Ngón tay Dung Triệt đang phe phẩy cây quạt hơi dừng lại, trong khi Long Tư Dạ tái mặt.
Cố Tích Cửu đỏ mặt, muốn nhảy dựng lên, nhưng dải lụa vẫn đang câu lấy quần áo của hắn, trong lúc nhất thời không thể tách ra, nàng không thể không toát mồ hôi. Nàng giơ tay ra để gỡ, nhưng dải lụa lại thắt chặt......
Nàng đang muốn liều mạng chống lại dải lụa, khi nàng đang cố gắng làm đứt nó, ngón tay thánh tôn liền phất một cái ở trên dải lụa kia, dải lụa tự mở ra.
Cố Tích Cửu: "......" Nàng rốt cuộc bật người ra khỏi hắn.
Nàng thầm nguyền rủa trong lòng, mình rõ ràng không phải người hấp tấp như vậy, nhưng lại thường xảy ra những tình huống xấu hổ ở trước công chúng.
Sau khi nàng đứng dậy, mơ hồ cảm giác được có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, khiến trong lòng nàng cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía sau Cổ Tàn Mặc có một vị thiếu niên tuấn tú đang đứng đó.
Trên người mặc đồng phục học sinh Tử Vân Ban, một thân quần áo tím nhạt, dáng người cao lớn, nhìn qua khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi. Đường nét khuôn mặt của hắn giống như được điêu khắc, mũi cao, môi mỏng, khoé mắt hơi nhếch lên, tạo thành đường cong lạnh lùng. Quanh thân thiếu niên này đều tản ra khí chất lạnh băng, giống như được bao trùm ở trong băng tuyết. Hắn đứng ở nơi đó, giống như một thanh kiếm lạnh vừa mới ra khỏi vỏ, sắc bén nhưng lại không cho phép người bỏ qua.
Ánh mắt Cố Tích Cửu va chạm với ánh mắt của hắn. Hắn khẽ hừ một tiếng, dời mắt đi, nhưng khóe môi dường như hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Cố Tích Cửu không nhìn hắn lâu, nàng đã thấy nhiều thiếu niên lạnh lùng, chẳng những trong hiện thực mà trong phim hoạt hình hay truyện tranh đều rất nhiều. Thiếu niên này khiến nàng có cảm giác giống Sasuke trong《Naruto》.
Đương nhiên, dung mạo thiếu niên này đẹp trai và lạnh lùng hơn Sasuke.
Cố Tích Cửu không phải fan cuồng của những soái ca, trước hay sau khi đến với thế giới này, soái ca đều giống như củ cải, khắp nơi đều có, nàng đã miễn dịch.
Ở đây cơ bản đều là thủ lĩnh Thiên Tụ Đường, chỉ có một vị học sinh này ở đây, đứng bên cạnh Cổ Tàn Mặc, còn là Tử Vân Ban. Cố Tích Cửu hơi suy ngẫm một lát đã đoán được thân phận của hắn ——
Có lẽ hắn chính là nam sinh nổi tiếng nhất Thiên Tụ Đường - Yến Trần!
Đám người Cổ Tàn Mặc lần này tới đây có ba chuyện muốn bẩm báo với thánh tôn.
Một, Long Tư Dạ tới chơi.
Hai, khi thẩm vấn Hồ Thanh Thanh có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Ba, Dung Triệt vẫn chưa rời đi, sau khi hắn bị mời ra khỏi Thiên Tụ Đường vẫn luôn nấn ná bên ngoài, sau đó bị thánh tôn phái người gọi trở lại......
Thánh tôn hỏi Long Tư Dạ trước: "Ngươi tới đây làm gì?"
Long Tư Dạ thu hồi ánh mắt từ trên người Cố Tích Cửu, nhìn qua rất thong dong: "Bẩm thánh tôn, Cổ Đường chủ đã từng mời Tư Dạ tới giảng bài, Tư Dạ bận rộn cho tới bây giờ mới tới. Nghe nói thánh tôn ở đây, đặc biệt tới bái yết."
Thánh tôn nhìn về phía Cổ Tàn Mặc, Cổ Tàn Mặc khụ một tiếng nói: "Thánh tôn, đúng thật là như thế. Nửa năm trước Tàn Mặc đã gửi thiệp mời Long tông chủ, hiện tại Long tông chủ cuối cùng thu xếp xong công việc, bớt chút thì giờ đến đây......"
Thiệp mời được gửi từ nửa năm trước, vì sao Long Tư Dạ bây giờ mới tới, thánh tôn cũng biết rất rõ.
Ánh mắt thánh tôn khẽ nhúc nhích, chỉ hơi gật đầu, không để ý nữa, hỏi chuyện của Hồ Thanh Thanh.
Thì ra sau khi đám người Cổ Tàn Mặc ra khỏi đại điện, trực tiếp sai người tróc nã Hồ Thanh Thanh dò hỏi, nhưng không ngờ Hồ Thanh Thanh không biết xấu hổ hay là sợ tội, đã tự sát trước, còn sử dụng công pháp tự nổ, hoá thành tro tàn, không thu thập được gì.
Cổ Tàn Mặc đơn giản dùng tụ hồn thuật, nhưng ông ta tụ một lúc lâu, thật vất vả tụ ra được hồn phách của Hồ Thanh Thanh, tuy nhiên nó lại bị tàn khuyết, không còn có ký ức ——
Hiển nhiên vụ nổ đã khiến hồn phách nàng ta bị thương, cũng mất hết ký ức.
Cổ Tàn Mặc nói xong thì đưa qua một cái hồ lô, nói rằng hồn phách Hồ Thanh Thanh ở trong hồ lô đó, thỉnh thánh tôn nhìn xem có thể cứu chữa được nữa hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT