Sáng sớm tinh mơ, chiếc xe Jeep già cỗi chớ năm người nhóm Đường Phong nhảy tưng tưng trên sa mạc Gobi. Họ lại tiếp tục lên đường để tìm kiếm thành phố đã bị chôn vùi trong sa mạc sâu thẳm.

Giông hệt như cảnh tượng Makarov đã từng trông thây cách đây hơn ba mươi năm, khi chiếc xe Jeep từ hướng tây lái vào trong sa mạc chưa dược bao lâu thì xe của họ bắt đầu xóc nảy, nghiêng ngà trên những cồn cát trải dài miên man, hun hút. Mãi cho tới khi vượt qua một ngọn núi cát cao lớn, chiếc xe Jeep nặng trịch mới lao từ trên núi cát xuống, dừng, lại trên một bãi cát bàng phăng, rộng rãi. Mọi thứ đều bình thường trở lại, không có tiếng động cơ xe, không có người, không có động vật, cũng không có gió. Trên sa mạc Gobi hoang vu, vạn vật đều im ắng, không thấy bất cứ một dấu vết nào của sự sổng, tất cả mọi người đều có một cảm giác kỳ lạ - cứ như thê họ đã tới một hành tinh khác.

“Chúng ta vẫn ở trái đất đấy chứ?”, Đường Phong thốt lên giống hệt như Makarov năm nào.

Makarơv cũng thẫn thừ quan sát xung quanh, miệng lẩm bẩm: “Đúng! Đủng! Chính nơi này.. Tôi đã từng đến nơi này!”

Hàn Giang lại nắm vô lăng, cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh, anh im lặng không nói năng gì. Mãi lâu sau, anh mới nhìn Makarov, hỏi: “Tiếp tục đi về hướng tây ạ?”

Makarov gật gật đầu: “Đúng, tiếp tục di về hướng tây, chẳng mấy chốc ta sẽ trông thấy một rặng núi màu đỏ, đó chính là Khe Sói Hoang”.

“Mọi người ngồi chắc nhé!”, Hàn Giang nói xong liền nhấn mạnh chân ga, lao như bay về phía tây. Hàn Giang vừa nhìn phía trước vừa quan sát sa mạc xung quanh, anh đang kiểm tra xem những vết bánh xe thoắt ẩn thoắt hiện có ở đây không?

Đường Phong và Yelena cũng hướng mắt xuống thảm cát. “Những vết bánh xe đó có xuất hiện ở dây không nhỉ?”, Đường Phong lo lắng nhìn Hàn Giang.

"Không thể, ít nhất là trong lúc này, bởi lúc ở lô cốt chúng ta đã gây thiệt hại nặng nề cho chúng”, Hàn Giang tự tin đáp.

“Anh tự tin vậy sao? Nên nhớ rằng cái gã Stechkin đã hoàn toàn biến mất rồi, chúng ta không phát hiện thấy xác của lão ta!”

“Điều này quan trọng đến vậy sao? Kể cả một mình lão ta chạy mất thì đã sao chứ?”

“Hiện giờ không giống trước đây, chúng ta càng lúc càng gần với Hạn Hải Mật Thành rồi, có lẽ Stechkin đang ở quanh đây, thậm chí... thậm chí Tướng quân cũng ở đây!”.

Lúc Đường Phong nhắc tới từ “Tướng quân”, tất cả mọi người không ai bảo ai đều cùng nhìn xung quanh.

Quanh họ vẫn là sa mạc Gobi mênh mông, không có bất cứ dấu vết nào của sự sống. Hàn Giang khẽ ho vài tiếng:

“Bất luận Tướng quân có ở đây hay không thì ít nhất đây tạm thời chỗ này vẫn là nơi an toàn nhất, mọi người có phát hiện thấy vết bánh xe nào khác không?”

“Không”, Đường Phong khẽ lắc đầu “Bởi vậy chúng ta phải tranh thủ thời gian, nhân lúc bọn áo đen bị tổn thất nặng nề và mất sức để tiến vào Khe Sói Hoang, tìm ra Hạn Hải Mật Thành trước”, Hàn Giang kiên định nói.

Nhưng Yelena lại vô cùng ưu tư: “Em lo rằng có khi nào bọn chúng đều đã bố trí người ở cả hai đầu không?

Việc ta không phát hiện thấy bọn chúng ở đây không có nghĩa bọn chúng không thể tiến vào lừ phía nam Khe Sói Hoang”.

Yelena vừa dứt lời, Lương Viện liền kêu lên: “Không! Chắc chắn không the! Yelena, cô chưa từng đến đó! Ở đó... đáng sợ lắm! Bão cát đen đáng sợ, Ma Quỷ Thành đáng sợ, sa mạc khiến người ta không thể nhận ra phương hướng, còn... còn cả cái chết của...”.

Lương Viện định nói tiếp thì bỗng im bặt, nuốt lại những lời đang định nói ra, nhưng tất cả mọi người trên xe đều hiểu ỷ cô. Sau một lúc im lặng, Đường Phong mở miệng: “Yelena lo lẳng như vậy cũng có lý, đừng quên cái chết của Triệu Vĩnh, chắc chắn vẫn còn một vết bánh xe bí ẩn khác”

Lúc Đường Phong nhắc tới cái chết của Triệu Vĩnh, anh cảm nhận rõ cơ thể tráng kiện của Hàn Giang khẽ rung lên, ngay sau đó xe của họ cũng khẽ lắc lư trên sa mạc Gobi hoang vu.

"Nêu bọn chúng đã chia thành hai dường thì chủng ta cũng rất khó tiến vào Khe Sói Hoang từ phía nam”, Lương Viện không dám tin rằng dã có người vào trong Khe Sói Hoang.

“Tóm lại chúng ta vừa phải tăng tốc, tim thấy Hạn Hải Mật Thành trước bọn chúng, vừa phải chuẩn bị tinh thân đánh một trận lớn với những gã đó. Chắc chắn bọn chung không cam tâm nghỉ ngơi đâu, có lẽ bọn chúng đang ở rất gần, rất gần chúng ta rồi!”.

Makarov vừa dứt lời, một rặng núi màu đỏ đã xuất hiện trước mặt họ.

Chiếc xe Jeep chạy tới gần rặng núi màu đỏ, dưới chân núi xuất hiện rất nhiêu những hòn đá to nhỏ. Hàn Giang không ngừng đánh tay lái dể tránh những hòn đá, Tày nhưng bãi đá này quá dày đặc khiến Hàn Giang tập trung hết sức cũng chỉ có thể tránh được những hòn đá to. Chiếc xe Jeep xóc long sòng sọc, liên tiếp bị những hòn đá nhỏ cản đường.

Phía trước lại là một loạt những tàng đá to, giống như từ trên những ngọn núi quanh đây lăn xuống. Hàn Giang đánh mạnh vô lăng, vòng qua một tàng đá, nhưng anh khùng ngừ phía sau lại xuất hiện thêm hai tảng đá nữa.

Hàn Giang tức tốc ước lượng cự li giữa hai tảng đá, anh muốn đi qua khe hở giữa hai tảng đá này, nhưng khi lái xe lại gần, anh mới phát hiện khoảng cách dó không đủ để chiếc xe Jeep đi qua.

Trông thấy chiếc xe Jeej3 già cỗi sắp đâm vào tảng đả, Hàn Giang liền phanh gấp xe lại, may mắn là anh cũng dừng dược xe ngay sát hai tảng đá. Thanh chắn trước mũi xe đã đâm vào một trong hai táng đá. Đường Phong hồn xiêu phách lạc kêu lên: “Anh lái xe kiểu gì thế?”

Hàn Giang không buồn đổ ý đến lời Đường Phong, anh quay lại hỏi Makarov: “Lão Mã, năm dó khi bác tới đây, cảnh vật cũng như thế này ạ?”

Makarov gật gù: “Đúng vậy, quanh cảnh lúc dó cũng như bây giờ vậy, dưới núi toàn là những hòn đá lớn nhỏ, tôi nhớ răng lúc đó Branch đã né những hòn đá này rất thuần thục”

“Ồ? Lúc đó đá cũng dày đặc như thế này ạ?”, Hàn Giang có vẻ không tin lắm về lời ca ngợi của Makarov dành cho Branch, anh tự cho ràng kỹ thuật lái xe của mình không có đối thù”.

Makarov quan sát qua rồi nói: “Đá vụn giờ đây hình như nhiều hơn năm đó một chút”.

“Cháu biết ngay mà!”, Hàn Giane hình như đã tìm lại chút tự tin, “Bác nghĩ kĩ lại xem, năm đó xe của các hác dã tiến thẳng vào Khe Sói Hoang sao?”

“Không, nhưng tôi nhớ lúc dó Branch dã lái thẳng xe tới trước một tảng đá khổng lồ, đi tiếp thì phía trước đều là đá vụn và hài cốt, xe rất khó tiến lên phía trước”, Makarov hồi tưởng lại.

“Vậy chúng ta vẫn còn cách cửa hang bao xa?”

“Van còn một đoạn nữa, trông thấy tảng đá khống lồ đó thi coi như đã tới nơi! Trung trí nhớ của tôi thì tảng đá đó rất lớn, phải to gấp hơn chục lần hai tảng đá trước mặt cậu, chắn ngang cửa hang, rất nổi bật!”.

Hàn Giang chán nản, đành cẩn thận lùi xe lại, sau đó vòng qua hai tảng đá rồi tiếp tục tiến lên phía trước. Nhưng chiếc xe Jeep lắc lư suốt hai cây số mà mọi người vẫn chưa trông thấy tảng dá khổng lồ chặn trước cửa hang đâu. Đường Phong không khởi than thở: “Lão Mã, có khi nào chúng ta di sai dường rồi không?”

Hàn Giang lái xe chậm lại, lão Mã chăm chú nhìn cảnh vật xung quanh. Địa thế hai bên cao dần lên, rặng núi màu đỏ tỏa ra vẻ thần bí dưới ánh nắng như thiêu đốt.

“Không sai, chính là chỗ này, đây đúng là đường đế tiến vào Khe Sói Hoang!”, Makarov vừa hồi tưởng lại vừa lẩm bẩm.

“Nhưng tảng đá khống lồ mà bác nói đâu ạ?", Hàn Giang sốt ruột hỏi.

“Tảng đá khổng lồ? Tàng đá khổng lồ...”, trong lòng Makarov cũng bắt đầu nghi ngờ, đột nhiên ông kêu lên: “Hàn, dừng xe lại! Dừng xe lại!”.

Makarov hét lên như vậy khiến mọi người giật bắn mình, Hàn Giang không hiểu, vội vàng dừng xe lại. Makarov nhảy xuống xe, bước thật nhanh, tới cạnh một tảng đá khá to. Đường Phong cũng tới theo, anh trông thấy dó là một hòn đá màu dỏ hình thù méo mó. Makarov quan sát một hồi nhưng không nói năng gì rồi lại bước tới cạnh một hòn đá khác. Đường Phong phát hiện hòn đá này rất giống hòn đá ban nãy. Lúc này, Makarov dưa tay ra, nhón chút bụi trên hòn đá, nhìn một lúc rồi lại đưa lên ngửi, sau dó chậm rãi đứng dậy nhìn xung quanh. Cuối cùng, Makarov thất vọng nói: “Xem ra vẫn có người nhanh chân hơn chúng ta rồi!”

“Ô! Nhanh chân hơn? Ai vậy?”, Đường Phong không hiểu, hỏi

Mọi người không nghĩ ra được gì, liền quay sang nhìn Makarov. Yelena mở lời trước: “Hình như con đã ngửi thấy chút mùi vị không nên ngửi ở đây!”

Makarov gật đầu rồi mới chậm rãi nói: “Yelena, cha nghĩ chắc chắn con đã ngửi thấy mùi thuốc nổ.”

"Đúng vậy!”, Yelena gật đầu.

“Cha cứ thắc mắc mãi, không biết tảng đá to chặn trước cửa hang đi đâu mất?”, Makarov nói tới đây liền nhìn nhìn Hàn Giang và Đường Phong rồi mới chỉ vào những hòn đá vụn nói: “Đây chính là tảng đá khổng lồ, chỉ có điều nó dã bị vỡ vụn thành nhiều mảnh”.

Đường Phong ngạc nhiên nhìn những hòn đá vụn trên mặt đất rồi lại nhìn nhìn Makarov: “Ý bác là tảng... tảng đá khổng lồ dó đã bị người ta cho nổ?”

Makarov nặng nề gật đầu.

"Mới bị nổ gần đây ư?”, Lương Viện không tin.

Makarov lại gật đầu, trầm ngâm không nói gi. Yelena kiểm tra một lượt, đoán: “Chắc là mới bị ai đó cho nổ mới đây thôi, trên đá vẫn còn sót lại chút thuốc nổ chưa cháy hết”.

"Thật không thể tin được, ban nãy trên sa mạc Gobi vẫn chì [à một vùng chết chóc, không có chút vết tích hoạt động nào của con người, vậy mà bỗng nhiên hiện tượng này lại xuất hiện ờ đây, hơn nữa rất có khả năng là do đối thủ cũ của chúng ta làm!”, Makarov lắc đầu nói.

“Nhưng trên cả quãng dường di không phát hiện thấy vết bánh xe của chúng mà!”, Lương Viện không hiểu, nhìn xuống dưới chân. Đường Phong cũng cảm thấy kỳ lạ, anh di về phía trước vài bước. Đột nhiên, trên nền cát mịn thấp thoáng hiện lên một vết bánh xe, vết bánh xe này hình như lừ hướng khác tới, chỉ dừng lại ở đây một lúc rồi tiến thẳng vào sâu trong hang núi.

Đường Phong thấy ớn lạnh nơi sống lưng, tàng đá lớn bị cho nổ và vết bánh xe càng lúc càng rõ nét trên mặt đất khiến tư duy của anh lại quay trở vê hiện tại.

“Thật không ngờ sau khi bị tổn hại nặng nề, bọn chúng lại có thể phục hồi nhanh như vậy!”, Hàn Giang bực tức thốt lên.

“Xem ra mục tiêu của bọn chúng giống hệt như chúng ta rồi”, Đường Phong phán đoán.

“Điều này cho thấy chúng đã nắm được bản đồ phía sau kệ tranh ngọc, hơn nữa còn hiểu rõ về tấm bản đồ đó”, Hàn Giang dột nhiên nói.

Nghe Hàn Giang nói vậy, mọi người đều giật mình, "Nếu đúng như vậy thì thật dáng sợ!”, Lương Viện kêu lên thất thanh.

Hàn Giang quay lại nhìn Lương Viện: “Bởi vậy chủng ta không còn nhiều thời gian nữa!”.

Makarov chau mày, dôi mắt sâu hun hút của ông chăm chú nhìn vào hang núi, vết bánh xe dó chạy dài vào trong, hình như dã lái sâu vào trong Khe Sói Hoang. “Nhưng... nhưng làm sao xe vào dược Khe Sói Hoang nhỉ?”, Makarov miệng lẩm bẩm, chân vô thức tiến lên phía trước. Đột nhiên, một tiếng “rắc” đã hướng ông tập trung xuống phía dưới

chân. Makarov cúi người xuống, khẽ phủi lớp cát mịn dưới chân đi, nhặt một vật trông giống một hòn đá nhỏ lên, tỉ mỉ quan sát. Đường Phong cúi xuổng cạnh Makarov, hỏi: “Cái gì thế ạ?”

“Xương!”, giọng Makarov bình tĩnh lạ thường.

“Xương?", Đường Phong ngạc nhiên. Anh cúi người xuống, phủi cá lớp cát đi, một đoạn xương đã vỡ thành vài mảnh hiện lên dưới chân anh. Đây là một mẩu xương người, do trải qua bao năm tháng nên giờ mấu xương này đã từ màu trắng chuyển sang màu vàng cháy.

“Không sai, đây... đây chính là Khe Sói Hoang mà chúng tôi từng tới, cửa hang ở phía trước! Tôi không bao giờ quên được nơi này.. những xương cốt chất thành núi và những hình tô tem quái dị, còn cả.. còn cả khuôn mặt be bét máu của học viên sổ A711209 nữa". Makarov ưu tư nói.

Mọi người vây lại nhìn, Yelena tức tốc phán đoán: "Đoạn xương này lì nhất cũng phải có mấy trăm năm lịch sử rồi, chắc là vừa mới bị xe chẹt qua nên mới vỡ thành mấy đoạn như vậy”.

“Chắc những người đó vẫn chưa đi xa!”, Hàn Giang nói.

"Vậy chúng ta còn chần chừ gì nữa, mau đuổi theo thôi!”, Lương, Viện kêu lên.

Mọi người quay lại xe, Makarov dặn dò: “Cẩn thận, nhất định phải cấn thận, nếu đi tiếp mọi người sẽ trông thấy cảnh tượng hãi hùng mà tôi chắc chắn cả dời này sẽ không quên dược đâu”

Trong đầu mọi người lập tức hiện lên cảnh tượng mà Makarov đã từng kể. Makarov lại dặn dò tiếp: “Còn nữa.

Năm đó tôi và Branch đã từ đây đi bộ vào trong hang núi, nhưng bây giờ xem ra có xe di thẳng vào trong, tôi lo là...”.

Tuy Makarov không nói hết câu nhưng trong lòng mọi người đã hiểu được sự lo lắng của ông. Hàn Giang từ từ khởi dộng chiếc xe Jeep, cẩn thận tiến vào trong hang nạ núi. Chiếc xe không ngừng bị đá vụn và những mâu xương trong mặt đất làm cho xóc nảy lên. Tiếng xương gãy do bị hành xe chẹt lên khiến ai cũng ớn lạnh. Đường Phong nhận t u hang núi phía trước dần dần mờ đi, khó có thể nhìn rõ lình hình phía trước. Khi Hàn Giang lái xe qua một khúc cua, anh bỗng phát hiện thấy bãi cát phía trước trở nên ẩm ướt, vết bánh xe bí ẩn đang hiện rõ mồn một trên nền cát ẩm: “Xem ra trước đây nơi này vốn là một dòng sông”.

Không ai đáp lại lời Hàn Giang. Thấy sắc mặt Makarov càng lúc càng nghiêm trọng, Đường Phong hiểu rằng nơi dáng sợ đó sắp xuất hiện. Quả nhiên, xương cốt trên mặt đất càng lúc càng nhiều, có xương người, xương bò, xương dè và cả xương của những dộng vật khác. Hình như sợ ràng sẽ quấy rối những linh hồn đang ngủ say nên Hàn Giang khéo léo lái xe vòng qua những bộ hài cốt còn nguyên vẹn. Cuối cùng, xe dừng lại trước một bức tường dược chất thành từ những bộ xương - một bức tường vững chãi chặn đứng đường đi của họ.

Dù trước đây đã từng trông thấy xác khô và kinh quan ở Thiên Hộ Trấn nhưng Đường Phong vẫn bị cảnh tượng trước mất làm cho chấn động. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn là, ờ giữa bức tường bàn xương cao lớn này hóa ra lại có một lối đi. Lối di xem ra chi đủ rộng cho một chiếc xe đi qua và vết bánh xe phía trước kéo dài vào bèn trong lối di được mở ra giữa đống xương ngồn ngộn đó.

“Không... thế này là thế nào?”, Makarov bất ngờ hơn tất cả mọi người Ông đoán rằng đám người đó sẽ xuất hiện ở đây nên từ lúc Hàn Giang lái xe vào trong hang núi ông đã rút súng ra. nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến ông vô cùng bất ngờ.

"Lão Mã. năm đó các bác dã đi tới dây ư? Sao không nghe thấy bác kế về con đường này?”, Đường Phong hỏi lại Makarov.

Makarov liên tục lắc đầu, ông vẫn không thể tin vào cảnh tượng trước mắt: “Không, năm đỏ ở đây bị xương cốt chất đổng cao ngất, vốn không thể đi qua, càng không có lối đi này”.

Mọi người lại chìm trong suy tư, họ đồng loạt rút súng ra, nhảy xuống xe, giẫm lên xương vụn trên mặt đất, đi tới trước bức tường xương cốt. Đường Phong tiện tay nhặt một mẩu xương dê lên quan sát. Anh phát hiện đúng như những gì Makarov từng nói, ở chính giữa mẩu xương xuất hiện một kí hiệu bí ẩn - một con chim ưng đứng trên

minh một con sói. Người Đường Phong khẽ run lên. anh lại phát hiện thấy kí hiệu này trên một đoạn xương khác. Kí hiệu màu đỏ sậm kỳ lạ này lẽ nào chính là tô tem của một bộ lạc cổ xưa nào đó?

Đường Phong bỗng nhớ tới tô tem trên vách đá mà. Makarov từng nhắc tới. Anh ngước lên tìm kiếm trên hai vách đá. Quay sang bên cạnh, Đường Phong thây Makarov đang nhìn chằm chằm vào vách đá màu đỏ bên phải. Dõi theo ánh mắt của Makarov, anh phát hiện trên vách đá màu dò có một hình vẽ khổng lồ được vẽ bàng một chất liệu màu trắng kỳ lạ - một hình vẽ vừa quen vừa lạ. Lúc này, hình vẽ khổng lồ màu trăng đang phản chiếu ánh sáng kỳ dị dưới ánh nắng, thu hút mọi ánh nhìn.

“Có phát hiện gì mới không ạ?”, Đường Phong khẽ hỏi Makarov.

Makarov lắc đầu đáp: “Không có”. Đột nhiên, Makarov lại chuyển ánh mắt tới lối đi được ai đó mờ ra trước mặt, “Ngoài nơi này và lối đi đáng sợ dó thì dường như những thứ khác đều giống như năm xưa”.

Lúc này, Hàn Giang và Yelena từ phía lối đi bước về phía họ. Hàn Giang quẳng mẩu xương trong tay đi, nói:

“Bọn tôi dã lục soát kĩ một lượt, lối đi này dược người ta dùng thuốc nổ tạo ra.”

“Dùng thuốc nổ mở ra ư?’\ Đường Phong cảm thấy bất ngờ.

Nhưng Makarov lại gật gù, nói: “Xem ra phán đoán của Hàn Giang là đúng dấy. những gã này đã hiểu được nội dung của tấm bản đồ cổ nên đã tốn rất nhiều công sức để mở một lối đi ở đây!”.

"Mọi người không cần phải nghiêm trọng như vậy đâu! Tôi thấy thế này đối với chúng ta lại là một việc tốt, không phải chúng ta cũng có thể di theo lối này để vào Khe Sói Hoang sao?”, Lương Viện chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mọi người.

Makarov gật dầu: “Đúng, chúng ta cũng sẽ tiến vào Khe Sỏi Hoang theo lối này”.

Mọi người lên xe, nhưng Đường Phong lại có vẻ chần chừ. Hàn Giang gọi Đường Phong lên xe, Đường Phong; do dự nhìn Makarov và nói: “Lão Mã. không phải bác dã từng nói với chúng cháu ràng Khe Sói Hoang rất dị thường, nguy hiểm sao? Bác còn từng gặp phái sương mù kỳ lạ, sao hôm nay lại...”

‘'Đúng vậy, Khe Sói Hoang rất dị thường, nguy hiểm, những xương cốt này chỉ là một phần nhỏ mà thôi, bởi vậy chúng ta còn phải cấn thận hơn nữa. Sương mù đột ngột xuất hiện năm đó quả thực rất dị thường và đến tận bây giờ tôi cũng không sao giải thích được. Nhưng tôi nghĩ ờ đây khô hạn như vậy thi chắc không thường xuyên xuất hiện sương mù đâu!”.

“Lão Mã. bác nói vậy thật mâu thuẫn, bác vừa mới nói phái cân thận hơn nữa giờ cơ mà, sao lại mang tâm lý sẽ gặp may thế?”, Đường Phong chọc ghẹo.

Makarov đang định nói gì đó thì Hàn Giang đã ngắt lời ỏng, cảnh cáo mọi người: “Không nên có bất cứ tâm lý sẽ gặp may nào, mọi người hãy nghe theo câu nói trước của lão Mã, phải cấn thận hơn nữa!”.

Nói xong, Hàn Giang từ từ lùi xe lại một quãng, rồi đột nhiên tăng tốc, lao thẳng vào lối đi xương cốt đáng sợ.

Đường Phong không dám nhìn cảnh xương trắng chất chồng đang vun vút lướt qua bèn cạnh, chốc chốc xe lại lắc lư khiến cho hài cốt hai bên liên tiếp văng ra, rơi xuống người họ làm Lương Viện hét toáng lên từng hồi.

Một chiếc xương sọ rơi bịch lên người Đường Phong, Dường Phong dang cổ gắng chịu đựng rốt cuộc cũng hét toáng lên. Tiếng hét của anh kéo dài tới tận 2 phút 36 giây.

Khi phát hiện ra Hàn Giang đã dừng xe lại, mọi người đều đang quay sang nhìn mình thì Đường Phong mới ngượng ngùng dừng lại.

"Cậu bây giờ yếu ớt thật đấy!", Hàn Giang cười nhạt, nhìn Đường Phong.

Đường Phong định phản hác lại vài câu nhưng anh vừa mớ miệng dã nuốt lại lời, bởi anh nhận ra họ đang ứ giữa một lôi di hẹp và dài. Quay lại nhìn những xương cốt chất cao như núi, Đường Phong lại nồi da gà, anh vội vàng vứt chiếc xương sọ rơi vào lòng mình ra khỏi cửa xe.

“Đây cũng là một tòa kinh quan ư?’ Hàn Giang nhìn đống xương trắng hỏi Đường Phong.

“Bây giờ vẫn chưa biết được, nhưng có thể khắng định năm dó ở đây chắc chắn đã xảy ra một trận chiến ác liệt, chính xác mà nói là đại quân Mông cổ đã huyết chiến với người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành”, Đường Phong trả lời.

"Không cần quan tâm đến những hài cốt này nữa, hãy nghiên cứu một chút về vết bánh xe này đi, đây mới thực sự là sự uy hiếp đối với chúng ta!". Yelena nhắc nhớ mọi người.

Lúc này, Đường Phong và Hàn Giang mới nhìn lại vết bánh xe trên mặt đất, họ phát hiện vết bánh xe đó cũng đi qua lối đi dài và hẹp này để tiến thẳng vào sâu trong hang núi. Những chỗ đi qua đều để lại vô số những mẩu xương bị chẹt nát.

“Đây chắc chắn là một chiếc xe rất ngon nên mới nghiền nát những mẩu xương này thành bột như vậy. Ban nãy lúc đi qua lối đi này tôi còn sợ rằng chiếc xe già cỗi của chúng ta sẽ bị những mẩu xương nhọn trên mặt đất chọc cho thúng cả lốp cơ, nếu thế thì chúng ta chi có toi!”

Hàn Giang nhìn vết bánh xe in trên mặt đất một hồi, rốt cuộc mới thốt ra câu này. Yelena im lặng, mãi lâu sau, cô mới nói: “Anh yên tâm, xe do em kiếm chắc chắn không vấn đề gì đâu!”.

“Mọi người có phát hiện thấy không, mặt đất ở đây càng lúc càng ẩm ướt, tôi đoán sự xuất hiện của nước ở dây là rất cao, có khi đào vài nhát là thấy nước rồi!”, Đường Phong suy đoán.

Yelena gật gù: “Đáng tiếc là Hàn Giang óc heo lại ngây ra dó mà không nhìn ra!”

“Ai bảo anh không nhìn ra, chuyện không phải vừa hay có thể giải thích cho sương mù mà lã Mã trông thấy năm đó sao?” Hàn Giang có chút không phục.

“Sương mù? Hàn Giang, cậu nghĩ tới gì vậy?”,

Năm dỏ việc bác gặp phái sương mù cho thây khí hậu trong Khe Sói Hoang thay đổi rất lớn, dị thường. Bên ngoài nhìn vào thì sa mạc Gobi mênh mông khô nhưng sau khi tiến vào hang núi này lại phát hiện trên mặt đất có dấu vết của nước. Hơn nữa càng đi vào, mặt đất càng ẩm ướt. Cháu dám khẳng định phía sâu trong Khe Sói Hoang chắc chắn là một nơi ẩm ướt, thậm chí cỏ khi còn xuất hiện cả sông hay hồ nước nữa cũng nên”.

Dường Phong giống như đã nhớ ra, anh ngắt lời Hàn Giang, ngạc nhiên nói: “Ốc đảo chết chóc?”

"Ốc đảo chết chóc?”, tư duy của mọi người lập tức nhớ tới những gì mà Stephen ke trước khi chết.

“Đúng vậy, theo như những gì mà Stephen kể lại trước khi chết thì hội Mã Xướng Quốc dã từng tới ốc đảo chết chóc. Kết hợp với khu vực màu xanh thẫm trên mặt sau kệ tranh ngọc, ám chỉ nơi mà Hạn Hài Mật Thành tồn tại, chúng ta có thể khẳng định Hạn Hải Mật Thành ở trong một ốc đảo. Điều này cho thấy trong Khe Sói Hoang năm đó chắc là có một không gian đầy sức sống. Trước đây, tôi luôn cho ràng do khí hậu khốc liệt nên có khả năng ốc dào đó đã biến mất, trờ thành sa mạc. Nhưng bày giờ xem ra có thể ở đó vẫn là ốc đảo. Cho dù ốc đảo không còn tồn tại thi nơi đó vẫn là một vùng ẩm ướt”.

Mọi người Rật gù. tư duy lập tức bay tới ổc đảo thần bí có lẽ nền đất cát ẩm ướt xuất hiện trước mặt họ chính là vì được nguồn nước chảy ra từ ôc đảo ngấm vào!

“Nếu như chúng ta đi tiếp có khi nào lại gặp một dòng suối không nhỉ!?' Lương Viện căng thẳng nhìn về phía hang núi sâu hun hút.

"Có lẽ vậy, nhưng hiện giờ đã có người di trước rồi nên chúng ta không cần phái lo lăng, chỉ cần đi theo vết bánh xe tiến lên phía trước là được!” Hàn Giang khởi dộng lại chiếc xe Jeep rồi chầm chậm lái vào trong hang núi.

Càng đi vào sâu trong hang núi, xương cốt trên mặt đất càng ít. cuối cùng xương cốt đã không còn xuất hiện. Nhưng Đường Phong để ý thấy vách núi hai bên càng lúc càng cao. hang núi cũng càng lúc càng hẹp. Rốt cuộc họ hoàn toàn bị bao trùm bơi bóng của ngọn núi cao lớn, chầm chậm tiến vào sâu trong hang núi tôi đen.

Đường Phong ngẩng đầu lên nhìn, chi cỏ một khe hở trên đỉnh đầu có thể giúp anh trông thấy ánh mặt trời, chứng tỏ lúc này vẫn là ban ngày. Đường Phong không ngờ địa hình ờ đây lại biến hóa nhanh như vậy. “Nếu lúc này có quân mai phục hai bên vách núi thì chúng ta chết chắc!”, nghĩ tới đây, tim Đường Phong đập thình thịch, anh cũng bắt đầu hiểu ra tại sao năm dó thiết kị binh Mông cổ gặp 21 khó khăn trong việc chinh phục những người Đàng Hạng kiên cường bất khuất ở Hạn Hải Mật Thành. Địa hình dễ phòng thủ khó tấn công chắc chắn đã giúp ích rất nhiều cho những người Đàng Hạng năm đó.

Trong hang núi, cát mịn dưới mặt đất dần dần biến thành những rãnh bùn đất. càng lúc càng ẩm ướt. Hàn Giang lải chiếc xe Jeep khó nhọc vượt qua những rãnh bùn. liến lên phía trước, may mà chiếc xe già cỗi này vẫn còn tốt. Nếu không bị chôn chân trong hang núi sâu thẳm không hao giờ trông thấy ban ngày này thì chỉ cỏn nước chết.

"Cái nơi chết tiệt này, còn bao lâu nữa mới thoát ra được đây!”, Hàn Giang chửi rùa, nhưng không ai đáp lại anh, bời vì không ai biết hang núi nhỏ hẹp vẫn còn dài chừng nào.

Đường Phong nhìn vết bánh xe trước mặt, nó vẫn kéo dài về phía trước cho thấy đám người chưa lộ diện đã an toàn đi qua đây, bới vậy tạm thời, họ vẫn chưa phải quá lo lắng về mối nguy hiểm sẽ giáng xuống đầu. Nghĩ lới đây, Dường Phong cũng yên tâm hơn đôi chút.

Quả nhiên họ không, bị mai phục, trên đầu cũng không có đá vụn rơi xuống. Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe Jeep đã chở họ ra khỏi hang núi nhỏ hẹp. Phía trước rộng mớ thênh thang, lại có vẻ như bắt đầu tiến vào một hang núi khác, vách núi hai bên cũng thấp hẳn xuống, không cồn cheo leo mà trở nên bang phang, rộng rãi.

Mọi người thở phào, không kịp nghỉ ngơi mà tiếp tục lên đường luôn. Hang núi rộng rãi, không còn những bộ hài cốt đáng sợ, cũng khôn? còn những rãnh bùn âm ướt, một lối đi bằng phẳng chạy thẳng về phía trước. Hàn Giang tăng tốc, bám theo vết bánh xe, tiếp tục lao về phía trước.

Chẳng bao lâu sau. Đường Phong liền phát hiện thấy hang núi càng lúc càng rộng rãi, còn vách núi hai bên lại thấp lè từ như đồi đất. Nhưng vùng rộng rãi phía trước lại xuất hiện những đồi đất hình thù dị thường, trông giống như những lô cốt dị dạng. Lẽ nào lại tới một tòa Ma Quỷ Thành?

Đường, Phong chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì chiếc xe Jeep đã lao thẳng vào vùng đồi đất bí ẩn. Những đồi đất lớn nhỏ hình thù dị dạng trải dài không thấy điểm kết thúc. Bồng Đường Phong hét toáng lên: “Dừng xe! Dừng xe!”.

Tiếng hét của Đường Phong khiến mọi người giật mình, Hàn Giang vội vàng dừng xe lại, nghiêm giọng hỏi Đường Phong: “Làm gì vậy? Cậu phát hiện thấy gì thế?” "Người đàn bà đeo mặt nạ..Đường Phong lẩm bẩm. “Cái gì? Ở đâu?”, tất cả mọi người đều vội dáo dác ngó tìm, Hàn Giang và Lương Viện phản ứng dữ dội nhất, bởi vì người đàn bà deo mặt nạ đó đã để lại ấn tượng sâu sắc với họ.

Nhưng ngó nghiêng xung quanh một hồi, ngoài những đồi đất lớn nhỏ thì chẳng ai trông thấy người đàn bà deo mặt nạ nào cả. “Mẹ kiếp, cậu căng thẳng quá độ nên nảy sinh ảo giác phải không?”, Hàn Giang trách móc Dường Phong.

Lúc này Đường Phong mới chậm rãi lắc đầu: “Không, bà ta không ở đây!”

“Bởi vậy mới bào cậu này sinh ảo giác!”, Hàn Giang gầm lẽn.

Anh không cảm thấy ở đây rất giống...”

Đường Phong vẫn chưa nói hết câu, Lương Viện liền tiếp lời: “Rất giống Ma Quỷ I hành mà chúng ta phát hiện thấy ở phía tây bắc Nguyệt Nhi Tuyền!”

Đúng vậy, gần như giống hệt!’*, Đường Phong gật đầu nói “Thực ra đây cũng là một vùng địa mạo Nhã Đan. Bởi vậy ban nãy khi chúng ta tiến vào dây tôi bỗng nảy sinh cảm giác rất kỳ lạ, tướng rằng mình lại tới vùng Ma Quỷ Thành gần Nguyệt Nhi Tuyền!'’

“Nhưng ở đây không có người đàn bà đeo mặt nạ đó, thế nên cậu dừng có mà hoảng hốt như thế!”, Hàn Giang cũng đang quan sát khung cảnh xung quanh.

Phản xạ có điều kiện thôi mà, tôi sợ người dàn bà đeo mặt nạ đó lại tới dọa chúng ta một lần nữa!”.

“Liệu có khi nào đây chính là địa mạo Nhã Đan mà các anh tiến vào từ phía nam Khe Sói Hoang?”, Yelena hỏi lại Hàn Giang.

Hàn Giang quan sát rất lâu, rồi lấc đầu: “Tuy rất giống nhưng quan sát kỹ thì không phải nơi đó”.

Makarov cũng phụ họa theo: “Đúng vậy. Trước đây Branch cũng kế với tôi là lão mục dân từng nói với anh ta thực ra Khe Sói Hoang vốn không phải là một hang núi mà do rất nhiều hang núi lớn nhỏ địa hình dị thường, khí hậu đa dạng hợp thành, Khe Sói Hoang là một vùng rất

Lớn. chắc chắn không thể là một hang núi ngắn như thế này được”

Bới vậy chúng ta có lý do để tin rằng nơi ban nãy ta đi qua chi là một hang núi trong vô số hang núi ở

Khe Sói I loang. Chắc chắn chúng ta không thể ra khỏi Khe Sói Hoang, quay trở lại vùng địa mạo Nhã Đan ở tuyến đường phía nam", Đường Phong tiếp tục suy đoán.

“Cũng có nghĩa là ờ đây - tại tuyến đường phía bấc này - cũng có một vùng địa mạo Nhã Đan?”, Yelana nghi ngờ quan sát xung quanh.

Đường Phong gật gù: “Bây giờ xem ra thì là như vậy”.

"Địa mạo Nhã Đan đều là cổng gió, vậy rất có khả năng chúng ta sẽ gặp phải bão cát ở đây!”, Yelena lo lắng nói.

Nghe vậy, tâm trạng của Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện đều rơi xuống đáy vực. Bất luận thế nào họ cũng không muốn gặp phải bão cát đen một lần nữa.

“Vậy phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi! Nhưng... nhưng tiếp theo chúng ta phải đi dường nào?”, Lương Viện băn khoăn nhìn Đường Phong.

Đường Phong lại nhìn sang Hàn Giang, Hàn Giang vồ vỗ lên vô lăng trấn an: “Hai người cứ lải nhà lải nhải, có gì mà phải lo lắng! vết bánh xe đó vẫn còn, chúng ta chi cần đi theo nó là được!”.

Đường Phong đưa mắt quan sát, khi trông thấy một vệt bánh xe vẫn vòng vèo tiến lên phía trước cùng với vết lốp bánh xe của họ, chứng tỏ không xảy ra chuyện gì bất trắc thì anh mới thấy yên tâm trở lại. Trong khi dó Hàn Giang đã bình tĩnh khởi động lại xe, lần theo vát bánh xe bí ẩn, tiếp tục tiến lên phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play