Ai cũng đều không nghĩ đến kết quả sẽ thành ra thế này. Kỳ thật từ thời khắc Ôn Đình Trạm khẳng khái lấy ra giải độc đan, không phải cứ người nào có nhân tâm thì đều có thể làm, bởi vì nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ tự hỏi có thể làm vô tư như vậy hay không. Cho nên khi Mang thị vạch trần sự tình, Mang thị yêu cầu được gặp Ôn Đình Trạm mới khai ra hung thủ, dựa theo diễn biến bình thường mà suy đoán, Mang thị hoặc là bị Ôn Đình Trạm hiếp bức, hoặc là bị Ôn Đình Trạm dùng lợi ích dụ. Bất luận như thế nào người sau lưng Mang thị là Ôn Đình Trạm không thể nghi ngờ.
Rất nhiều người đang đợi xem trò hay, Thanh Hải là một vòng tròn, đứng ở giữa vòng tròn này chính là Hoàng Kiên. Bọn họ đều là quan viên Thanh Hải, mặc dù lúc bắt đầu đều công chính liêm minh, nhưng tới địa phương này thì phải theo quy củ nơi đây hoặc sẽ bị đá ra ngoài hoặc sẽ bị đảo quanh. Không chỉ riêng Thanh Hải, rất nhiều địa phương khác cũng như vậy, cho nên bọn họ đã lưu lại đây, liền tính không thể trở thành tâm phúc của Hoàng Kiên nhưng cũng phải nhìn sắc mặt của Hoàng Kiên sống qua ngày. Vốn dĩ đây là thế cân bằng bao năm nay, nhưng Ôn Đình Trạm tới đã phá vỡ.
Bọn họ đều thực sợ hãi, sợ hãi chính bản thân mình trở thành công cụ để Ôn Đình Trạm chèn ép Hoàng Kiên. Ai cũng không muốn làm kẻ bị hy sinh, cho nên bọn họ ngay từ lúc đầu đã giữ thái độ bài xích với Ôn Đình Trạm, trong lòng cũng đều hy vọng Hoàng Kiên có thể giải quyết Ôn Đình Trạm dễ như trở bàn tay, hết thảy sự tình lại trở về quỹ đạo bình thường.
Ngay cả Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm mang theo Mang thị ngoài đô thống phủ, vội vàng chạy về Tây Ninh, ngồi trên xe ngựa cũng cảm thấy có chút không chân thật: “Hoàng Kiên đơn giản như vậy thua trong tay chàng sao?”
“Ha ha ha……” Ôn Đình Trạm bật cười vui vẻ, nắm lấy tay Dạ Dao Quang, “Hoàng Kiên dễ dàng ngã xuống như vậy, hắn liền không phải Hoàng Kiên.”
“Chàng chẳng lẽ không nắm giữ chứng cứ Hoàng Kiên giết hại một nhà huynh tảo Mang thị?” Dạ Dao Quang cảm thấy không có khả năng, Ôn Đình Trạm không có chứng cứ như thế nào thủ tín Mang thị, như thế nào trình diễn kịch hay hôm nay?
“Chứng cứ tất nhiên là có.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói, “Nhưng chứng cứ này chỉ có thể chứng minh Hoàng gia có người giết hại huynh tẩu Mang thị, lại không đủ để chứng minh Hoàng Kiên là người ra tay.”
Dạ Dao Quang hiểu rõ gật đầu: “Quả thực chuyện này, Hoàng Kiên đích xác không có khả năng tự mình ra tay. Chàng để Vệ Kinh lưu lại trông coi Hoàng kiên, kỳ thật là làm Hoàng Kiên không thể tự mình đi kết thúc, chẳng khác gì hắn bị treo một tay.”
Chỉ cần Ôn Đình Trạm nắm giữ đầy đủ chứng cứ chứng minh hung đò giết chết huynh tẩu Mang thị đến từ Hoàng gia, người sáng suốt đều biết ai là người động tay chân, nhưng lại chưa chắc có thể định tội Hoàng Kiên, trừ phi Hoàng gia có người chỉ chứng Hoàng Kiên, nhưng cái này khả năng tính bằng không. Hoàng Kiên có không ít tâm phúc ở Hoàng gia, cho nên hắn nếu cần thiết có thể lấy ra một người ‘ tự ý làm ’, người này nhất định phải là người đắc lực của hắn. Hoàng Kiên trong lòng minh bạch, chiêu này bỏ xe bảo soái chắc chắn phải làm.
Nhưng ‘ xe ’ cũng là phân thứ bậc, Hoàng Kiên có thể hy sinh hàng thấp nhất, đẩy ra một người không mấy ảnh hưởng, không có bằng chứng Ôn Đình Trạm lại có thể như thế nào? Nhưng Ôn Đình Trạm lệnh Vệ Kinh theo dõi chặt chẽ Hoàng Kiên, Hoàng Kiên lúc này không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không chính là ở trước mặt Ôn Đình Trạm tự phơi bày.
“Lợi hại, Trạm ca của ta!” Dạ Dao Quang không khỏi dựng hai ngón tay cái trước mặt Ôn Đình Trạm.
“Trạm ca?” Ôn Đình Trạm lần đầu tiên nghe được Dạ Dao Quang xưng hô như vậy với hắn, trong lúc nhất thời cảm thấy mới mẻ, tay hắn bao bọc lấy tay Dạ Dao Quang, khép lại đặt ở trên đầu gối, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, ngẩng đầu đôi mắt đen nhánh nhìn nàng, “Dao Dao, nếu nói đời ta có gì tiếc nuối, chính là ta không sinh sớm hơn nàng ba năm.”
Nếu hắn lớn hơn ba tuổi, như vậy gặp gia biến, người gánh trách nhiệm nên là hắn;
Nếu hắn lớn hơn ba tuổi, những gia kế mệt mỏi, bôn tẩu lo liệu cũng nên là hắn;
Nếu hắn lớn hơn ba tuổi, như vậy hắn có thể cả đời đem nàng che chở.
“A Trạm, chính như lời chàng nói, thế gian này như thế nào có thể không có một chút tiếc nuối?” Dạ Dao Quang nhẹ giọng cười, hắn cũng có thời điểm bướng bỉnh như vậy, “Kỳ thật chàng đã biết, bên canh chàng trong thời gian hai năm bất lực nhất kia không phải là muội. Người chàng nên cảm ơn không phải muội.”
Cho dù thời điểm nàng tới cũng có chiếu cố Ôn Đình Trạm, đối với hắn cũng có một ít ân tình giáo dưỡng, nhưng nàng cùng nguyên chủ bất đồng, nàng không để bản thân mình chịu đau khổ, cho nên đoạn thời gian Ôn Đình Trạm nghèo túng nhất, người ở bên cạnh Ôn Đình Trạm cũng không phải nàng.
Ôn Đình Trạm cúi đầu hôn hôn lên đầu ngón tay Dạ Dao Quang: “Ta đã biết, ta vẫn phải cảm ơn nàng, cả đời này người ta cảm kích nhất đó là nàng, là nàng đã một lòng thành toàn cho ta, làm ta có thể gặp gỡ Dao Dao.”
“Cái miệng của chàng, lúc nào cũng ngọt như vậy.” Dạ Dao Quang duỗi tay nhéo mặt Ôn Đình Trạm, nàng cũng không muốn tiếp tục đề tài này, lại hỏi, “Trong lòng muội còn một nghi hoặc, vì sao khi cha mẹ Mang thị qua đời, Hoàng Kiên lại muốn giấu giếm Mang thị, không tiếc vì thế mà giết huynh tẩu của nàng ấy?”
Tính toàn thời gian, khi đó Mang thị đã trở thành thiếp thất của Hoàng Nhận, Hoàng Kiên còn sợ cái gì?
“Chính là vì Hoàng Nhận.” Ôn Đình Trạm đáo lời, “Nếu Hoàng Nhận là hạng người hời hợt giống như Nhiếp Bình Tộ, có lẽ kết cục của Mang thị cùng mẫu thân Tịch Điệp giống nhau, nhưng Hoàng Nhận lại không phải. Năng lục của hắn, tài trí của hắn, sự gan dạ sáng suốt đều không thua Hoàng Kiên. Hắn là niềm tự hào của Hoàng Kiên. Hoàng Kiên đã trút hết toàn bộ tâm huyết để bồi dưỡng ra người thừa kế. So với bất kỳ ai, hắn hiểu rõ đứa con trai này của mình hơn hết thảy.”
“Nhưng Mang thị cũng đã gả cho Hoàng Nhận a?” Dạ Dao Quang vẫn còn mơ hồ.
“Mang thị cũng không phải cam tâm tình nguyện gả cho Hoàng Nhận……”
Nguyên lai khi Mang thị bị bắt đi, Hoàng Kiên tuy rằng không tính toán lấy tánh mạng nàng, nhưng cũng không muốn nàng có thể quay trở vể. Hoàng Kiên càng muốn dùng chuyện này bồi dưỡng dã tâm của nhi tử, khích lệ hắn chỉ có nắm giữ đủ quyền lớn mới có tư cách đi tới bất luận địa phương nào cũng có thể tìm kiếm người mình muốn. Nhưng Mang thị thông minh, chẳng những chạy thoát trở về, trên đường lẩn trốn trở về còn dùng kế bắt được một kẻ đang truy bắt nàng, từ trong miệng kẻ này biết được bọn hắn là do Hoàng gia sai sử.
Nàng lúc ấy cực kỳ bi thương, nhưng nàng không cam lòng cứ như vậy chết đi, nàng muốn trở về nhìn phụ mẫu một lần, muốn biết được rốt cuộc là ai sai sử, càng muốn biết Hoàng Nhận có biết chuyện này hay không, cho nên nàng không tiếc đem chính mình bán vào trong tay bọn buôn người tại thanh lâu Tây Ninh phủ, dùng phương thức như vậy tránh thoát nhãn tuyến của Hoàng gia mà trở về tới Tây Ninh. Sau khi tiến vào Tây Ninh, trải qua nhiều lần xảo diệu kim thiền thoát xác, vượt qua bao nguy hiểm cuối cùng nàng mới trở về tới nhà.
Vừa về đến quê hương nàng liền nghe được tin Hoàng Nhận đã cưới thê tử, lúc ấy tâm can nàng như vỡ thành những mảnh nhỏ, đã chịu nghiêm trọng đả kích còn nằm trên giường ba ngày ba đêm. Dưới sự khóc kêu của cha nương bên cạnh mà nàng duy trì cỗ ý chí sống sót, nhưng nàng vẫn muốn gặp Hoàng Nhận một lần, hỏi rõ ràng mọi chuyện nàng sẽ cùng cha nương rời khỏi nơi thương tâm này.
Ngôn Tình Tổng TàiLại không có nghĩ đến, gặp được Hoàng Nhận cũng chính là sẽ gặp Hoàng Kiên, Hoàng Kiên lo sợ Mang thị đem chuyện nàng bị bắt nói ra, ngay lúc đó bắt giam cha mẹ Mang thị.
- -------
Rose: Edit xong chương này mới nhớ những chương đầu mèo với sant có để Dạ Dao Quang gọi Ôn Đình Trạm cũng là "Trạm ca" nhưng thực chất theo nguyên tác là "A Trạm" như Rose dịch nha mn. "Trạm ca" giống như xưng hô anh em, huynh muội. "A Trạm" là xưng hô thân thiết