũng không được sao?” Hồng Châu dù sao cũng là nữ nhân, ở trong lòng của nữ nhân thì cốt nhục của chính mình mới là trọng yếu nhất. Tuy nàng vẫn sinh hoạt trong cung, cả đời chưa gả nhưng bản năng mẫu tính vẫn làm nàng cho rằng Bắc Đường vương sẽ không làm nguy hại đến hài tử của chính mình.

“Vô ích thôi.” Ti Diệu Huy sâu kín thở dài một tiếng.

“Cái gì vô ích?” Bỗng nhiên một thanh âm trong trẻo đích thanh âm truyền đến từ ngoài điẹn. Một thiếu niên nhanh chóng tiến vào.

Thiếu niên kia cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng vô cùng tuấn tú, anh khí bừng bừng, dáng người cao ngất. Cả người thiếu niên hiện lên thần thái sáng láng khỏe mạnh, một đôi mắt đen vô cùng linh động.

“Nhị ca, ngươi vừa rồi nói cái gì vậy? Cái gì vô ích?”

“Không có.” Ti Diệu Huy bất động thanh sắc, phất tay cho Hồng Châu lui ra, đảo mắt cười với thiếu niên kia, “Hôm nay sao lại tiến cung? Ngày thường thỉnh đều thỉnh không nổi.”

Thiếu niên cười nói, “Hôm nay đại ca hồi phủ, ta sợ ngươi ở đây tịch mịch, cố ý đến xem ngươi.”

“Tin tức của ngươi thật linh thông.” Ti Diệu Huy buồn bã ỉu xìu ngã vào trường tháp.

Thiếu niên kia ở trước mặt hắn cũng không quy củ gì, tùy ý nằm úp sấp lên tháp, cười hì hì nói, “Nhị ca ngươi xem ngươi kìa, đại ca vừa đi, mặt của ngươi khổ như ăn phải hoàng liên (vị thuốc của đông y, rất đắng) ấy.”

“Tới địa ngục đi! Không biết lớn nhỏ!” Ti Diệu Huy trừng mắt một cái, lập tức lại sờ sờ mặt, “Làm sao lại khổ chứ?”

Thiếu niên nhịn không được cười ha ha, “Nhị ca, đại ca đi rồi cũng tốt, ngươi lại không thể giam y cả đời.”

“Ngươi thì biết cái gì?”

“Thiết! Ta không biết. Ta chỉ biết ta đến này Diêu Kinh ba tháng, hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy mặt đại ca. Không phải bị ngươi gây chuyện thì có thể xảy ra chuyện gì nữa? Hoàng đế ngươi còn không làm rõ a?”

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi muốn làm hoàng đế này chắc? Nhưng ta bị giam ở đây rồi thì phải làm sao! Ngươi còn muốn tố cáo với phụ vương hả?” Tâm tình Ti Diệu Huy không tốt, ánh mắt nhíu lại, sâu kín nói.

Thiếu niên này không phải người khác, đúng là nhi tử nhỏ nhất của Bắc Đường gia ── Ngôn Tử Tinh. Nó là nhi tử của lão Bắc Đường vương và Ngôn Phi Ly phu phu hai người sở sinh lão lai tử (con ruột được sinh khi đã lớn tuổi) ở nơi ẩn cư Linh Ẩn cốc.

Bởi vì kém nhiều tuổi so với đám người Bắc Đường Diệu Nhật, lại vẫn sinh hoạt trong cốc, không hề quay lại vương phủ, nên Bắc Đường Diệu Thần và Diệu Nguyệt tỷ đệ vẫn không biết chuyện. Nhưng Ti Diệu Huy từ nhỏ ở Linh Ẩn cốc học y, đương nhiên biết đến nó.

Việc này trong vương phủ chỉ có hắn và Bắc Đường Diệu Nhật hai người hiểu rõ tình hình, cho nên ở trong lòng hắn làbí mật hiếm hoi mà hắn và Diệu Nhật cùng sở hữu, cũng bởi vậy nên hắn đối với tiểu đệ Ngôn Tử Tinh yêu thương hơn vài phần. Hơn nữa bộ dạng Ngôn Tử Tinh vô cùng giống với Bắc Đường Diệu Nhật, cho nên càng thêm được hắn yêu thích.

Hắn cùng với Ngôn Tử Tinh ở cốc trong thời gian khá lâu, cảm tình huynh đệ còn hoàn hảo hơn một chút so với tỷ đệ Diệu Thần, Diệu Nguyệt.

Ngôn Tử Tinh này lớn lên từ nhỏ trong cốc, không hiểu quy củ trong vương phủ và thâm cung, lại là ma tử (con nhỏ nhất) của hai vị phụ thân, từ nhỏ được sủng ái, vô cùng thân cận với Ti Diệu Huy; bởi vậy ở trong hoàng cung cũng tự nhiên đi lại, không cố kị cái gì.

“Ta sẽ không đi tố cáo đâu. Nhưng hiện tại việc ở Linh Châu vô cùng cấp bách, Đông Phương Hạo Diệp ngu ngốc kia lại bị bắt đi, đại ca sao còn có thể ở lại trong cung cùng ngươi? Có đại ca ra mặt, việc này khẳng định có thể giải quyết.” Ngôn Tử Tinh cũng không biết Bắc Đường Diệu Nhật không phải là cam tâm tình nguyện ở lại trong cung, mà là bị Ti Diệu Huy phong bế võ công, bất đắc dĩ phải ở lại. Nó chỉ cảm thấy tình cảm của đại ca và nhị ca vô cùng tốt, chơi đùa ầm ĩ.

Ti Diệu Huy đương nhiên sẽ không nói cho nó chân tướng; nghe vậy không khỏi cười khổ, nói lảng sang chuyện khác, “Hôm nay ngươi chạy tới rốt cuộc là muốn cái gì? Đừng nói là thật sự muốn đến xem trẫm a.”

“Nhị ca, ta muốn mượn ít binh của ngươi.”

“Mượn binh? Mượn binh làm gì?” Ti Diệu Huy có chút ngoài ý muốn.

“Đi tìm Đông Phương Hạo Diệp.”

Ti Diệu Huy nhìn nó, “Chuyện của Tĩnh vương gia trẫm đã phái người đuổi theo tra xét, không cần ngươi nhúng tay.”

Ngôn Tử Tinh vội la lên, “Cái này không phải nhúng tay. Hiện tại chuyện ở Linh Châu thật sự cấp bách, ngươi và đại ca vội không để ý đến, Tam ca lại là bộ dáng kia… Đông Phương Hạo Diệp tốt xấu gì thì cũng là Tam tỷ phu của ta, cũng phải làm chút gì đó chứ.”

Ti Diệu Huy nhìn không chuyển mắt, cũng không nói gì nữa.

Ngôn Tử Tinh bị hắn nhìn đến chột dạ, nhịn không được nói, “Ngươi nhìn cái gì? Ta muốn tận lực cũng không được sao? Đừng xem ta như tiểu hài tử nữa!”

Ti Diệu Huy trầm ngâm một lát, nói, “Việc này ngươi cùng đại ca thương lượng trước đi. Nếu y đồng ý, trẫm liền điều binh cho ngươi.”

Ngôn Tử Tinh vui vẻ, “Được, một lời đã định! Ta đi tìm đại ca.” Nói xong nhảy dựng lên, chạy ra ngoài.

Ti Diệu Huy nhìn bóng dáng nó, hai tròng mắt híp lại.

Nhất cử nhất động của Ngôn Tử Tinh khi đến Diêu Kinh hắn đều biết rõ. Hài tử này để bụng với chuyện của Đông Phương Hạo Diệp… cảm thấy c không phải chuyện tốt gì cả.

Hắn càng nghĩ càng phiền não, không khỏi thở dài.

Thật sự là  sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới a.**************************

Bắc Đường Diệu Nhật nhìn bộ binh đồ (bản đồ đóng quân) trên tường, nhíu chặt mày, ngón tay vuốt nhẹ theo mép trường tiệm Linh Châu, tô lại sơn đạo gập ghềnh.

Đã qua hơn nửa tháng, y xác định Đông Phương Hạo Diệp nhất định là bị người Tây Quyết bắt đến Linh Châu.

Lộ trình từ Diêu Kinh đến Linh Châu dài nửa tháng, đại quân Sóc Châu do y an bài hạ đã xuất phát, qua vài ngày nữa sẽ đến. Y cũng đang chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ khởi hành, nhưng Diệu Nguyệt…

Thu thần y cùng Thu Tử Lăng trở lại Diêu Kinh chẩn đoán Diệu Nguyệt hoài song thai, nhưng nó lại muốn mang thân mình đó đến Linh Châu cùng mình.

Bắc Đường Diệu Nhật xoa xoa cái trán.

Làm sao có thể được chứ? Không nói đến trước đó nó thiếu chút nữa sanh non, hiện tại thật vất vả mới có thể an thai, bây giờ mới sáu tháng lại phải một đường xóc nảy đến chiến trường, ngẫm lại liền lo lắng không thôi.

Bắc Đường Diệu Nhật phiền não, bỗng nhiên trong bụng động động làm y sửng sốt một chút, không khỏi cười khổ, bàn tay to xoa xoa bụng mình.

Còn nói Diệu Nguyệt đâu, chính mình cũng đang có hai năm tháng lại muốn dẫn binh xuất chinh, chỉ sợ so với nó còn quá đáng hơn.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên mép áo bào đã hở ra hình dạng, tâm tư Bắc Đường Diệu Nhật vô cùng phức tạp.

Lúc đầu y vẫn không thể tin được chính mình có thai, ở cấm địa sau hậu cung không thể tìm người chẩn đoán, lại càng không muốn nói cho Diệu Huy, chỉ có thể đoán trong lòng. Đến khi hài tử dần dần thành hình, thậm chí bắt đầu ở trong bụng chậm rãi hoạt động, y mới tin tưởng mình thật sự có hài tử của Diệu Huy.

Chuyện này thật làm cho y khiếp sợ.

Thì ra chính mình đối Huy nhi là có tình, này hài tử là minh chứng hùng hồn nhất. Buồn cười nhất là mình vẫn ngại danh phận của huynh đệ mà không chịu thừa nhận, đến tột cùng vì sao phải lừa mình dối người như thế? Nhưng lúc này tình thế trong triều lại làm cho y không thể đem chuyện này nói cho Ti Diệu Huy.

Minh quốc hiện giờ đang hỗn loạn bất an. Ti Diệu Huy đăng cơ chưa lâu, căn cơ chưa ổn. Chuyện của Bắc Dự vương nếu không nhanh chóng giải quyết, đối với Minh quốc hay đối với Diệu Huy đều có nguy hại rất lớn, cho nên vô luận như nào y cũng muốn nhanh chóng giải quyết mối họa này! Nhưng trước mắt tình thế Linh Châu nguy cấp, không tự mình giải quyết thì không ổn, cho nên y phải tự mình đến.

Nếu để cho Huy nhi biết mình có cốt nhục của hắn, chỉ sợ hắn có chết cũng sẽ không cho mình rời kinh. Bởi vậy Bắc Đường Diệu Nhật quyết tâm đem việc này giấu diếm.

“Hảo hài tử, phụ thân sẽ không bỏ ngươi. Ngươi ngoan ngoãn một chút, nghe lời, phụ thân sẽ bảo vệ ngươi…” Bắc Đường Diệu Nhật cúi đầu nói chuyện với hài tử trong bụng. Ánh mắt luôn luôn lạnh lẽo cứng rắn kiên quyết giờ hiện ra sự ôn nhu say lòng người.

Y chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình tự dựng dục con nối dòng. Nhưng hài tử này nếu đã đến đây thì y cũng không thể cự tuyệt. Hơn nữa Nam tử Ma Da động tình thụ thai, đó đúng là cốt nhục của người trong lòng, sao có thể nhẫn tâm bỏ đi?

Bắc Đường Diệu Nhật tuy có chí lớn, kế hoạch lớn trong lòng, nhưng cũng sẽ không coi hài tử chính mình là chướng ngại vật. Nhưng hài tử này tới thật sự không đúng lúc, không thể không làm cho y lo lắng ưu sầu.

Giống như cảm giác được sự bất an của y, thai nhi trong bụng nhẹ nhàng động động. Bây giờ từ bên ngoài xem chưa rõ nhưng Bắc Đường Diệu Nhật lại có thể rõ ràng cảm nhận được hài tử đang lớn dần và hoạt động.

Y không khỏi cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bụng hơi gồ lên, “Ngươi sợ hãi sao? Đừng sợ, ngươi là hài tử của phụ thân, nhất định phải kiên cường, phụ thân tin tưởng ngươi!” Nói xong lại cảm thấy chính mình nói chuyện với thai nhi trong bụng, không khỏi có chút buồn cười.

Y đang nghĩ thì bỗng nhiên hạ nhân bên ngoài bẩm báo.

“Vương gia, Hoàng Thượng giá lâm.”

Bắc Đường Diệu Nhật sửng sốt, lập tức kiểm tra chính mình một chút, thấy ngoại y màu đen đã che giấu hầu hết thân hình mới chuẩn bị ra ngoài nghênh giá.

Ai ngờ Ti Diệu Huy đã tiến vào, thấy y liền cười nói, “Đại ca.”

“Vi thần tham kiến…”

“Đại ca!” Ti Diệu Huy có chút uấn giận, ngăn y lại nói, “Chúng ta lén gặp mặt, ngươi cũng phải là đến thế sao?”

“Đây là cấp bậc lễ nghĩa.”

Ti Diệu Huy nghe vậy giận dữ, “Cấp bậc lễ nghĩa cái cẩu thí gì! Đây là Bắc Đường vương phủ, ở trong này trẫm là đệ đệ của ngươi! Ngươi nếu cứ như vậy thì trẫm làm hoàng đế còn có nghĩa lý gì nữa!?”

Bắc Đường Diệu Nhật thấy hắn thật sự sinh khí, hạ giọng nói, “Đã biết, sau này không như vậy nữa.”

Ti Diệu Huy vốn lúc tới đây tâm tình không tệ lắm, nhưng thấy y chuẩn bị như thế liền thấy buồn bực. Lại nghĩ đến chuyện ngày mai y phải đi Linh Châu càng rầu rĩ không vui.

Không muốn, không buông, bất an, không đành lòng và lo lắng chờ đợi… Đủ loại tâm trạng vướng mắc một chỗ làm hắn nhất thời lặng yên. Hắn cẩn thận đánh giá Bắc Đường Diệu Nhật, thấy y một thân trường y mặc sắc (áo dài màu đen), hắc sắc trường ngoa (giày bó màu đen), bên hông là kim đái (thắt lưng màu vàng), không nhìn ra chút nào dấu hiệu của người mang thai.

Tính ra hài tử cũng đã năm tháng, nhưng có lẽ do dáng người Bắc Đường Diệu Nhật rất tốt, cơ bụng hữu lực, thai nhi dựa vào nội bích, bề ngoài hoàn toàn không nhìn được cái gì.

Bắc Đường Diệu Nhật thấy hắn cũng không nói, ánh mắt đảo quanh trên người mình, sợ hắn nhìn ra cái gì khác thường mới nói, “Ngươi tới có chuyện gì?” Người trong Đại Minh quốc có dũng khí hỏi thẳng hoàng đế, cũng chỉ có Bắc Đường vương.

“Đại ca, ngày mai ngươi sẽ xuất phát, trẫm có chút lo lắng.”

Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười nói, “Ngươi lo lắng cái gì? Đại ca làm việc ngươi còn không yên tâm sao?”

Ti Diệu Huy thầm nghĩ hiện tại thân mình y không giống trước, sao có thể không lo lắng? Huống chi mười lăm vạn quân Tây chinh của Lí Tham kết hợp với năm vạn tư binh của Bắc Dự vương, lấy Linh Châu làm nơi đóng quân, cũng không phải có thể dễ dàng giải quyết.

“Đại ca có thể tự mình mang binh đi bình loạn, trẫm đương nhiên là yên tâm.” Khuôn mặt Ti Diệu Huy tươi cười, cố nói lời trái lương tâm nhưng rốt chộc vẫn nhịn không được, “Linh Châu tình thế phức tạp, nhân số phản quân lại đông, đại ca nên cẩn thận hơn, ngàn vạn lần đừng tự mình phạm hiểm (đụng tới nguy hiểm).”

“Ân, ta sẽ cẩn thận. Nhưng Đông Phương Hạo Diệp ở trong tay bọn chúng, phải nghĩ biện pháp cứu nó ra a.”

Nhắc tới việc này Ti Diệu Huy cũng thấy đau đầu. Đông Phương Hạo Diệp là phu tế (chồng) của Diệu Nguyệt, lại là thân vương Văn quốc, hiện tại bị bắt đến Linh Châu, vô luận như thế nào cũng phải cứu ra.

Nhưng tình thế Linh Châu phức tạp, Bắc Dự vương lại cấu kết với Tây Quyết. Vạn nhất khi Minh quốc xuất binh thì bọn chúng lấy tính mạng của Đông Phương Hạo Diệp uy hiếp thì phải làm sao? Nếu Đông Phương Hạo Diệp có gì không may, không nói tới Diệu Nguyệt bên này đang mang thai không chịu nổi đả kích, mà Văn đế bên kia chắc chắn cũng không bỏ qua.

Hắn nói, “Ở phủ tại Linh Châu trẫm đã an bài vài tên mật thám, đại ca có cái gì cần cứ việc phân phó bọn họ. Nhưng thời gian cấp bách, Ti Giản lại vô cùng cảnh giác, không thể trà trộn vào nhiều nhân thủ.”

Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười, “Linh Châu ta đã sớm có an bài, ngươi không cần phải xen vào.”

Ti Diệu Huy thấy y nắm chắc như thế, nghĩ thầm với sự thông minh của y, chỉ sợ nhiều năm trước đã an bài tâm phúc ở đó rồi cũng nên; bởi vậy cũng không hỏi lại nữa.

Kỳ thật hiện tại ở trong lòng hắn thì hài tử đang trong bụng Bắc Đường Diệu Nhật mới là là trọng yếu nhất. Nhưng Bắc Đường Diệu Nhật vẫn cố tình không muốn cho hắn biết, hắn cũng giả như cái gì cũng không biết. Trong lòng phần lo lắng và ưu cấp (ưu sầu cấp bách) này không thể dùng lời lẽ để nói rõ ràng, chỉ có thể nói bóng nói gió, “Đại ca, ngươi đã nắm chắc như thế, phỏng chừng bao lâu có thể từ Linh Châu trở về?”

Bắc Đường Diệu Nhật trầm ngâm một lát, chậm rãi nói, “Nhanh thì hai tháng, chậm thì ba đến bốn tháng đi.”

Kỳ thật cái này cũng là vấn đề y đang lo lắng. Với thân mình hiện tại của y, bốn tháng là nhiều nhất, năm tháng là cực hạn. Y không thể sinh hài tử trên lưng ngựa a!

Nhưng việc trấn áp phản loạn lần này không thể nói trước được. Nếu thuận lợi thì chỉ cần mấy tháng là có thể giải quyết được, còn nếu không ổn thì có lẽ phải đến hơn một năm rưỡi. Lúc trước khi Gia Lăng đế dẹp phản loạn ở Vũ Châu ước chừng phải mất đến ba năm. Bất quá Bắc Đường Diệu Nhật rất tự tin vào quân đội và kế hoạch của mình. Với thực lực của Bắc Dự vương Ti, chỉ cần đánh bại Lí Tham, đuổi người Tây Quyết thì cơ bản đã giải quyết xong.

Ti Diệu Huy nghe xong âm thầm kinh hãi.

Bốn tháng… Khi đó cái thai của Diệu Nhật đã chín tháng rồi a, sao còn có thể dây dưa trên chiến trường?

Hắn thầm hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, nhiều nhất ba tháng, hắn sẽ đem y ‘tóm’ về Diêu Kinh.

“Nghe nói Diệu Nguyệt cũng muốn đi cùng ngươi? Bây giờ thân mình của nó…”

“Có Thu thần y theo có lẽ không cũng gây ra chuyện gì đâu. Lại nói, với tính tình cảu nó thì ai có thể cản nổi.” Bắc Đường Diệu Nhật nhắc tới Diệu Nguyệt liền nhịn không được thở dài.

Trong lòng Ti Diệu Huy nói thầm: tính tình của Diệu Nguyệt kia còn không phải giống ngươi như đúc sao? Các ngươi người tám lạng kẻ nửa cân a. Đừng nói ai!

Bất quá hắn nghe tin Thu thần y Thu Diệp Nguyên cũng cùng y đến Linh Châu, tâm tình cũng buông xuống được một nửa.

Thu Diệp Nguyên là phụ thân của Văn hậu Thu Tử Lăng, là đại danh y đương thời, có tình đồng môn với lão Bắc Đường vương Bắc Đường Ngạo. Nghe nói năm đó ba huynh muội Bắc Đường Diệu Nhật và Diệu Thần, Diệu Nguyệt đều là do ông tự mình tiếp sinh (đỡ đẻ), đối vớ sản tử (sinh con) của nam tử Ma Da việc rất có kinh nghiệm.

Hơn nữa ông có quan hệ sâu xa với người Ma Da ẩn cư ở Linh Ẩn cốc, cũng coi như là sư thúc của Ti Diệu Huy. Năm đó Ti Diệu Huy ở cốc biết rõ y thuật của ông rất cao. Bởi vậy có ông đi theo hai người, trong lòng Ti Diệu Huy cũng an tâm hơn rất nhiều.

“Như thế là tốt nhất.” Hắn hơi thở ra, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Tử Tinh đã tới Linh Châu?”

“Ân. Ta cho nó đi trước hỏi thăm tin tức nơi đó.”

Ti Diệu Huy nhíu mày nói, “Nó còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm không đủ, hi vọng đừng gây ra chuyện gì. Nửa tháng trước nó chạy tới chỗ trẫm mượn binh, trẫm không đáp ứng; vốn tưởng ngươi sẽ ngăn lại, không ngờ ngươi lại cho nó đi. Nó là tâm can bảo bối của phụ vương và Ngôn phụ thân đó a. Ngươi yên tâm thật sao?”

“Có cái gì mà phải lo lắng.” Bắc Đường Diệu Nhật thản nhiên nói, “Tử Tinh là chân truyền của phụ vương, nội lực thâm hậu, võ công cao siêu, quăng ra giang hồ cũng là nhất lưu cao thủ (cao thủ hạng nhất). Nhưng nó thiếu kinh nghiệm thực chiến, hiện giờ đúng là một cơ hội tốt. Lại nói, dù sao nó cũng là nhi tử của Bắc Đường gia ta, sao có thể vô dụng như vậy?”

Ti Diệu Huy nghe y nói như thế thì cũng không khăng khăng giữ nữa.

Hai người yên lặng ngồi trong chốc lát. Ti Diệu Huy vài lần há mồm muốn nói, chung quy lại nuốt trở vào, nhưng một đôi đôi mắt đẹp chứa đựng lo lắng, không muốn buông tay, đau lòng chờ đợi… Đủ loại thần sắc, si ngốc dừng trên người Bắc Đường Diệu Nhật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play