Địa hình cao dần lên, Đường Phong cảm thấy có chút kì lạ, sao bỗng dưng địa mạo Nhã Đan lại cao lên thế này? Nhưng đúng là chiếc xe Jeep già cỗi của họ dang khó nhọc leo lên dốc. Khi chiếc xe Jeep chờ họ leo lên tới đỉnh dốc thi Đường Phong mới nhìn rõ trước mặt họ lại là một con dốc khác, nhưng trên con dốc này lại mọc lên vài ụ đất hình thù quái dị nằm ngổn ngang.
Hàn Giang thuần thục lái xe vòng qua những ụ đất này, lao thẳng xuống dốc. Nhưng khi anh vòng qua một ụ đất cao lớn thì phía sau ụ đất loáng thoáng hiện lên một vật đen sì sì. Hàn Giang vội vàng phanh xe lại, tạo ra một vệt phanh xe sâu hoắm trên nền đất mềm, lúc này xe mới
dừng lại hẳn.
Mọi người đều giật mình, đợi xe dừng lại hẳn mới quan sát kĩ, lúc này họ phát hiện hoa ra thử đen sì sì phía sau ụ đất là một chiếc xe bị đốt cháy.
Hàn Giang, và Yelena cảnh giác rút súng ra, từ từ áp sát chiếc xe việt dã đã bị thiêu cháy hiện chỉ còn trơ khung. Không khí nồng nặc mùi khó chịu, Hàn Giang nhận ra dó là một chiếc Hummer. Lẽ nào đây chính là chiếc xe trước họ - tiến vào Khe Sói Hoang? Trong đầu anh lập tức hiện lên một loạt cảnh tượng - vết bánh xe bí ẩn xuất hiện khi họ tiến vào sa mạc, chiếc Hummer màu đen xuất hiện trong thị trấn nhỏ ở Mông cổ, rồi cả chiếc xe vượt mặt họ tiến vào Khe Sói Hoang trước.. Lúc này chiếc Hummer đắt tiền hiếm thấy sao lại bị thiêu rụi chi còn trơ khung thế này?
Trong khi Đường Phong vẫn đang suy nghĩ mông lung thì Hàn Giang và Yelena đã kịp bắt đầu kiểm tra sơ bộ chiếc xe. Hàn Giang thu súng lại, chống nạnh, nhìn chiếc Hummer bị thiêu cháy còn trơ khung: “Chiếc Hummer kiểu dáng mới nhất, từ hiện trạng thân xe bị lửa thiêu phán đoán thi lửa vừa mới được dập tắt, không phát hiện thấy thi thể nào”.
“Chỉ có vậy thôi sao?”, Đường Phong hỏi lại.
“Dĩ nhiên không chỉ có vậy!”, Yelena trả lời thay Hàn
Giang, “Hiện trường này thật khó hiểu. Trước tiên điều tôi quan tâm là liệu đây có phải là chiếc xe tiến vào Khe Sói
Hoang trước xe chúng ta hay không? Tôi đã so sánh chiếc lốp còn sót lại của chiếc xe bị đốt cháy với vết bánh xe trên mặt đất, hoàn toàn phù hợp. Vết bánh xe xuất hiện từ cửa hang đến đây cũng đột ngột biến mất. Bởi vậy, hoàn toàn có thể khẳng định chiếc Hummer này chính là chiếc xe đã liên vào Khe Sói Hoang trước chúng ta”.
"Ve nguồn gốc của chiếc xe này. có một vấn đề, Yelena. cô có còn nhớ chiếc Hummer màu đen xuất hiện tại thị trấn Mông Cổ không?”. Dường Phong nhắc Yelena.
Yelena gật đầu, nói: “Dĩ nhiên là nhớ, dù nó chi lướt qua thị trấn nhưng tôi khá ấn tượng với nó. Sao vậy, anh nghi ngờ chiếc Mummer dó chính là chiếc xe trước mặt
sao?"
"Rất có thể. Tôi còn nhớ chiếc Hummer xuất hiện ở thị trấn chỉ loáng qua một cái rồi lái về hướng nam, đó khòng phải chính là hướng của Căn cứ Tiền Tiến và Khe
Soi Hoang sao?”
"Không loại trừ khả năng này, nhưng lúc dỏ chiếc xe chi chạy lướt qua, chúng ta không nhớ được nhiều chi tiết, bởi vậy rất khó xác định chiếc Hummer dó có phải chiếc trước mặt chúng ta hay không?”, Yelena thận trọng nói.
"Ngoài nguồn gốc chiếc xe, em còn nghĩ ra gì nữa không?”. Hàn Giang hỏi Yelena.
Yelena chỉ tay vào chiếc khung xe trống trơn, phán đoán: "Còn nữa, người trên xe đâu mất rồi? Việc không, phát hiện thấy thi thể nào tại hiện trường cho thấy người trên xe đều đã chạy thoát thân, nếu có người bị thương hay bị thiêu chết thì cũng được người khác xử lý rồi. Em đã kiểm tra những vết giày xung quanh xe”.
Ánh mắt Đường Phong hướng xuống mặt đất, bên cạnh xe có rất nhiều dấu giày hỗn loạn. Đường Phong suy đoán: "Điều đó cho thấy chiếc Hummer bị cháy bất ngờ. nên những người trên xe đều hoảng hốt bó chạy, vì vậy mới có những dấu giầy hỗn loạn như thế này. Có điều... nhất thời, tôi không nhận ra được là dấu giày cua mấy người”.
"Năm người!”, giọng Yelena rất khẳng khái, kiên định.
“Bọn chúng cũng có năm người?”, Đường Phong bán tín bán nghi nhìn Yelena.
Yelena cúi người xuống, chỉ lên những dấu giày hỗn loạn trên mặt đất: “Tuy những vết giày này hỗn loạn khó phân biệt nhưng vẫn có thể nhận ra. Trên xe có năm người, sau khi xe bốc cháy cả năm người đỏ đều đã xuống xe nhưng chạy về những hướng khác nhau”.
"Những hướng khác nhau?”, lúc này Đường Phong mới để ý thấy xung quanh xe quả nhiên xuất hiện nhũng dấu giày chạy theo các hướng khác nhau.
“Chắc là có hai người lao về đồi đất phía đông, còn hai người khác lại lao về đồi đất phía tây, còn có dấu giày rất hỗn loạn của một người, chạy theo hướng nam, cũng có nghĩa là lao xuống dốc núi”, nói xong Yelena chí tay về phía chuỗi dấu giày hỗn loạn kéo dài xuống dốc núi.
Hàn Giang cũng kiểm tra một vòng, cuối cùn?, anh tập trung nhìn vào chuỗi dấu giày kéo dài xuống tận dốc
‘Chuỗi dấu giày này rõ ràng hỗn loạn hơn những dấu giày cúa những người khác, cho thấy sự hoảng loạn không biết chạy đường nào nên dành một minh lao xuống dốc núi. Quan trọng là dấu giày của người này nghiêng nghiêng ngà ngả bởi vậy tôi đoán ràng chắc là người này dã bị thương”.
Nghe Hàn Giang suy đoán. Yelena gật dầu tó vẻ đồng ý, Đường Phong lại nói: “Bây giờ nói người đó bị thương hơi sớm vì trên mặt đất không để lại vết máu”.
Lúc này, Hàn Giang phát hiện Makarov đã im lặng, từ nãy giờ như đang suy tư điều gì, anh liền hỏi: “Lão Mã, bác đang nghĩ gì vậy?”
Tiếng Hàn Giang vang lên mới kéo lão Mã quay trở lại hiện tại, ông khẽ lắc đầu: “Điều này quả thực rất kỳ lạ, nhưng điều khiến tôi tò mò hơn là vì sao chiếc Hummer bỗng dưng lai bốc cháy nhi? Ban nãy mọi người nói về dấu giày, vậy thì tôi cũng nói về những dấu giày này. Những dấu giày này rất hồn loạn, rõ ràng cho thấy chiếc Hummer bỗng dưng bốc cháy, hơn nữa lửa lại rất mạnh, đến nỗi những người trên xe còn không kịp phản ứng, dành phải bò xe tháo chạy tán loạn.”
Yelena gật gù: “Từ mức độ bị thiêu cháy của xe cũng có thể thấy, ngọn lửa lúc đó rất lớn. Điều này kỳ lạ thật, tại sao chiếc Hummer lại bỗng nhiên bốc cháy nhỉ?”
Mọi người nhất thời đều trở nên trầm ngâm. Bỗng Lương Viện kêu toáng lên: “Có khi nào, có khi nào là…”
Lương Viện vừa cất lời lại không dám nói tiếp, nhưng
Đường Phong đã kịp tiếp lời cô: “Ý em là... người đàn bà đeo mặt nạ đó lại xuất hiện?”
"Ngoài khả năng đó ra thì còn có sức mạnh nào có thể khiến cho chiếc Hummer bốc cháy nữa?”, Lương Viện mở to mắt, hoảng hốt nhìn Đường Phong.
“Lương Viện cô đừng thần hồn nát thần tính nữa, chăng qua là vì khu vực sa mạc gần Hắc Thạch đó có hắc ín và lưu huỳnh tự nhiên nên mới dễ dàng bốc cháy, ở đây có mấy thứ đó không? ơ đây...”, Hàn Giang nói được một nửa bồng im bặt, bởi anh lại ngửi thấy mùi hắc ín và lưu huỳnh quen thuộc.
Đường Phong và những người khác cũng dã ngửi thấy mùi hắc ín tự nhiên, Lương Viện vẫn không chịu thua: “Nhưng tại sao hắc ín tự nhiên lại bỗng nhiên bốc cháy? Anh cũng đã tận mắt trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ đó thôi!”
Hàn Giang không tranh luận, hởi vì chính anh cũng không biết phải giải thích mọi chuyện thế nào. Anh lại đi một vòng quanh chiếc Hummer bị thiêu cháy trơ khung, nghiêm giọng thúc giục: “Chỗ lắm chuyện này không thể ở lâu được! Mọi người mau lên xe, chúng ta rời khỏi dày dã rồi tính tiếp!”.
“Bất luận thế nào cũng phái rời khỏi nơi quái quý này đã!”, Hàn Giang lại lầm bẩm.
“Nhưng giờ chúng ta nên di đường nào? vết bánh xe dân đường cho chúng ta đã biến mất rồi!”, Đường Phong nhắc nhở Hàn Giang.
Hàn Giang ngồi vào ghế lái, nắm chặt vô lăng, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tiếp tục tiến lên, đi theo vết chân lao xuống dốc, nếu như đúng là người dó bị thương thật thì chắc vẫn chưa đi xa đâu, không biết chừng chúng ta có thể tìm thấy hẳn!”.
Mọi người im lặng,. không ai có ý kiến khác hay hơn. Màn Giang thấy không ai phàn dối liền nhấn ga, men theo những dấu giày hỗn loạn cho xe chạy xuống dốc.
2
Không hiểu sao cảm giác bất an cử trào dâng trong lòng Hàn Giang. Hàn Giang nóng lòng muốn thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm nên dã bất chấp tất cả lao xuống dốc núi, xe vẫn tăng tốc. Chiếc xe Jeep già cỗi lao như bay xuống dốc, Đường Phong chi cảm thấy những đồi đất hình thù kỳ dị hai bèn càng lúc càng trở nên hung tợn. Đột nhiên, Đường Phong ngửi thấy mùi hắc ín và mùi lưu huỳnh, ngay sau đó anh ngửi thấy mùi cháy khét, tiếp theo là tiếng kêu thất thanh của Lương Viện: “Cháy rồi, cháy rồi! Mau dừng xe lại!”.
Hàn Giang liền phanh xe lại, nhưng anh dã đạp sát chân phanh mà chiếc xe Jeep vẫn lao như bay xuống dốc, còn nắp ca pô phía trước xe lại bốc khói ngùn ngụt. Cuối cùng, phanh xe đã đứt, phía trước mặt họ là vài đồi đất không lồ. Hàn Giang vội vã hét lên: “Nhảy khỏi xe! Mau nhảy khỏi xe!”.
May mà địa hình ở đây đã bớt dốc, Yelena và Makarov
nhảy xuống trước, Lương Viện không dám nhảy. Đường Phong ôm Lương Viện, chần chừ do dự. cuối cùng bị Hàn Giang đây mạnh một cái mới nhảy khỏi xe.
Thấy mọi người đã nhảy khỏi xe, Hàn Giang định nhảy ra thì thấy phía trước bong xuất hiện một đồi đất cao lớn, không kịp tránh nữa rồi. Đúng giây phút chiếc xe Jeep đâm vào đôi đất, Hàn Giang mới từ ghế lái nhảy ra, ngay sau đỏ là một tiếng nồ rền vang, ngay lập tức, chiếc xe Jeep bốc cháy bùng bùng, trong nháy mắt đã biến thành một dong sắt vụn.
“Hàn!”, Yelcna hét lên, cô lao về phía chiếc xe Jeep dang cháy ngùn ngụt. Yelena chạy tới phía trước mới trông thấy Hàn Giang đang khập khiễng bước ra từ trong khói đen, hai người ôm chặt lấy nhau. Nhưng hai người họ chưa kịp tận hưởng niềm vui sống sót thì một làm sương mù đen đặc đã bốc ra từ sâu trong hang núi. Hàn Giang và Yelena đều ngạc nhiên nhìn đám sương mù dị dạng, Đường Phong theo phàn xạ tóm lấy tay Lương Viện, Makarov cũng kinh ngạc mờ to mắt, dường nhu ông đang trở về cảnh tượng của hơn ba mươi năm trước...
Sương mù đen đặc tức tốc bao trùm lấy họ rồi tiếp tục di chuyển lên phía dốc núi. “Sương mù gì mà kỳ lạ thế này!”, Đường Phong lẩm bẩm. Anh vừa dứt lời thì dã không thấy bóng dáng Hàn Giang và Yelena đâu nữa.
“Hàn Giang!”, Đường Phong gọi to và hướng về phía mà anh cho rằng Hàn Giang đang đứng đó.
Nhưng không có tiếng đáp lại. xung quanh chi là sương mù dày đặc. Đường Phong tóm chặt lấy Lương Viện, sợ rằng Lương Viện cũng sẽ biến mất trong lớp sương mù này, cách đó không xa vang lên giọng nói khàn khàn của Makarov: “Yelena! Yelena!”.
Không có tiếng Yelena trả lời, tiếng gọi của Makarov cũng dần yếu đi. Đường Phong không trông thấy bóng dáng của Makarov nhưng thông qua giọng nói của Makarov anh đoán rằng ông đang ở gần đây, vậy là Đường Phong liền gọi to. "Lão Mã. cháu ở đây"
Rõ ràng Makarov cũng nhận ra giọng Đường Phong::Đường Phong, dừng di chuyển! Đề tôi tìm cậu!”.
Sương mù càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc cách hai ba mét xung quanh cũng không trông rõ cảnh vật. Dường Phong không dám manh động, anh giữ chặt Lương Viện, đứng nguyên chỗ cũ chờ đợi Makarov xuất hiện. Nhưng từng giây từng phút trôi qua mà vẫn chưa
Makarov đâu Đường Phong lo lắng, anh đang định gọi to thì đúng lúc này một cơn gió thổi qua, cuốn hay cát Đường Phong đành phải nhắm chặt mắt và lấy tay che miệng lại. Gió to dần lên và không có biểu hiện gì là sẽ dừng lại. Lẽ nào lại là một cơn bão cát? Đường Phong suy nghĩ mông lung, chân anh bắt đầu đứng không vững nữa, anh định nấp vào đồi đất phía sau nhưng lại không thể nhận: hiện giờ đồi đất đó nằm hướng nào, chỉ có thể căn cứ vị trí trước đó để phán đoán đại khái
Đường phong kéo Lương Viện chạy về phía đồi đất mà anh tưởng tượng ra, mấy phút sau, anh vẫn không tìm thấy đồi đất, còn gió cát thì càng lúc càng mạnh. Đường Phong cảm giác cơ thể mình hình như đã không còn thuộc về mình, gió bão chì cân mạnh hơn một chút nữa là sẽ có thê cuốn cả người anh lên không trung. “Đen mình còn như vậy thì Lương Viện liễu yếu chắc chán sẽ không thể trụ dược..." Nghĩ tới đây. Đường Phong ra sức kéo Lương Viện, không ngờ anh lại trượt chân ngã nhào xuống đồi dốc. Đường Phong khỏe hơn nên đã kéo cà Lương Viện cùng ngã, hai người lăn xuống đồi đất.
3
Họ lăn xuống một chỗ bàng phẳng, bão cát vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, sương mù đen kịt vẫn bao trùm mọi thử xung quanh. Mặc cho cư thể đau nhức, Đường Phong kéo Lương Viện bò dậy rồi tiếp tục lao như bay về phía mà mình cũng không biết là đâu. Cả quãng đường, Đường Phong dừng lại vài lần, gọi tên Makarov và Hàn Giang nhưng không ai trả lời.
Cũng không biết bao lâu sau, Đường Phong cảm nhận anh và Lương Viện dã vượt qua mấy ngọn đồi trong sương mù dày đặc và hình như họ đã leo lên một ngọn núi cao. “Chắc là chúng ta dã cách xa địa mạo Nhã Đan rồi!”, Đường Phong thở hổn hển, nói với Lương Viện.
Lương Viện cũng hổn hển nói: “Nhưng đây là đâu? Sương, mù vẫn chưa tản đi!”.
"Hình như chúng ta đã leo lên một ngọn núi rồi...”, Đường Phong nói giữa sương mù đen dày đặc.
“Toi rồi, chúng ta đã lạc đường rồi, lỡ không ra ngoài được nữa thì sao…?, Lương Viện bật khóc.
“Không! Chúng ta có thể ra ngoài! Ban nãy chúng ta leo lên từ lưng núi bên này, bây giờ chúng ta leo xuống từ phía bên kia!”, Đường Phong đã không còn nhận ra phương hướng nhưng anh vẫn cố động viên Lương Viện.
“Liệu có gì đang chờ đợi chúng ta ở phía bên kia ngọn núi?”
“Có gì nhỉ?”, Đường Phong tự hỏi.
“Phải chăng đều là những thứ khiến người ta khiếp sợ!”, Lương Viện do dự nhìn dốc núi bị sương mù đen bao trùm.
“Biết đâu lúc chúng ta xuống dưới thì sương mù đã tản đi hết thi sao!”, Đường Phong an ủi Lương Viện.
Đã đến nước này, Lương Viện cũng không có ý kiến nào hay hơn. cô đành đi theo Đường Phong. Hai người bắt đầu đi xuống từ phía bên kia sườn núi. Đường Phong dể ý thấy đất cát trên sườn núi rất khô nhưng càng di xuống, cát càng ẩm ướt. Sương mù dày đặc vẫn chưa tản đi, tuy trên ngọn núi cát này không có lấy một ngọn cây, nhưng Đường Phong vẫn không thể trông rõ tình hình dưới núi
"Cát ở đây càng lúc càng ẩm ướt, phía dưới.. không phai là một dòng sông chứ?”, Lương Viện cũng nhận ra sự khác lạ.
“Sòng giữa sa mạc ư?”, Đường Phong lẩm bẩm, suy nghĩ về đáp án không thực tế này.
“Hoặc lại.. lại là một hồ nước!”
"Hồ nước!”, Đường Phong nghe Lương Viện suy đoán vậy thì gật gù, “Cẩn thận dưới chân, dưới ngọn núi này rất có thể là một hồ nước, cẩn thận kẻo trượt chân xuống thì nguy”
Hai người cẩn thận xuống núi, địa hình giờ đã bằng phẳng hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng sương mù vẫn chưa tàn đi, mà ngược lại còn dày đặc hơn. Đột nhiên, Đường Phong dừng lại, dửng sừng sững trên mật cát ẩm ướt, dòng tai nghe ngóng: “Oạp, oạp. oạp..’ anh nghe thấy âm thanh khiến mình khó lòng tin được. Càng nghe, mắt Đường Phong càng mở to. Lương Viện cũng nghe thấy âm thanh này, cô há hốc miệng kinh ngạc, mãi làu sau mới ngạc nhiên kêu lên: ‘'Tiếng nước, là tiếng nước!”.
Đường Phong gật đầu: “Hơn nữa lại là tiếng nước rất to, anh... anh không tin vào tai mình nữa”.
“Cỏ gì mà không tin dược, em đã đoán được phía dưới núi là một hồ nước từ trước rồi mà!”, giọng; Lương Viện có vẻ đắc ý.
"Hồ nước? Những hồ nước chúng ta trông thấy trước đây đều phẳng lặng như gương, làm gì có tiếng nước vỗ vào bờ to như vậy đâu?”
Đường Phong nói vậy khiến Lương Viện lúng túng. “Đúng vậy! Tiếng nước này giống.. giống.. ”, Lương Viện ấp úng mãi mà không nói ra dược phán đoán của mình.
Sương mù vẫn chưa tan đi, Đường Phong kéo Lương Viện, di chuyển về phía có tiếng nước, mỗi bước di đều vô cùng cẩn thận. Chẳng bao lâu sau họ đã di tới mép nước.
Đường Phong không thể nhìn rõ thế giới phía sau lớp sương
mù dày đặc. anh cúi người xuống nhìn mặt nước, trong vắt. Nhưng điều Đường Phong ngạc nhiên không phải là chất nước mà là do nước ở đây đang chuyển động giống như nước biển vậy. Nước không ngừng vỗ vào bờ, trong nháy mắt dã ngập ướt giày của Đường Phong.
Đường Phong giật mình lùi lại phía sau, anh thấy nước không tiếp tục trào lên phía trước mà dừng tại đó rồi lại rút về.
Đường Phong khẽ thờ phào, than thờ: “Hiện giờ anh đang có cảm giác như mình đang ở một thế giới khác vậy”.
“Đúng vậy! Chúng ta đang ở trong sa mạc hay là ở cạnh bờ biến đây?”, Lương Viện cũng ngạc nhiên.
"Điều này cũng không có gì kỳ lạ, em đã nghe nói về Cư Diên Hải chưa?”, Đường Phong hỏi Lương Viện.
Lương Viện ngẫm nghĩ: “Hình như có chút ấn tượng, em còn nhớ là trong sử sách có ghi chép tại rằng sa mạc Badan Jaran thời nhà Hán là một hồ nước tuyệt đẹp với nhiều loại thủy tảo phong phú, được gọi là ‘Cư Diên Hải’ Sau này khí hậu khắc nghiệt nên mặt nước càng ngày càng nhỏ hẹp, cuối cùng đã hoàn toàn biến thành sa mạc Gobi”.
Đường Phong gật đầu: “Đúng là như vậy, bời vậy sa mạc Badan Jaran khác với những sa mạc khác, sau khi Cư Diên Hải biến mất, trong, sa mạc Badan Jaran còn sót lại rất nhiều hồ nước lớn nhỏ”.
“Những hồ nước trước đây chúng ta gặp diện tích đều không rộng, bởi vậy nên đều rất phẳng lặng, chẳng có lấy một gợn sóng nào!”
"Có lẽ chúng ta dang ở bên một hồ nước lớn!”, Đường Phong suy đoán.
"Hồ nước lớn? Theo anh thì nó lớn chừng nào?”, Lương Viện tò mò nhìn mặt nước dưới chân. Lúc này nước lại trào tới vị trí họ đang đứng, kèm theo những tiếng “oàm oạp'
“Chưa chắc, có khỉ chúng ta đang ở rất gần ốc đảo trong, truyền thuyết”.
“Ốc đảo chết chóc? Vậy thì ở dây chắc chắn rất nguy hiểm”.
“Sương mù vẫn chưa tản đi, chúng ta chẳng nhìn rõ gì cả, có lẽ nguy hiểm đang ở quanh chúng ta dấy!"
"A! Anh đừng có dọa em!”, Lương Viện mờ to mắt, hoảng hốt, hình như cô muốn nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc này.
“Biết đâu... biết đâu đây chỉ là một cái hò bình thường...”, nói tới đây, Đường Phong hình như đã nghĩ ra điều gì dó, “Anh hiểu rồi!”
“Hiểu gì cơ?”
“Sương mù dày đặc thế này! Trên sa mạc Gobi vốn là nơi cực kỳ khô hạn, vậy tại sao trong Khe Sói I loang lại có sương mù nhiều như vậy?”
"Y anh muốn nói hồ nước này?”, Lương Viện bán tín bán nghi nhìn Dường Phong.
"Anh nghĩ là vậy, hơi nước từ hồ nước bốc lên khi gặp không khí khô nóng của sa mạc Gobi đã biến thành sương mù dày đặc như thế này”, Đường Phong mạnh dạn suy đoán.
"Có khi anh nói đúng, nhưng, em vẫn không tin, vì sương mù dày dặc như thế này thì trừ phi... trừ phi hồ nước này rất rộng, lượng nước rất lớn...”
“Anh thấy hồ nước trước mặt rất rộng, chắc là có thể chứng minh cho suy đoán của anh”, Đường Phong vừa nói vừa nhặt một cành lau bị nước cuốn lên bờ, đánh dấu lên đó rồi cắm xuống cát, nói với Lương Viện: “Nếu không tin thì chúng ta hãy đi vòng quanh hồ nước này xem, sao nào?”
“Sao nào’ gì nữa, giờ thỉ chỉ có mỗi cách này thôi!”, Lương Viện chán nản miễn cưỡng nói.
Rất nhiều đồ dùng trang bị của Đường Phong và Lương Viện đều đã bị mất, hai người sắp xếp lại đồ dùng còn sót lại, rồi thận trọng đi men theo hồ nước. Họ không biết hồ nước này rộng chừng nào, cũng không biết cử đi như thế này thì sẽ di tới đâu, càng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, nhưng giờ họ dã không còn sự lựa chọn nào khác.
Đường Phong và Lương Viện đi men theo bờ hồ, mỗi bước đi họ đều vô cùng cẩn thận, bởi vì sương mù vẫn chưa chịu tản đi, nên họ chỉ có thể nhìn được cảnh vật trong bán kính hai mét. Đường Phong di trước, một tay nắm tay Lương Viện như sợ cô sẽ bị lạc trong sương mù dày đặc và biến mất không thấy tăm hơi, còn tay kia thi giữ chặt lấy khấu súng của mình, đây là khẩu súng ngấn TT-33 anh dã tìm thấy trong lô cốt. Đường Phong rất muốn trông thấy thế giới phía sau lớp sương mù, nhưng ngoài sương mù ra thì chang còn gì khác, anh cảm thấy đẩu mình dang căng lên, còn tim thì dập loạn xạ. Phía trước sẽ có gì? Bầy dã thú hay những gã áo đen?
Đường Phong kéo Lương Viện di vài bước về phía bờ hồ, đứng cách mép nước khoảng hai, ba mét. Lúc này anh lại bắt đầu lo lắng, biết đâu có thử gì dó đột nhiên vùng lên từ dưới nước... Lương Viện hiểu nồi lo lắng của Đường Phong, cô bám chặt theo sau Dường Phong. Hai người đi ven hồ hơn mười phút, cành vật xung quanh không có bất cứ sự biến đổi nào, mặt nước yên tĩnh, cát vàng mịn màng, sương mù dày đặc, ngoài ra không có gì cả.
Hai người lại đi tiếp về phía trước khoảng hơn mười phút nữa, Đường Phong nhẩm rằng họ dã di được gần nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa di tới nơi cắm cây lau ban nãy, hồ nước này quả thực rất rộng. Đường Phong thầm nhẩm tính, chân vẫn tiếp tục tiên lên phía trước. Dẫm lên cát vàng ẩm ướt, tim Đường Phong lúc trồi lên lúc thụt xuống, anh cũng để ý cát vàng dưới chân, tìm kiếm xem có dấu vết nao xuất hiện không, nhưng trên cát mịn, ngoài vết chân của anh và Lương Viện ra thì không có bất cứ dấu vết
nào khác. Lẽ nào từ trước tới nay không có người nào tới dày? Thậm chí cũng không có bất cứ động vật nào.
Lương Viện cũng cảm thấy kỳ lạ: “Chúng ta đi quang hồ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa quay lại điểm xuất phái, hơn nữa ven hồ cũng không có chút dấu vết nào của động vật”.
"Có lẽ ở đây vốn không có sinh vật nào cả."
"Thật sự là khu vực không bỏng người! Không, không chỉ là khu vực không bóng người mà là khu vực không có sự sống”
"Khu vực không có sự sống?!”, cơ thể Đường Phong khẽ rung lên, khu vực không có sự sống, điều này nghĩa là gì?
"Nhìn kìa! Đó là gì vậy nhỉ?”, Đường Phong vẫn đang chìm trong suy tư thì Lương; Viện đột nhiên kêu lên.
Đường Phong nhìn theo hướng ngón tay Lương Viện chỉ trên cát sa mạc cách đấy không xa thấp thoáng hiện lên một màu đỏ. Đường Phong kéo Lương Viện chạy thật nhanh về phía đó, đó là một vở bao thuốc lá. Lương Viện định đưa tay ra nhặt bao thuốc liền bị Đường Phong kéo lại. Lương Viện tỏ ý không hiểu thì Đường Phong khẽ nhắc nhơ "Nhìn xem dấu giày!”
Lúc này Lương Viện mới để ý thấy trên nền cát xuất hiện hai chuỗi dấu giày, một chuỗi hình như là từ phía trên đồi cát trải dài xuống dưới, đi thẳng xuống mép nước. Chuỗi còn lại men theo mép nước tiến thẳng về phía họ, còn quanh bao thuốc màu đỏ, rõ ràng dấu giày này rất hỗn loạn.
“Hình như em đã trông thấy bao thuốc này ở đâu đó”, Lương Viện nhìn bao thuốc, nói.
Đường Phong rón rén lại gần bao thuốc, sau đó cẩn thận nhặt bao thuốc lên. Đường Phong nhận ra trên bao thuốc có chữ tiếng Nga: ”Đây chắc là bao thuốc của lão Mã”.
"Đúng, hình như bác ấy hút loại thuốc này”. Lương Viện cũng nhớ lại.
"Lăo Mã” Lương Viện phấn khích định hét lên gọi tên Makarov nhưng dã bị Đường Phong bịt miệng lại: “Em không muốn sống nữa sao?!”
“Sao vậy?”, Lương Viện mở to đôi mắt vô tội nhìn Đường Phong.
“Chúng ta chi có thể đoán là bao thuốc của lão Mã chứ vẫn chưa thể khẳng định, ngộ nhỡ là người khác thì sao?’-, Lương Viện hiểu ý “người khác” mà Đường Phong muốn nói. Đường Phong nói tiếp: “Còn cả những dấu giày này nữa, rốt cuộc bọn chúng có mấy người?”.
“Chỉ có một chuỗi vết chân từ trên đồi cát xuống thì còn có thể có mấy người được?”
Đường Phong ngồi xổm xuống, tỉ mẩn nhận biết dấu giày xung quanh bao thuốc lá, rõ ràng những dấu giày này rất hôn loạn chứng minh sự hoang mang chần chừ ở chủ
nhân của nó. Mãi lâu sau, Đường Phong mới khẳng định: “Quả thực là dấu giày của một người. Lẽ nào thật sự là lão Mã? Ông tới ven hồ và dừng lại nghi ở đây một lúc, nhưng gần đây không trông thấy đốt thuốc bị dụi. Lão Mã hình như rất do dự, hơn nữa bước chân rất hôn loạn, hoặc là có thể ông đã phải chuyện bất trắc gì đó hên hồ nước?”
Đường Phong giống như dang lẩm bẩm, lại giống như đang phân tích. Lương Viện thúc giục anh: “Đừng quan tâm nhiều thế nữa, chúng ta mau chóng đi theo vết giày này về phía trước thôi!”.
Đường Phong không nói thêm gì, cùng Lương Viện bước nhanh về phía trước. Chẳng mấy chốc Đường Phong phát hiện vét giày ven hồ càng di về phía trước càng hỗ loạn. trong quá trình di còn có vài lần đan vào nhau trên cát nhưng cuối cùng vần tiếp tục trải dài, di sâu vào trong màn sương mù đày đặc, vô bờ bến.
Đường Phong và Lương Viện hước nhanh hơn, nhưng hai người đi ven hồ gần nửa tiếng đồng hồ, ngoài những vết chân miên man không dứt trên mặt đất ra thì không có bất cứ phát hiện nào. cồn cát và hồ nước bên cạnh vẫn bị sương mù bao trùm, Đường Phong càng lúc càng cảm thấy bất an, rốt cuộc hồ nước này rộng nhường nào?
Đường Phong như một cỗ máy đi theo những dấu giày la. may mà có một mục tiêu, nếu như dấu giày này đột ngột biến mất thì... Khi Đường Phong đang nghĩ ngợi mông lung thì trong sương mù phía trước bỗng thấp thoáng hiện ra một mảng màu vàng. “Đó là gì vậy?”, Lương Viện ngạc nhiên hỏi.
Đường Phong dừng lại, quan sát một lúc rồi nói: “Lau sậy. là lau sậy!”
Hai người đi chậm lại. Gần đến nơi họ mới phát hiện ven hồ xuất hiện một bãi lau sậy Lúc này sương mù dã tản bớt di, nhưng Đường Phong vẫn không thể nhìn rõ quy mô của bãi lau sậy. "Lau sậy ờ đây cao hơn rất nhiều ở Đại Bạch Tuyền, đây là lần đầu tiên em trông thấy lau sậy cao như vậy đấy!”, Lương Viện vừa nói vừa đi tới cạnh bãi lau sậy.
Đường Phong.kéo ngay Lương Viện lại cảnh báo: “Cẩn thận, đừng có lại gần bãi lau sậy!”, Lương Viện cổ chấp nói: "Anh xem, dấu giày này đi tới gần bãi lau sậy mà!”.
Quả nhiên, dấu giày kéo dài tới cạnh bãi lau sậy. Lương Viện vùng khởi tay Đường Phong, cô chạy tới bên cạnh bãi lau sậy. Trông thấy dấu giày dó tiến vào trong bụi lau sậy. Dường Phong có phần dơ dự. thấy vậy Lương Viện quay lại giục: “Anh làm gì thế? Chui vào trong thôi!”
"Em không sợ bên trong, nguy hiểm sao?”
"Có anh ờ đây thì em sợ gì chứ?”
Đường Phong nghe vậy nhưng trong lỏng vẫn do dự. Lương Viện lại nói: “Nếu người dó dúng là lão Mã thì chúng ta phải đi tìm xem sao!”.
Đường Phong không còn gì để phản bác, đành theo Lương Viện khom lưng, chui vào bụi lau sậy cao lớn trước mặt. Bãi lâu sậy rậm rạp vốn không có đường di, họ đạp lên bùn đất, bước thấp bước cao, có lúc còn không phân biệt rõ vết giày nào với vết giày nào. Đường Phong sợ những vết giày này sẽ mất hút trong đám lau sậy ngút ngàn, anh chăm chú nhìn những vết giày liên tiếp trước mặt. Cứ như vậy. hai người dò dẫm một hồi trong bãi lau sậy, cuối cùng đi theo vết giày dò ra được khỏi bãi lau sậy, trở lại bãi cát ven hồ nước.
"Lão Mã hay thật đấy, chui vào bãi lau sây đi lung tung một vòng rồi lại chui ra?”, Lương Viện thở hổn hển nói.
"Kệ đi, anh càng lúc càng sợ cái hồ nước đi mãi không hết này rồi đấy!”, Đường Phong cũng thở hổn hển nói.
“Anh sợ rồi ư?”
“Ai mà biết dược tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Hồ nước này quả thật hết sức kì lạ!”
“Vậy giờ chúng ta đi đường nào?”
Đường Phong quay lại nhìn, sương mù dày đặc hình như đã tản đi rất nhiều, vết giày xuất hiện trên bãi cát sau khi chui ra khỏi bãi lau sậy cũng không tiếp tục men theo bờ nữa mà hướng lên một đồi cát nhỏ ven hồ: “Em nhìn này, từ dây vết giày này không còn đi ven hồ nữa, bởi vậy chúng ta có thể tiếp tục theo vết giày này đi lên đó”
“Anh muốn ngắm toàn cảnh hồ nước này à? Em thấy sương mù sắp tản đi hết rồi...”. Lương Viện đứng ven hồ nước, nhìn sương mù trắng mênh mông, hình như cô cũng không cam tâm khi chưa nhìn được toàn canh hồ nước này.
Đường Phong không. nói gì nữa, anh đứng ven bờ. lặng lẽ nhìn hồ nước kỳ lạ bị sương mù bao trùm trước mặt, anh thực sự muốn nhìn rõ toàn bộ diện mạo của hồ nước này. Nhưng mười phút nữa trôi qua mà sương mù trên mặt nước vẫn chưa bay đi. “Xem ra chúng ta không có duyên với nó rồi!”, Đường Phong bình tĩnh nói, "Mau đi thôi, nếu không đi trời sẽ tối đó!”.
Lương Viện vẫn không cam tâm, cô liếc nhìn hồ nước bị sương mù bao phủ, rồi đành theo Đường Phong leo lên đồi cát. Chẳng mấy chốc hai người họ đi theo dấu giày bí ân vượt qua đồi cát không cao lắm này. Tuy đã đứng trên đồi cát nhưng họ vẫn không thế nhìn rõ hồ nước phía dưới, dù vậy, họ lại phát hiện sương mù phía bên kia đồi cát đã từ từ tản đi, Đường Phong thấp thoáng trông thấy phía bên kia đồi cát là cát vàng miên man ngút ngàn.
Đường; Phong choáng váng, lại là cát vàng. Anh không biết nơi này sẽ dẫn tới đâu, vết giày đó vẫn kéo dài, hai người dành tiếp tục di tiếp như một cỗ máy theo sự dẫn lối của vết giày lạ. Một tiếng đồng hồ sau, xung quanh vẫn là những đồi cát miên man, vết giày trên nền cát vẫn trai dài về phía trước, chỉ có điều vết giày đó càng lúc càng hỗn loạn.
Họ lại đi tiếp một tiếng nữa, mặt trời đã lặn về hướng tây, Dường Phong không khói lo lắng, lẽ nào lại phải qua đêm trên sa mạc? Trong tâm trạng do dự, Đường Phong kéo Lương Viện leo lên một đồi cát cao lớn. Lúc này, hai người đã sức cùng lực kiệt, nhưng điều khiến Đường Phong thất vọng là, vết giày từ nãy đến giờ dẫn dắt họ dã thật sự biến mất sau khi để lại một đống hỗn loạn trên đồi cát cao lớn.
"Thế... thế này là thế nào?”, Đường Phong tuyệt vọng đứng trên sườn đồi. phía dưới đồi cát vẫn bị sương mù bao phủ.
"Vết giày biên mất rồi? Sương mù lại xuất hiện?”
Lương Viện nhìn xung quanh, hoảng hốt kêu lên.
“Không! Không thể như vậy! Sao vết giày lại đột nhiên biến mất? Lẽ nào... còn cả sương mù này nữa, sao tự nhiên nó lại xuất hiện..”, Đường Phong sức cùng lực kiệt, bất lực nhìn xuống phía dưới đồi cát bị sương mù bao phù.
Thật kỳ lạ, Đường Phong vừa dứt lời, sương mù dưới đồi cát bồng tản đi, một mặt hồ phăng lặng như gương hiện ra phía dưới đồi cát Khi chút sương mù cuối cùng tản đi hết, ven hồ thấp thoáng hiện lên hai căn lều Mông Cổ.
"Nhìn kìa, phía dưới có người!”, Lương Viện mừng reo lên.
"Xem ra... xem ra chúng ta đã ra khỏi Khe Sói Hoang. Đường Phong nói xong thỉ bỗng thấy hai mắt tối um lại. chân tay mềm nhũn, mất hết tri giác..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT