Độc Thiếp

Chương 96: Ai độc ác hơn ai?


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm đen gió lạnh, Dung ma ma cõng người nhanh chóng chạy về chỗ cửa nhỏ ở biệt viện góc tây bắc, phía sau là Cao Vân Bình chăm chú chạy theo.

Ra khỏi cửa nhỏ phía tây là có một phòng chứa củi bỏ không, ngày thường không dùng, mấy hôm nay vì có nhóm người Đại thái thái nên nơi này đã được quét dọn sạch sẽ, để bọn nha hoàn dùng làm chỗ nấu cơm.

Đến nơi, Cao Vân Bình mở cửa, sau đó Dung ma ma cõng Lý Thanh Ca đi vào, trong phòng có một mùi bị khói dầu chưa tan hết, hôi đến khiến Cao Vân Bình nhíu chặt lông mày.

“Ah,không ngờ tiểu nha đầu này cũng nặng quá.” Vừa vào bên trong Dung ma ma liền ném Lý Thanh Ca lên đống củi, sau đó nói với Cao Vân Bình: “Nhị tiểu thư người ở lại đây trông chừng, ta đi gọi người đến.”

“Ừm, đi nhanh về nhanh.” Cao Vân Bình che mũi, ồm ồm nói.

“Ừm.” Dung ma ma cũng không trì hoãn, hừm một cái rồi vội vàng xoay lưng đi tìm người. Tên Lý Tam chết tiệt kia, bảo hắn chờ ở cửa, kết quả không biết đã trốn đi đâu, bắt bà phải đi tìm.

Cửa được đóng lại, trong phòng chứa củi nho nhỏ chỉ còn lại Lý Thanh Ca và Cao Vân Bình.

Giữa cảnh tối tăm, Lý Thanh Ca mặc bộ trung y màu trắng tinh, thân thể đơn bạc nằm trên đống củi, chỉ ngờ ngợ thấy được nửa gương mặt, sợi tóc đen óng xõa tung trên người, tản ra một tư thái nhu nhược lại quyến rũ.

Cao Vân Bình nhìn chăm chú, đáy mắt toát ra tia nhìn tà ác, nàng dùng chân đá vào chân Lý Thanh Ca một cái, xác nhận không tỉnh dậy, lại nửa ngồi nửa quỳ lên người Lý Thanh Ca, nhéo vào hông một cái rồi nở nụ cười hung dữ: “Xú nha đầu, cũng tại ngươi liên lụy bổn tiểu thư nửa đêm không được ngủ, phải đi làm chuyện trộm gà bắt chó này. Đúng là xúi quẩy thật.”

Nói xong, nàng lại nắm tóc Lý Thanh Ca giật một cái rồi cười gằn buông ra, thấy còn vài sợi tóc dính trên ngón tay, Cao Vân Tuệ hừ lạnh cau mày, dùng miệng thổi: “Tiểu tiện nhân, lát nữa ngươi tha hồ hưởng thụ, còn cả nửa đêm, bổn tiểu thư thật sự muốn nhìn bộ dáng ngươi bị người ta tàn phá, hừ, lúc nào cũng mang bộ dáng thanh cao, đáng đời bị người ta chà đạp, ha ha…”

Đột nhiên, cửa phòng chứa củi kêu lên, Cao Vân Bình cả kinh: “Ai?” Mới vừa quay đầu liền cảm thấy một luồng gió lạnh thổi tới, giữa cổ đau nhói, nháy mắt tối sầm lại ngã dập xuống.

“Tiểu thư.” Túy Nhi cả kinh, nàng còn chưa ra tay mà, sao Cao Vân Bình lại ngã xuống?

“Ta không sao.” Lý Thanh Ca trầm giọng nói một câu, nhanh chóng ném thanh củi trong tay đi, cũng không để ý Túy Nhi, chỉ kéo Cao Vân Bình nằm lên đống củi.

Cao Vân Bình ơi Cao Vân Bình, có trách thì chỉ trách ngươi hùa theo loại người như Đại thái thái, lại hãm hại nàng độc ác như vậy.

Lần này, để ngươi gieo gió gặt bão đi.

“Tiểu thư…” Túy Nhi há hốc miệng nhìn Lý Thanh Ca, vừa nãy là do tiểu thư đánh sao?

“Chúng ta đi, nhanh.” Vì sợ đụng phải Dung ma ma, Lý Thanh Ca vội bắt lấy tay Túy Nhi kéo nàng chạy ra ngoài.

Vừa ra cửa liền thấy hai bóng người đang vội vã chạy về phía này, Túy Nhi hoảng sợ, cây gậy trong tay cũng rơi xuống, lăn lục cục mấy vòng.

Lý Thanh Ca biến sắc, vội lôi Túy Nhi chạy vọt về phía góc phòng âm u.

“Ai?” Dung ma ma nghe thấy âm thanh lập tức dừng bước chân, một tay chặn Lý Tam lại, lạnh giọng hỏi.

Túy Nhi run rẩy toàn thân, xoay người sang nhìn Lý Thanh Ca: “Tiểu…”

Lý Thanh Ca đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu nàng im lặng, Túy Nhi sợ đến dán chặt lưng vào vách tường, không dám nhúc nhích chút nào.

“Ai? Ai ở đó?” Dung ma ma lại hỏi một tiếng, bắt đầu chậm rãi đi về phía này: “Là nhị cô nương sao?”

Túy Nhi sợ đến trắng bệch mặt mày, sợ bị Dung ma ma bắt được, càng sợ bọn họ sẽ phát hiện Cao Vân Bình bị đánh bất tỉnh bên trong. Đến khi đó không biết phải nói sao. Nhưng mà khi nhìn sang Lý Thanh Ca, chỉ thấy nàng hơi ngửa đầu, như đang suy nghĩ gì đó, nhưng hoàn toàn không có vẻ lo lắng.

“Không ra thì lão thân không khách sáo đâu.” Xác định không phải Cao Vân Bình, Dung ma ma thay đổi sắc mặt, lại âm lãnh nói thêm một câu.

Túy Nhi nắm chặt hai tay, đang lo lắng có nên vọt thẳng ra ngoài, liều mạng với lão bà này hay không.

“Meo….” Bên tai vang lên tiếng mèo kêu, tựa hồ có đồ vật gì bay từ tay Lý Thanh Ca ra ngoài, nhảy lên nóc nhà, sau đó lại cất lên tiếng kêu: “Meo…”

Túy Nhi kinh ngạc, tiểu thư… còn học tiếng mèo kêu nữa?

“Hừ, ta còn tưởng là gì? Thì ra chỉ là con mèo hoang, coi bà hoảng sợ kìa.” Lý Tam đầu tiên là sợ đến không dám lên tiếng, chờ khi nghe được tiếng mèo kêu lại cười nhạo Dung ma ma.

“Ngươi hiểu cái gì?” Dung ma ma mắt lạnh liếc hắn, dĩ nhiên bà không nói cho hắn biết, chuyện này mà lộ ra là chết người.

“Hừ…” Lý Tam dửng dưng bĩu môi, sau đó lại nở nụ cười dâm tà: “Ngươi nói, cô nương kia mới mười hai tuổi? Non như vậy… đúng là chết người mà, không ngờ Lý Tam ta sống đến tuổi này lại có được diễm phúc như vậy.”

Nhìn bộ dáng gấp gáp của hắn, Dung ma ma cười lạnh: “Lợi cho tên quỷ chết tiệt nhà ngươi, tối nay ngươi thích dằn vặt sao cũng được, lão nương cho ngươi hưởng thụ lần này, mau đi đi.” Hừ, đến ngày mai xem ngươi có còn mạng hay không.

Trong lòng Dung ma ma đã tính toán kỹ, Đại thái thái cho bà năm ngàn lượng để tìm người giải quyết Lý Thanh Ca, vốn bà muốn thuê một tên giang hồ, nhưng sau đó Lý Tam liên tục quấy nhiễu, bà đột nhiên động tâm tư, trước mắt không phải là cơ hội một mũi tên giết hai con chim sao?

Nếu Lý Tam làm nhục Lý Thanh Ca, sự tình bại lộ, danh dự của Lý Thanh Ca không còn, chuyện mà Đại thái thái bàn giao cũng xem như hoàn thành.

Mà tên Lý Tam dám quyến rũ làm bẩn thanh danh tiểu thư khuê các, dĩ nhiên cũng không có chỗ tốt, không khéo sẽ bị kiện. Đến khi đó, bà chỉ cần bỏ ra chút bạc cho bọn nha dịch, thủ tiêu hắn ở trong đại lao, như vậy là quá sạch sẽ.

Đến lúc đó, mình không bị phiền phức nữa, bạc cũng không bị mất, đúng là gọn gàng dứt khoát.

“Nói chứ gừng càng già càng cay, lão tử vẫn thích bà hơn.” Lý Tam vừa đi, tay lại không an phận bóp vào mông Dung ma ma một cái.

Dung ma ma giật mình, lại không tức giận, chỉ nhỏ giọng nói:”Mau đi đi, coi chừng bị nhìn thấy.”

Nói xong, bước nhanh đến phòng chứa củi.

Mở cửa ra, bên trong tối tăm mịt mù, chỉ lúc ẩn lúc hiện một nóng người nằm sấp trên đống củi.

Dung ma ma lạnh rên một tiếng: “Tiện nhân kia, thì ra dùng mánh lới bỏ 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp