Cho nên, cơ hồ Liễu Thị Nhẫm vừa động, Ôn Đình Trạm cũng đã phát hiện ý đồ của hắn. So với Dạ Dao Quang giận không thể át, mấy năm nay đã hoàn toàn thành thục, Ôn Đình Trạm bình tĩnh tới mức dọa người, hắn lập tức bày kế với cháu gái mà Liễu Thị Nhẫm thích nhất. Hắn chính là chết dưới tay nữ nhi Liễu Cư Mân. Cháu gái hắn tự mình dâng lên linh dược trong tay, loại dược này mới đầu ăn vào sẽ thần thanh khí sảng, tinh thần minh mẫn gấp trăm lần, còn có thể một thân trọc khí, cảm giác sắp chết mà lại như sống lại, nhưng kỳ thật là thân thể bị đào rỗng, xuất hiện hiện tượng hồi quang phản chiếu.
Một khi dầu hết đèn tắt, sẽ phải nhận đau đớn như vạn sâu cắn cốt, thẳng đến cuối cùng chỉ còn một hơi thở nuốt xuống.
Loại độc này chính là Độc Vương luyện chế, Ôn Đình Trạm nhiều lần trằn trọc tìm cách tiếp cận với Liễu gia ngũ cô nãi nãi, chính là muốn mượn tay nàng đem Liễu lão nhân đưa xuống địa ngục, để hắn đi âm phủ, xem hắn còn mặt mũi mà gặp mẫu thân của hắn (ODT) hay không.
Ngày tin của Liễu Thị Nhẫm truyền tới Đế Đô chính là ngày cuối cùng của Liễu lão nhân. Tất cả đều là Ôn Đình Trạm tính chuẩn thời gian, đến nỗi không ai thấy Ôn Đình Trạm động tay chân dù chỉ một chút ít. Nếu hắn ra tay cản trở, người Liễu gia nhảy lên trời cũng muốn lôi ra chứng cứ chứng minh cho bệ hạ biết được chuyện này có hắn chặn ngang một chân.
Nhưng hắn cố tình để bệ hạ nhận được tin, chuyện này hắn từ đầu đến cuối đều là từ bệ hạ mà biết được. Nếu không như vậy bệ hạ sẽ thật sự cho rằng hắn mánh khoé thông thiên, từ đó đề phòng hắn, tìm cách ly gián hắn cùng Tiêu Sĩ Duệ, đến cuối cùng phiền toái nhất vẫn là thê tử hắn.
“Bệ hạ hôm nay là vì việc này tuyên chàng vào cung?” Dạ Dao Quang giương mắt nhìn Ôn Đình Trạm.
“Ban đầu thật sự là thông chính tư có việc. Cũng đang trong thời gian đánh giá thành tích, rất nhiều tấu chương buộc tội lẫn tiến cử phân xấp mà đến, chẳng qua ta vừa mới ra khỏi thông chính tư thì bệ hạ lại tuyên triệu vào cung cho nên mới trì hoãn muộn đến như vậy.” Ôn Đình Trạm giải thích cho Dạ Dao Quang.
“Bệ hạ không nói chàng quay về Liễu gia tế điện Liễu lão nhân sao?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Bệ hạ chỉ hỏi ta lời Liễu lão nhân nói là thật hay không.” Khóe môi Ôn Đình Trạm giương lên.
“Vậy chàng trả lời thế nào?” Dạ Dao Quang không tin Ôn Đình Trạm sẽ tự mình nói ra toàn bộ sự thật, chính bởi vì bệ hạ không nói Ôn Đình Trạm khởi hành đi Liễu gia cho nên Dạ Dao Quang tò mò Ôn Đình Trạm đã trả lời thế nào.
“Ta chỉ nói là ân oán giữa các trưởng bối, ta chưa từng biết qua, nếu bệ hạ không ngại thì hỏi Liễu Cư Yến một câu.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm nội liễm lưu chuyển, “Ông cố ngoại thì bỏ qua, nhưng ta lớn tới như vậy cũng chưa từng nhận được sự quan tâm từ ông ngoại, có lẽ thật sự là mẫu thân ta đã làm điều gì mà Liễu gia tự nhận là nhục nhã danh dự gia đình.”
Đương nhiên, hắn nhân tiện đem tấu chương hôm nay đã sửa sang đưa cho bệ hạ, đệ nhất phong chính có quan hệ với tin tức của Liễu Cư Mân, Liễu Cư Mân muốn về Đế Đô muốn mượn dùng danh nghĩa của hắn rõ như ban ngày.
“Chàng đem quyền quyết định giao cho Liễu Cư Yến?” Dạ Dao Quang cảm thấy không đáng tin cậy, Liễu Cư Yến chính là vì Liễu gia mà lui về, Liễu thị đã chết hắn là người làm cha không xuất hiện, bọn họ suýt nữa đói chết Liễu Cư Yến cũng chưa từng xuất hiện, Liễu Thị Nhẫm năm lần bảy lượt muốn đối phó Ôn Đình Trạm, Liễu Cư Yến cũng chưa từng ra mặt.
Ở trong mắt Liễu Cư Yến, gia tộc so với nữ nhi quan trọng hơn, chỉ sợ so với cháu ngoại cũng không thay đổi.
Ta cho hắn một cơ hội cuối cùng.” Ôn Đình Trạm duỗi tay đẩy những sợi tóc ướt đẫm của Dạ Dao Quang ra sau bả vai.
Dù sao cũng là mẹ đẻ cha ruột, ông ngoại ruột thịt, Ôn Đình Trạm dù cho chưa bao giờ nghĩ tới hắn nhận được gì từ nơi đó nhưng rốt cuộc không thể ra tay tàn nhẫn giống như Liễu Cư Mân. Hắn vẫn nhớ tới mẫu thân, cho nên đối với Liễu gia cũng có nhất định đúng mực, nếu như Liễu Cư Yến lúc này đây thật sự lấy gia tộc làm trọng, như vậy hắn ngày sau cũng biết nên hành sự như thế nào.
Với tổ tôn huyết thống bên ngoài bọn họ cũng sẽ hoàn toàn chặt đứt.
“Nếu, nếu hắn thật sự……” Như vậy mà chọc tới cùng, Dạ Dao Quang có chút nói không nên lời.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm nhìn hơi nước mờ mịt trên vai thê tử. Nàng ngồi ở trong lòng hắn, nước vừa vặn bao phủ phía trên ngực nàng, hai trái cây nhỏ xinh đỏ tươi lúc ẩn lúc hiện dưới sự dập dình của gợn nước, đáy mắt hắn càng thêm ám trầm, nghiêng đầu dựa vào đầu vai Dạ Dao Quang, giọng hắn có chút ảm đạm: “Không sao cả.”
Người thân trên thế gian này của hắn chỉ có Dạ Dao Quang, người có quan hệ với hắn cũng duy nhất là nàng. Hắn chưa từng chờ mong thân nhân khác, hiện giờ không, trước đây cũng chưa từng. Liễu Cư Yến ở trong lòng hắn trước nay đều là phụ thân của mẫu thân, là ông ngoại hắn. Bất luận Liễu Cư Yến lựa chọn như thế nào, đều không gây thương tổn tới tâm tư của hắn.
Hắn nguyện ý cho một cơ hội, cũng chỉ bởi vì mẫu thân hắn mà thôi. Nếu Liễu Cư Yến chính miệng không muốn thừa nhận mẫu thân hắn là nữ nhi của mình, vậy từ đây hắn cũng sẽ không coi Liễu Cư Yến là phụ thân của mẫu thân hắn.
Trái tim Dạ Dao Quang bỗng thấy tê rần, nàng so với ai khác hiểu rõ hơn hết loại cảm giác cô đơn cô tịch khi không có người thân, nàng duỗi tay ôm lấy Ôn Đình Trạm, cùng hắn tương giao, bọn họ hai người liền giống như chỉ có nhau, người làm đối phương ôn nhu duy nhất: “A Trạm, muội lo lắng nếu như Liễu Thị Nhẫm thừa nhận, chàng sẽ như thế nào?”
Nếu Liễu Cư Yến thừa nhận, vậy Ôn Đình Trạm chẳng phải nên về làm tròn đạo hiếu với Liễu Thị Nhẫm?
“Dao Dao, nàng đã quên, ta chính là người đã được định đi Tây Ninh nhậm chức.” Ôn Đình Trạm đặt xuống nụ hôn trên mặt Dạ Dao Quang, “Bệ hạ cũng không chờ được ba năm.”
Liễu Cư Yến thừa nhận thì lại thế nào? Hắn nếu thật sự thành con cháu Liễu gia, tổ phụ mất phải giữ đạo hiếu một năm, bệ hạ không thể bỏ trống tri phủ Tây Ninh một năm, càng không thể an bài người khác, một năm sau lại đá người ta đi. Bất luận thế nào thì đây cũng không phải tác phong của bệ hạ.
Có lẽ, nếu Liễu Thị Nhẫm còn chưa tắt thở, bệ hạ còn sẽ niệm tình cảm, để Liễu Cư Yến cũng tán thành Liễu Thị Nhẫm nói ta về gặp hắn lần cuối cùng. Nhưng Liễu Thị Nhẫm đã tắt thở, Bệ hạ chẳng lẽ còn phải vì một người đã chết không màng tới giang sơn của chính mình sao?
Tất nhiên, bệ hạ không phải thiếu hắn không thể, nhưng bệ hạ rất rõ ràng, không có người nào so với hắn thích hợp hơn, không có việc gì lúc này có thể so với việc đem Thanh Hải bình ổn lại. Bệ hạ cả đời sống trong phập phồng, thân là đế vương nhưng quá nhiều chỗ vượt tầm kiểm soát của bản thân. Bệ hạ thực bức thiết muốn cần hắn để Tiêu Sĩ Duệ lưu lại một nơi chốn, một giang san không có ai cản tay. Đại sự của bệ hạ còn ở phía trước, nhìn đến núi sông càng ngày càng lộng lẫy, so với chuyện này, Liễu Thị Nhẫm, một người chết tính là cái gì?
“Cho nên, sau khi từ Lưu Cầu trở về, chàng cố ý chọn lúc này đi thăm dò Thanh Hải đô thống Hoàng Kiên, kỳ thật là bởi vì khi đó chàng đã phát hiện ý đồ của Liễu Thị Nhẫm.” Dạ Dao Quang lập tức suy nghĩ cẩn thận ráp nối các sự việc lại với nhau. Nàng bất ngờ đẩy Ôn Đình Trạm ra xa, kinh ngạc nhìn hắn, “Thời điểm Liễu lão chất là chàng đã đoán chắc đúng không!”
Chỉ sợ Liễu lão nhân vài năm gần đây thân thể không khỏe, cho nên năm trước Ôn Đình Trạm cũng đã phát hiện ý đồ của lão nên sớm đã làm ra kế sách ứng đối, kéo dài thời gian để hắn có thể chết đúng lúc này, sau đó nghiêm túc đưa ra kế hoạch triển khai với Thanh Hải trước mặt bệ hạ.
Mọi hành động của Liễu Thị Nhẫm, tất cả nước đi trước mặt của hắn với bệ hạ đều thành phế cờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT