Thánh tôn nhìn vào bên trong, thản nhiên nói: "Hồn tán và ký ức của nàng ta đều biến mất...... Nhưng bản tôn có cách khác để lấp đầy hồn phách của nó, chờ tới lúc đó bản tôn sẽ thẩm vấn lại." Hắn tiện tay ném hồ lô cho Thưởng Thiện sứ giả bên cạnh: "Ngươi giữ nó trước đi."
Thưởng Thiện sứ giả đồng ý, vội vàng cất giữ.
Thánh tôn lại nhìn về phía Dung Triệt: "Ngươi chính là Bát hoàng tử Dung Triệt của Phi Tinh Quốc?"
Dung Triệt khom người trả lời: "Vâng."
"Phong Triệu là ngươi đưa tới?"
"Đúng vậy."
"Phong Triệu là thú cấp 5, kiệt ngạo khó thuần, ngoại trừ chủ nhân, nó sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cưỡi mình. Ngươi làm thế nào đưa tới?"
Dung Triệt cười khổ: "Thánh tôn anh minh, Phong Triệu đúng thật như thế, không chịu thuần phục tiểu vương, tiểu vương ăn đủ đau khổ mới thuyết phục được nó. Cũng may nó hiểu tiếng người, tiểu vương khuyên can nó mãi, nó mới bán tín bán nghi đối với tiểu vương. Nó đồng ý đi với tiểu vương, nhưng không được cưỡi nó. Vì thế tiểu vương đã cưỡi tọa kỵ khác, để nó đi theo ở phía sau đến đây."
Thánh tôn nhìn về phía Phong Triệu, Phong Triệu cẩn thận lui về phía sau hai bước, gật đầu, đồng ý với những lời Dung Triệt vừa nói.
Cố Tích Cửu rung động trong lòng, nàng đã mơ thấy Dung Triệt cưỡi Phong Triệu tới, xem ra đó quả nhiên chỉ là giấc mộng, không phải sự thật.
"Đêm hôm xảy ra chuyện, ngươi ở đâu?"
"Bẩm thánh tôn, ngày đó tiểu vương tới đây thì đã quá muộn, nhất thời không thể quay về, vì thế đã báo cáo với Cổ Đường chủ, nghỉ lại ở chỗ Yến Trần. Yến Trần có thể làm chứng cho tiểu vương."
Thánh tôn nhìn về phía thiếu niên lạnh lùng kia, thiếu niên kia cúi người làm chứng: "Đúng thật là như thế, Bát điện hạ và Yến Trần là bằng hữu, tinh thông trà đạo, đêm đó học sinh đã cùng hắn luận trà cả đêm."
Cổ Tàn Mặc không nhịn được nói: "Thánh tôn, chẳng phải đã tìm được thủ phạm rồi sao?".
truyện ngôn tìnhVì sao còn phải thẩm vấn Bát hoàng tử?Thánh tôn không để ý tới ông ta, hỏi một câu: "Đã tìm được hung khí chưa?"
Cổ Tàn Mặc sửng sốt, lắc đầu: "Chưa, chúng ta đã lục soát toàn bộ chỗ ở của ông ta nhưng không thấy gì. Tàn Mặc nghi ngờ hung khí đã bị hủy rồi."
Thánh tôn hơi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Dung Triệt, bỗng nhiên nâng một lóng tay lên, đầu ngón tay phát ra ánh sáng đầy màu sắc, bắn thẳng đến giữa lông mày Dung Triệt!
Mọi người chấn động, Dung Triệt cũng lắp bắp kinh hãi. Hắn theo bản năng muốn tránh, nhưng động tác của thánh tôn quá nhanh, hắn căn bản không thể trốn thoát, ánh sáng đầy màu sắc kia chiếu thẳng vào giữa lông mày của hắn ——
Dung Triệt sững sờ, bất động.
Cố Tích Cửu cũng lắp bắp kinh hãi. Dung Triệt là bằng hữu của nàng, nàng tất nhiên không muốn hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Khi nàng nhìn thấy thánh tôn bỗng nhiên ra tay về phía hắn, phản ứng đầu tiên của nàng là ngăn cản. Nàng đang định giơ tay, đột nhiên nhìn thấy biểu tình của Dung Triệt như thế, lập tức dừng động tác lại.
Sắc mặt Dung Triệt vẫn như bình thường, cả người dường như lâm vào khung cảnh trong mơ, ánh mắt có chút hoảng hốt, bắt đầu lầm bầm lầu bầu, dường như là đang đàm luận trà đạo với người khác......
Cố Tích Cửu: "......"
Một lát sau, ánh sáng màu nơi đầu ngón tay của thánh tôn tan đi, Dung Triệt giống như tỉnh lại từ trong mộng. Hắn mở to mắt mơ hồ nhìn thánh tôn, lại nhìn nhìn mọi người.
"Dung huynh, ngươi không sao chứ?" Yến Trần đứng bên cạnh hắn không nhịn được dò hỏi.
"Không sao. Vừa rồi giống như một giấc mộng, ta lại mơ thấy chúng ta luận trà đêm đó......" Dung Triệt cười khổ, quay về phía thánh tôn bồi tội: "Thánh tôn hỏi chuyện, tiểu nhân lại ngủ mất, thật sự thất lễ, thỉnh thánh tôn trách phạt."
Thánh tôn nói giọng thản nhiên: "Đó là bản tôn đọc ký ức đêm đó của ngươi, không phải ngủ. Ngươi không cần tự trách."
Hắn đọc ký ức của Dung Triệt, giống như những gì hắn đã nói. Đêm đó hắn thật sự vẫn luôn nói chuyện trà đạo cùng với Yến Trần, không ra khỏi cửa.