“Dao Dao, lần đầu tiên biết được phu quân của nàng mưu tính sâu xa sao?” Ôn Đình Trạm dùng trán hắn chạm vào trán Dạ Dao Quang, đôi mắt đen nhánh của hắn lưu chuyển ý cười vọng vào chỗ sâu nhất trong đáy mắt nàng.

Bang!

Bàn tay Dạ Dao Quang ướt dầm dề đập mạnh lên bả vai không gì che chắn của Ôn Đình Trạm: “Chàng là kẻ lừa đảo, nếu chàng sớm đã lên kế hoạch muốn đi Tây Ninh phủ ngoại phóng, thế nhưng lúc chúng ta ở Hải Tân phủ chàng còn dõng dạc nói, chỉ cần ta thích, chàng liền đưa ta ngoại phóng ở Hải Tân phủ!”

Ôn Đình Trạm bắt lấy bàn tay Dạ Dao Quang, kéo tới gần môi hôn lên: “Kêu to như vậy, đau thật đó!”

Đối diện với bộ dáng nửa nghiêm túc nửa thương tiếc của hắn, Dạ Dao Quang tức khắc không nhịn được cười, trong lúc nhất thời cũng không biết nên dùng biểu tình thế nào đối mặt hắn.



Mà cái miệng của Ôn Đình Trạm bắt đầu không giữ quy củ, hắn ngậm lấy đầu ngón tay nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng ái muội xoay quanh vòng lại một vòng, rồi lại liếm láp, làm Dạ Dao Quang có một cỗ cảm giác tê rần từ đầu ngón tay chạy tới ngực, cả người nàng run lên.

Dạ Dao Quang cảm thấy không tốt, muốn đẩy Ôn Đình Trạm ra chạy trốn, lại bị hắn đi trước một bước cường thế giam trong ngực, hắn cắn vành tai nàng nói nhỏ: “Vi phu chưa từng gạt nàng, vi phu ngoại phóng sẽ không chỉ một lần, đợi sau khi mãn chức ở Tây Ninh, chắc chắn có thể thực hiện lời hứa với Dao Dao……”

Nói xong Ôn Đình Trạm còn xấu xa thổi một ngụm nhiệt khí vào tai nàng. Dạ Dao Quang tức khắc cả người run lên, hai chân nhũn ra. Ôn Đình Trạm bắt đầu hôn dọc theo bên tai từng tấc từng tấc hạ xuống. Hắn cầm tay nàng trong nước kéo xuống chuẩn xác nơi đã trở nên đẫy đà, ngón tay càng không có ý tốt khảy trái cây*…… (nhũ hoa ấy T__T, không hiểu sao tác giả bảo trái cây)

Dạ Dao Quang vốn đang mang thai, so với bình thường mẫn cảm hơn, nàng làm sao có thể là đối thủ của Ôn Đình Trạm, bên trong đã bị Ôn Đình Trạm trêu chọc tơi bời.

Ôn Đình Trạm cố tình làm nàng thở dốc không ngừng, nhưng lại không chân chính cho nàng, làm nàng cả người khó chịu đến mức không chịu được. Đối diện với hai mắt ẩn chứa bọt nước lên án của thê  tử, đôi mắt đen nhánh thâm trầm của Ôn Đình Trạm tầng tầng ý cười. Hắn một tay bế Dạ Dao Quang lên, để nàng ngồi bên cạnh bồn tắm, đứng lên ám muội nói: “Hôm nay phu nhân thật nhiều hỏa khí* a, vi phu gửi thêm hàng cho phu nhân nhé.”

*hỏa khí: vũ khí nóng

Nói xong, cứ như vậy tiến vào nàng thật sâu ……

Dạ Dao Quang hai mắt mê mang, tầm mắt nhìn vào hơi nước nóng bốc lên lượn lờ trong không trung, để mặc cho hắn vui thích, cũng không biết bị hắn ôm trở về nội thất khi nào.

Lúc tỉnh táo lại thì cũng đã là ngày tiếp theo. Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Ôn Đình Trạm nghiêng người tay chống đầu bên cạnh, ánh mắt nhu tình nhìn nàng.

“Chàng hôm nay nghỉ thượng triều?” Đại não Dạ Dao Quang bắt đầu hoạt động lại, nhưng nàng nhớ rõ dường như không đúng.

“Không phải, ngày mai mới là ngày nghỉ của ta, ta cùng hữu thông chính thay đổi cho nhau.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang đã tỉnh ngủ đứng dậy, tự mình mặc quần áo cho nàng, “Hôm nay là sinh nhật Ngạn Bách.”

“Chàng sao không nói sớm!” Dạ Dao Quang oán trách trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm rồi nghiêng đầu nhìn sắc trời, đã không còn sớm, phỏng chừng hẳn giờ chính Thìn (8 giờ sáng). Nàng lách người qua Ôn Đình Trạm, nhanh chóng mặc xiêm y, sau đó rửa mặt, ngồi ở bàn trang điểm, “Chàng nếu sớm đã biết được, có phải đã sắp xếp ổn thoả?”

“Lễ sinh nhật thì có chuẩn bị một phần.” Ôn Đình Trạm là nam tử, tương đối đơn giản, giờ phút này đã mặc chỉnh tề, dựa nghiêng người một bên nói với Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang lại liếc mắt qua hắn một cái, giương giọng nói: “Nghi Vi, ngươi đi phân phó phòng bếp, sinh nhật Ngạn Bách thiếu gia, buổi tối ta sẽ mời mấy người Thuần Vương điện hạ, phiền Điền tẩu tử chuẩn bị.”

“Nô tỳ lập tức đi ngay.” Nghi Vi vội vàng đáp lại.

“Không cần, ta đã đặt bàn ở Hối Trân Lâu.” Ôn Đình Trạm ngăn Nghi Vi lại nói, thừa dịp thê tử chưa bùng phát tức giận, vẫy lui Nghi Ninh ra sau, tự mình cài trâm cho nàng, “Ngạn Bách đã không phải Ngạn Bách lúc trước, chỉ sợ chính hắn cũng không hiểu được sinh nhật là thế nào. Chúng ta bất động thanh sắc, cho hắn một kinh hỉ, để hắn thể nghiệm một chút ôn nhu của thế gian.”

Đây mới là dụng ý của Ôn Đình Trạm, Hoàng Ngạn Bách kia mũi chó so với Càn Dương cũng không kém. Hắn như thể đói bụng ngàn năm, cho nên rất chấp nhất đối với đồ ăn, phàm là trong phòng bếp có món ăn gì mới mẻ, hắn chắc chắn là người biết đầu tiên, cho nên tốt nhất là đừng chuẩn bị quá sớm.

Dù sao cũng là sinh nhật đầu tiên sau khi hắn tái thế làm người.

“Chàng làm sư phụ cũng tận tâm thật đấy.” Dạ Dao Quang đột nhiên nói một câu.

“A, phu nhân đây là ghen tị sao?” Hai tay Ôn Đình Trạm nắm lấy bả vai Dạ Dao Quang, mặt của hắn đặt cạnh mặt nàng phản chiếu vào trong gương.

Dạ Dao Quang ở trong gương lườm hắn: “Muội nhàm chán như vậy sao?”

Ôn Đình Trạm bỗng nhiên cụp xuống mi mắt, từ phía sau lấy ra một cái hộp phấn, hơi có chút rầu rĩ nói: “Ta còn cho rằng phu nhân trong lòng sẽ không vui, cho nên đã chuẩn bị trước món quà nhỏ tặng phu nhân. Nếu phu nhân không thèm để ý, ta giữ lại lần sau lúc nào phu nhân không vui lại đưa……”

Không đợi Ôn Đình Trạm nói xong, Dạ Dao Quang đoạt lại: “Hay cho chàng, Ôn Đình Trạm, chàng tính lần sau tiếp tục chọc cho muội không vui hử.”

Dạ Dao Quang vừa nói vừa đem hộp mở ra, nàng không tin Ôn Đình Trạm sẽ đưa cho nàng hộp phấn bình thường, ngoại trừ buổi đại hôn, nàng cơ bản đều không cần mấy thứ này. Là người tu luyện, khuôn mặt nàng thuần tự nhiên không có một chút tỳ vết, trừ phi là công lực hao hết, nếu không không có khả năng xuất hiện lão hóa hoặc dấu hiệu mệt mỏi.

Đem hộp mở ra, một hương thơm tươi mát bay ra làm Dạ Dao Quang say mê, ngay cả Nghi Ninh đang thối lui một bên cũng nhịn không được duỗi dài cổ.

Bên trong hộp là từng viên bạch ngọc kích cỡ giống nhau, mà mùi hương này Dạ Dao Quang cảm thấy rất quen thuộc, bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy ở hương các Ôn Đình Trạm nói luyện chế hương liệu cho nàng.

“Thành công?” Dạ Dao Quang lại hít vào một ngụm. Nàng ban đầu cũng thấy buồn bực, nhưng cảm giác này trong chốc lát thế nhưng lại như tiêu tán, toàn bộ đại não đều thanh tỉnh không ít.

“Phải, ta cố ý làm thành hương châu* (viên ngọc tỏa mùi hương, rose tạm để thế nha), nàng đặt ở bên trong túi thơm, liền có thể mang theo bên mình.” Ôn Đình Trạm sớm đã chuẩn bị từ mấy ngày trước, nghĩ đến nếu chỉ có thể dùng ở trong phòng thì quá hạn chế, mà Dạ Dao Quang cũng không phải lúc nào cũng trong phòng, lúc này mới cải tạo thành hương châu.

Dạ Dao Quang đứng lên, làn váy nàng theo động tác xoay người mà tung bay. Váy lụa mỏng cụp lại, nàng liền nhẹ nhàng hôn lên mặt Ôn Đình Trạm một cái: “Phu quân, chàng thật tốt.”

Ôn Đình Trạm duỗi tay sờ sờ mặt, thấp giọng bên tai Dạ Dao Quang hỏi: “Phu nhân còn hỏa khí nữa không?”

Dạ Dao Quang nghe xong trong đầu nổ oanh một tiếng, ký ức kiều diễm đêm qua giống như nước chảy vọt tới. Làm trò trước mặt Nghi Ninh, trong tay còn cầm đồ tốt của hắn, tục ngữ nói “cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn”*. Nàng tức khắc xấu hổ cũng không phải, bực cũng không phải, duỗi chân dẫm mạnh lên chân Ôn Đình Trạm rồi xoay người chạy thẳng tới nhà ăn.

*Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: ý chỉ đã ăn của người ta rồi nên mềm mỏng hơn, nhận đồ của người khác tất nhiên cũng phải nói tốt cho họ. Khúc này Rose nghĩ ODT ám chỉ cho Dao Dao đồ tốt là buổi tối hôm qua chứ không phải hương, kakaka…

Ôn Đình Trạm mặt tươi cười đuổi theo.

- ----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play