Mang thị là bị Hoàng Kiên hiếp bức như vậy. Hoàng Kiên nhìn ra nhi tử của mình không thể thu tay với nữ nhân này, qua một lần bắt cướp, Hoàng Nhận đã phái thủ hạ đắc lực nhất của mình đi bảo hộ Mang thị. Đối với sự gặp gỡ tình cờ này Hoàng Nhận lòng đã mang áy náy, mặc dù không biết đây là việc chính phụ thân mình làm nhưng hắn vẫn tự trách chính mình vì không thể bảo hộ nàng tốt, ngay lúc nàng chịu đủ khổ cực còn ngênh thú nữ tử khác.

Hoàng Kiên trong lòng tuy rằng tức giận, nhưng cũng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng Hoàng Kiên bắt cha mẹ Mang thị đi, đưa bọn họ tách khỏi Tây Ninh phủ, đưa đến Ngọc Thụ thành, chỉ cần cha mẹ Mang thị ở trong tay hắn, Mang thị cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Hoàng Kiên để xóa tan nghi hoặc trong lòng Hoàng Nhận đã chủ động đề cập việc Hoàng Nhận có thể nạp Mang thị làm thiếp, thậm chí không tiếc đi đắc tội nhà mẹ đẻ chính phòng phu nhân Hoàng Nhận, cũng muốn vì Hoàng Nhận mà giành vị trí di nương nhị phòng cho Mang thị, quá trình cùng thủ tục nghênh thú so với chính phòng cũng chỉ kém một chút.

Hoàng Nhận lòng mang cảm kích, bởi vì Hoàng Kiên làm hắn chính mắt nhìn thấy phụ thân vì mình mà chịu khom lưng trước người khác, từ bỏ ít nhiều ích lợi của bản thân. Nhất chiêu này của Hoàng Kiên hoàn toàn lung lạc nhi tử. Nhưng Hoàng Nhận vô cùng vui vẻ đón nhị phòng lại không biết Mang thị đã chịu hiếp bức mang theo oán hận gả cho hắn.

Nhưng trong lòng có nhiều hận thế nào, nghĩ đến cha mẹ, Mang thị cũng không dám làm trái. Cho nên, nàng ẩn nhẫn ở lì trong phủ Hoàng gia. Chính là Hoàng Kiên đã tính sai một thứ, Hoàng Nhận chỗ nào cũng đều cực kỳ giống hắn, duy độc tình cảm lại khác. Hắn cho rằng Hoàng Nhận nguyện cưới Mang thị, tình cảm nóng hổi qua ba bốn năm cũng liền sẽ bỏ qua, đến lúc đó cho dù Mang thị có nói ra, Hoàng Nhận cũng chưa chắc sẽ có bao nhiêu cảm xúc, vì một nữ nhân đã chơi chán mà đi phản bội phụ thân.

Bởi vì Hoàng Nhận tình cảm sâu nặng với Mang thị, chẳng những không có cô lạnh Mang thị, ngược lại ngày càng thương tiếc chăm sóc nàng hơn. Ai cũng không ngờ chính là việc Hoàng Nhận bởi vì cảm kích phụ thân vì hắn bôn ba lao khổ, càng thêm dụng tâm làm việc, trải qua rèn luyện cũng càng thêm cứng cỏi có thể một mình đảm đương một phía, cục diện này làm Hoàng Kiên vừa mừng vừa lo sợ, cũng đúng là bởi vậy Hoàng Kiên vẫn luôn dùng cha mẹ Mang thị uy hiếp nàng.

Thẳng đến mười năm trước, phụ mẫu Mang thị tuy rằng được chăm sóc rất tốt, nhưng trong lòng dồn nén tích tụ, chung quy cũng không qua khỏi. Hoàng Kiên không phải chưa từng động tâm tư này, hắn có ý đồ ly gián Mang thị cùng nhi tử, càng muốn âm thầm không dấu vết thủ tiêu nàng, nhưng đều không thành công, ngược lại còn khiến cho Hoàng Nhận ngờ vực. Rơi vào đường cùng, hắn mới chỉ có thể giấu giếm Mang thị chuyện cha mẹ nàng đã qua đời, bởi vì Hoàng Kiên biết được, một khi Mang thị biết được cha mẹ qua đời, tất nhiên sẽ không còn gì ràng buộc mà giũ ra hết thảy sự tình năm đó.

Ban đầu Hoàng Kiên thực không có tâm tư sát hại huynh tẩu Mang thị, nhưng mấy mấy lần cảnh cáo mà đôi phu thê này lại vờ như không thấy, một hai muốn đem chuyện cha mẹ mất tìm mọi cách nói cho Mang thị, lúc này mới hoàn toàn chọc giận tới Hoàng Kiên. Hoàng Kiên lúc này liền phái người bắt toàn bộ cả nhà huynh tẩu Mang thị, hiếp bức hai người họ viết xuống mấy chục phong thư ngắn gọn báo tin bình an, cũng mượn những phong thư này che giấu Mang thị hơn mười năm.

“Thời đại này gả làm vợ người thật bi ai.” Dạ Dao Quang nghe xong, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Con gái gả chồng như nước đổ đi, không có việc gì lớn thì không thể về nhà mẹ đẻ. Đây chính là đánh thẳng vào mặt nhà chồng, huống chi Mang thị là thiếp thất, vẫn chịu sự phân biệt đối xử trong nhà, nếu không chỉ dựa vào mấy phong thư ngắn gọn làm sao có thể giấu giếm nàng hơn mười năm này.

“Nữ nhân khác ta không thể làm chủ thay, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không làm Dao Dao bởi vì con đường làm quan của ta mà bị cả nhà ta trói buộc.” Ôn Đình Trạm liếc mắt đưa tình bảo đảm với Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang cười ngọt ngào rồi chợt nói: “Là tự do phải không, chàng đồng ý cho Mang thị tự do, nàng nghe an bài của chàng.”

Hiện giờ điều Mang thị mong muốn nhất chỉ sợ là tự do thoát ly khỏi Hoàng gia, địa phương giam cầm nàng gần một đời cùng bao nhiêu khuất nhục.

“Còn có lấy lại công đạo cho cha mẹ nàng.” Ôn Đình Trạm bổ sung, “Ta tuy rằng hiện tại còn chưa thể đem chủ mưu đem ra công lý, nhưng lại có thể đem hung thủ giết người nghiêm trị.”

“Hung thủ giết người?” Dạ Dao Quang nhanh chóng đảo qua một lần trong đầu, nàng cuối cùng ấn định một người, giương mắt nhìn về phía Ôn Đình Trạm, “Quản gia của Hoàng Kiên!”

Làm cho quản gia của Hoàng Kiên, lão nhân đã đi theo hắn cả đời, người này năng lực không cần phải nói, cho dù là phương diện tình cảm cũng có thể làm Hoàng Kiên đả kích rất lớn. Huống chi chuyện này còn có Hoàng Nhận!

Dạ Dao Quang đem đầu dựa vào phía trên bả vai Ôn Đình Trạm, mặt ngước lên nhìn hắn, nhìn hàng mi thon dài dày dặn của hắn. Từ cửa sổ xe ngựa từng hàng ánh sáng xuyên qua, phảng chiếu lên đôi mắt càng thêm thâm thúy.

Hoàng Nhận gặp đả kích, Ôn Đình Trạm phái Vệ Kinh theo dõi nhất cử nhất động Hoàng Kiên, Hoàng Kiên lúc này cũng không thể mở miệng nhờ Hoàng Nhận đi kết thúc, chỉ cần sự tình Mang gia năm đó thật do Hoàng Kiên phái lão quản gia đắc lực kia làm, lão già này như thế nào cũng chạy không thoát, Hoàng Kiên cho dù đau lòng, cũng không thể không buông hắn.

Mà cũng không chỉ riêng có chuyện này, lão quản gia đã đi theo Hoàng Kiên bao nhiêu năm? Từ nghèo hèn đến phú quý, có thể nói là nhìn Hoàng Kiên từ lúc quật khởi, hắn chỉ sợ so với chính bản thân Hoàng Kiên càng nhớ rõ ràng hơn hắn đã giúp Hoàng Kiên làm bao nhiêu việc trái với lương tâm. Lão quản gia cũng không phải không có hậu nhân, cho dù hắn có trung thành, làm việc tận tâm, cũng khó tránh khỏi sẽ có một số việc nghẹn lâu rồi nhưng chỉ thổ lộ với con cháu.

Hoàng Kiên chỉ cần chân trước đem lão quản gia này vứt bỏ, như vậy Dạ Dao Quang tin tưởng, sau lưng Ôn Đình Trạm có thể đủ lấy được ít nhiều tin tức quan trọng từ con cháu hắn.

Xe ngựa lắc lư làm Dạ Dao Quang cũng đung đưa theo, nàng dần dần rơi vào cảnh trong mơ. Giữa lúc mơ mơ màng màng nàng vẫn như cũ nghĩ đến tâm tư sâu xa của Ôn Đình Trạm, không may mắn sinh ra gặp người mệnh trời như Ôn Đình Trạm thực Dạ Dao Quang cũng cảm thấy kinh sợ.

Gió lạnh thổi vào, Ôn Đình Trạm cảm giác thê tử trong lòng có chút rúc sâu vào ngực hắn, vì thế giũ ra áo choàng, động tác nhẹ nhàng đắp lên cho Dạ Dao Quang, lại điều chỉnh tư thế cho nàng ngủ thoải mái…

Từ Hải Tây đến Tây Ninh mất hành trình một ngày xe, dọc theo đường đi Mang thị không nói bất cứ câu nào, đi theo Dạ Dao Quang bọn họ về tới Tây Ninh phủ nha, cũng vẫn giữ an tĩnh không nói lời nào. Dạ Dao Quang cũng không biết cùng nàng nói chuyện gì, vì thế dùng lễ chiêu đãi chu đáo đúng quy củ.

Ôn Đình Trạm cũng đã nắm giữ chứng cứ, chẳng qua là hắn cần nắm giữ đầy đủ chi tiết hơn, chờ đến khi tang chứng vật chứng đầy đủ, Ôn Đình Trạm liền trực tiếp khai đường, trước đó hai ngày phái người đi đem lão quản gia của Hoàng Kiên tìm bắt trở về. Đồng thời Ôn Đình Trạm cũng coi như là cấp đủ mặt mũi cho Hoàng Kiên, đem toàn bộ chứng vật bao gồm lời khai nhân chứng đã ký tên đưa Hoàng Kiên xem qua.

Cho nên đang lúc lão quản gia Hoàng Kiên bị đưa tới công đường, hắn bộc trực thú nhận, đem hết tất cả trách nhiệm ôm vào người. Ngày khai đường, Hoàng Nhận tự mình hộ tống lão quản gia đến. Hắn đứng ở trên công đường, nghe từng câu từng chữ của lão quản gia phảng phất như mũi kiếm xuyên thấu trái tim hắn. Người hắn yêu cả đời cách hắn rất gần nhưng hắn rốt cuộc không có thể dung cảm đối diện nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play