Không có trợn mắt cũng không có nghiêm mặt, y chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

Nếu tuyệt vọng thật thì buông tay đi, tốt cho cả hai bên. Nhưng nhìn dáng vẻ y kìa, trên mặt rành rành bốn chữ ‘không hề cam lòng’. Bất kể y có xem nàng là Hoa Dữ thật hay không, hễ đã cầu mà không được thì sẽ điên cuồng đến đau đớn, nhất định sẽ tìm đường phát tiết. Bất hạnh thay, nàng và lệnh chủ đã trở thành đối tượng để y trút giận.

Chẳng phải năm đó y và Bạch Chuẩn qua lại rất tốt sao, cớ gì giờ lại trở mặt thành không quen biết vậy? Một vị Thần Phật hung ác ích kỷ như thế về lại chỗ cũ, không biết tương lai Phạn Hành Sát Thổ sẽ ra sao nữa. Y không nói gì đã phất tay áo rời đi như thế càng khiến Vô Phương luống cuống. Nàng đã cố hòa nhã không nói lời tổn thương y, nhưng bị từ chối tức là đã tổn thương, y đã nhận định vậy rồi. Sau khi hộ pháp khôi phục toàn bộ ý thức, chẳng ai biết sẽ kích động ra Phật tính hay Ma tính cả.

Nàng lật đật bước lên cản y lại, “Tôn giả, chúng ta không có ý định chọc giận ngài.”

Ánh nắng trên cửa chiếu xuống đỉnh đầu, khiến hàng mi y như một lớp lông vũ màu bạc ngạo mạn hơi rũ, “Ý của nàng đã quá rõ, không cần thiết giải thích thêm nữa.”

“Tôn giả…” Nàng giang tay ra chặn đường y lại, “Chúng ta còn có thể nói tiếp.”

Y bật cười để lộ hàm răng trắng tắp, song nụ cười chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, “Nói cái gì? Ta cho rằng giữa chúng ta đã không còn gì để nói nữa. Nàng không phải Hoa Dữ, nàng không yêu ta.” Y lẳng lặng nhìn xoáy sâu vào nàng, “Kiếp này của nàng có Bạch Chuẩn, còn ta đã thành chuyện trước kia, ta không dám hy vọng xa vời nên cũng không dám làm phiền. Nàng muốn có cuộc đời của riêng mình, vậy ta tác thành cho nàng, như thế vẫn chưa đủ sao?”

Nhưng giọng điệu của y lại không có vẻ như thế, càng bình tĩnh thì càng đáng sợ. Vì biết rõ chênh lệch sức mạnh giữa bọn họ nên lòng liền như lửa đốt, Vô Phương nghiêm mặt nói: “Tôn giả có thể đồng ý với ta là sẽ không làm khó Bạch Chuẩn không? Chàng là người luôn niệm tình cũ, cho nên dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng chàng vẫn quyết hoàn thành mệnh lệnh của tôn giả, chàng vốn nhân từ, chưa bao giờ có ý đồ xấu gì.”

Y chắp tay ra sau lưng, nheo mắt hỏi lại: “Hắn không xấu, vậy ta thì tội ác tày trời ư?” Thấy nàng nghẹn họng không đáp, y xoay mặt đi cười khẩy, “Nàng yên tâm, ta sẽ không làm gì Bạch Chuẩn cả. Dù sao hắn cũng là kỳ lân, cơ nghiệp của đế vương Trung Thổ còn cần hắn bảo vệ, làm hại hắn cũng đồng nghĩa với việc tự hủy căn cơ, hủy cơ hội quay về của bản thân, bên nào nặng bên nào nhẹ trong lòng ta hiểu rõ.”

Vô Phương thầm thở phào, có câu này của y là nàng yên tâm rồi. Nàng rụt tay về tránh qua một bên, chỉ nhìn y chứ không tìm được lời nào khác để nói. Bước chân y hơi khựng lại, song biết lần gặp mặt cuối cùng này không thoát khỏi kết cục như thế, y chán ngán dứt khoát bay ra khỏi lầu Phi Lai, hóa thành một luồng sáng trắng quay về cung Đại Minh.

Nội điện chạm trổ nguy nga nhưng lại quạnh quẽ hơn bao giờ hết, mỗi một kiếp y đều cẩn thận hoàn thành sứ mạng, lấy vợ sinh con, lo toan việc nhà. Đến bây giờ đã chán lắm rồi, cũng mệt quá rồi, những nhan sắc đảo mắt trôi qua kia không một ai có thể khiến y di tình, đúng là phụ ý tốt của trời cao.

Tình sâu đến tận xương tủy, làm sao có thể bỏ được đây? Trong lòng rối ren, y ngồi xuống đệm bồ đoàn định tĩnh tọa, nhưng chẳng biết vì sao lại không còn khả năng thiền nữa. Sau khi nhắm mắt, trước mắt đều là bóng dáng của Hoa Dữ, nàng ấy nhẹ nhàng ca múa quanh thần tọa của y, nằm trên vai y, cùng y quấn quýt thân mật… Tình yêu có thể đến bất chợt, nhưng để tiến thẳng vào đáy lòng thì cần một quá trình rất dài. Vì nữ sát hung này mà y động lòng, chấp nhận trải qua tình kiếp, và cũng vì nàng ấy mà mất đi công đức, tình yêu đã khắc vào xương tủy y chẳng thể phai mờ, nhớ nhung trở thành họa. Vất vả lắm mới tìm được một nơi để gửi gắm, song nàng lại không còn là nàng, không còn bất cứ liên quan gì đến y, bảo sao y có thể không giận được chứ?

Đã đồng ý với nàng sẽ không động đến Bạch Chuẩn, nhưng nếu Bạch Chuẩn tự đâm đầu vào diệt vong thì sao? Khóe môi dần nở một nụ cười khẩy, y tin tình yêu của họ cũng sẽ giống như y, đủ để bất chấp mọi thứ.

Y khẽ niệm khẩu quyết, một quả cầu tinh phách màu nâu đỏ hiện ra trước mặt, y kết thủ ấn nói một tiếng *phá*, tinh phách liền biến thành dáng vẻ của Cù Như, có điều lúc này quanh thân cô bé được bao quanh bởi một luồng sáng xanh mờ mờ, vì ở trong túi phép của y khá lâu nên cô bé đã mất đi sự tự chủ.

Y đứng lên, đi đến trước mặt Cù Như, “Ngươi từ đâu đến đây?”

Cô bé ngước mắt đờ đẫn nhìn y, lắc đầu.

“Có nhớ mình là ai không?”

Cô bé vẫn lắc đầu.

Y thở hắt một hơi, tốt lắm, không uổng công giữa lại, giờ có chỗ dùng rồi. Cù Như đã theo Diễm Vô Phương hơn sáu trăm năm, trong sáu trăm năm này cả tứ hải bát hoang gần như không ai không biết hai bọn họ là thầy trò. Trước đây Hoa Dữ vì thân phận sát hung mà bị xua đuổi đánh giết, tuy Diễm Vô Phương đã từng theo Liên sư tu hành, song vốn sinh ra đã là sát hung thì dẫu có giữ mình trong sạch, kẻ khác cũng không nghĩ vậy.

Thân phận càng đặc biệt thì càng phải cẩn thận tránh xa tranh chấp. Nhưng nếu đồ đệ của nàng khiến Trung Thổ rơi vào cảnh gió tanh mưa máu, nàng liền khó chạy khỏi tội lỗi.

Vận nước sẽ bị ảnh hưởng, nhất là sát hung này còn là người bên gối kỳ lân hộ quốc. Bên trên mà muốn truy cứu thì chắc chắn Bạch Chuẩn sẽ thề bảo vệ Vô Phương tới cùng, đến lúc đó mọi tức giận của thiên địa đều đổ lên đầu hắn… Mạng của Vô Phương, y có thể giữ được, chỉ cần không có Bạch Chuẩn thì Hoa Dữ sẽ lại là Hoa Dữ của ngày trước, cuối cùng sẽ tự về lại bên y.

______oOo______

Rìa thành Vương Xá, điện Độc Lâu.

Hộ chủ Thi Lâm ngồi trên đài sen nhìn phu nhân lảo đảo bưng bát, xương cốt kêu răng rắc như sắp gãy, miệng liên tục lẩm bẩm: “Không ổn rồi, không ổn rồi…”

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hộ chủ đưa tay ra đón lấy cái bát, cam lộ trong bát vẫn chưa bị đổ, nhìn sang phu nhân lần nữa. Xương cốt lại rời ra nữa rồi, một đống xương trắng chất thành đụn, trên đỉnh đụn là đầu lâu của cô nàng, cằm lúc đóng lúc mở, vẫn còn bắt chuyện với lệnh chủ.

“Nghe nói cậu là bạn tốt của Minh quân?” Phu nhân hộ chủ thúc giục hộ chủ quay ngược đầu mình lại để đối diện với khách rồi đon đả nói: “Thường Bàn là biểu đệ của ta, đáng tiếc đạo trường cách nhau xa quá, là thân thích nhưng cũng đã mấy chục ngàn năm không qua lại, nó vẫn khỏe chứ?”

Lệnh chủ trợn mắt há mồm, nhìn hộ chủ đặt bát xuống, ngồi xếp bằng trước luân điếm* nhật nguyệt, từ tốn gắn nàng ta lại bắt đầu từ xương ngón chân. Có lẽ nhiều năm qua tình trạng tan nát như vậy quá đỗi bình thường nên trông hộ chủ không hề bất ngờ tí nào.

(*Luân điếm: vòng tròn tựa lưng mà chư Phật hay ngồi.)

http://mmbiz.qpic.cn/mmbiz/2I46MWY9R1ibENb3kxWu2GMH6esnibWe2wyH4RfdU9p150Ck0c8yy06sbK2BVRXlZAb7jdIcXY3ME7fuHklxMgKw/0

Dĩ nhiên dù trên cái đầu lâu trắng hếu kia có biểu cảm gì thì cũng không thấy được, hộ chủ còn quay đầu lại lên tiếng chào hỏi: “À… Không có da thịt bọc nên rất dễ vỡ, đừng để ý nhé Tiểu Hắc.”

Lệnh chủ không mấy vui khi bị gọi là Tiểu Hắc, lần này chàng rõ ràng vào rừng Thi Đà trong hình người, nhưng vì vợ chồng hộ chủ đều có quả vị, có thể nhìn thấu bề ngoài, cho nên họ mới dùng cách gọi thân thiết như thế.

Muốn cầu cạnh người ta thì phải hạ thấp mình rồi, lệnh chủ vẫn rất hiểu cách đối nhân xử thế, bèn cười xòa nói: “Lần trước hoàng đế Trung Thổ lên ngôi, Minh quân cũng đến tham gia. Y ổn lắm, ngoài việc dính nắng nên bị nổi sởi ra thì không có gì khác.”

Hộ chủ cảm thấy phu nhân mình hỏi thừa thãi quá rồi, “Tên đó muốn chết cũng không chết được, có thể có chỗ nào không khỏe nữa chứ? Trái lại nàng đấy, ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, chớ đua đòi học khiêu vũ làm gì mà nàng vẫn không nghe lời. Nhìn đi, đã là lần thứ năm trong tháng này rồi đây, muốn gắn lại cũng phải mất cả nửa ngày, nàng không thấy mệt à?”

Phu nhân hộ chủ tất nhiên đâu thể trải nghiệm công đoạn hao công tổn sức này của hộ chủ, cho nên chẳng hề thấy nhột gì, “Dù sao cũng không phải do ta tự gắn!” Nàng ta lại cười hì hì nghe rợn cả tóc gáy, “Tiểu Hắc à, cậu tới lấy chùy kim cương, vậy hộ pháp Khu Mật sắp quy vị rồi à? Cũng năm nghìn năm rồi, thật không dễ gì.” Nàng ta nhấc chân phải mới được hỗ chủ lắp xong đạp y một cái, “Xem người ta tình thâm nghĩa nặng thế nào rồi nhìn lại mình đi! Sớm biết chàng thích càu nhàu như thế thì trước đây còn lâu ta mới gả cho chàng.”

Hộ chủ ngoác cái miệng như đang khóc, buồn bã vì bị phu nhân mắng, “Lúc đó rõ ràng là nàng theo đuổi ta…”

Nàng ta lại duỗi chân đạp y thêm phát nữa, “Chàng nói bậy.”

Xương đùi hộ chủ bị phu nhân đạp lệch, y đành tự bẻ ra lắp lại cho ngay rồi ho khan hai tiếng, quay qua nói với lệnh chủ: “Khiến cậu chê cười rồi, vợ chồng vạch khuyết điểm của nhau cũng là một loại tình thú, cậu hiểu mà đúng không.”

Lệnh chủ gật đầu lia lịa, “Ta hiểu ta hiểu.”

Hộ chủ phu nhân khá tò mò về tân nương tử của lệnh chủ, “Linh y Diễm Vô Phương là mỹ nhân nổi tiếng khắp tứ đại bộ châu, từ lâu ta đã nghe thấy tiếng tăm của nàng ấy rồi. Mới chừng đó tuổi mà thanh danh đã vang khắp ba nghìn thế giới, thật không đơn giản chút nào. Nếu ta nhớ không nhầm, hình như hộ pháp Khu Mật niết bàn cũng vì một nữ sát hung thì phải.” Nàng ta vừa nói vừa xoay xương cổ, “Đẹp quá cũng thành gánh nặng, biết vì sao bọn ta lấy khung xương mà sống không? Vì sau khi sống hết đời, ai cũng phải thành bộ xương trắng thôi. Chỉ có từ bỏ chấp niệm thì mới đạt được giải thoát để vui vẻ tiến tới.”

Hộ chủ cảm thấy nếu còn nói thêm nữa thì sự đanh đá của phu nhân nhà mình sẽ bộc lộ cho mà xem. Cho nên y tiện tay nhặt xương bả vai lên nhét vào miệng nàng ta, vội gọi tiểu cốt hầu hạ trên điện tới, “Đến điện Đạt Ba lấy chùy kim cương tới đây giao cho hắc kỳ lân đi.” Sau đó y dặn dò lệnh chủ: “Theo nguyên tắc, hộ pháp vẫn chưa quy vị thì ta không thể để cậu cầm pháp khí đi. Nhưng nể tình cậu khá điển trai nên có thể châm chước chút ít. Hộ pháp Khu Mật ấy à… trước đây ta cũng có qua lại chút ít với y, nên lúc tiểu tiên kia tới lấy hài cốt y đi, ta cũng rộng lượng mở cửa đấy.”

Lệnh chủ hơi bất ngờ, “Tiểu tiên dưới trướng hộ pháp sao?”

Hộ chủ giơ xương ngón tay lên gãi cái đầu lâu trọc lóc, “Hình như là một vị giữ đèn thì phải.”

Lệnh chủ vỡ lẽ, hèn gì hộ pháp chuyển thế nhiều lần như vậy mà ký ức vẫn không bị mất, bây giờ thần lực còn khôi phục được bảy tám phần, xem ra đều nhờ công lao của Phật cốt.

Nhớ trước kia Vô Phương ở thành Thiên Cực làm công việc giữ tháp Xá Lợi, xá lợi* mà nàng canh giữ có lẽ chính là có. Giờ ngẫm lại mới thấy, chắc hẳn hộ pháp đã sớm để ý tới nàng rồi. Còn cả tiểu tiên giữ đèn kia nữa, dám trộm hài cốt của hộ pháp trước mặt chàng, ngay trước vị hôn thê của chàng, trong lòng còn thầm mến cấp trên trực tiếp của mình, quả nhiên không tuân theo nữ tắc từ lâu lắm rồi.

(*Xá lợi: bụi xương của Phật.)

Thật xúi quẩy, nhưng may mà chàng có Vô Phương. Lệnh chủ nhận lấy chùy kim cương đeo vào hông, ôm quyền xin cáo từ: “Đa tạ hộ chủ và phu nhân, ta phụng mệnh đến đây, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành thì giờ xin về phục mệnh.”

Hộ chủ gật đầu nói *được*, miệng bị nhét khúc xương nên phu nhân y không nói được gì, hộ chủ đợi lệnh chủ đi rồi mới rút khúc xương đó ra, nàng ta lập tức phun lửa, “Chàng chặn miệng ta làm gì hả?”

“Ta sợ nàng say mê cái mặt của nó rồi nói lung tung.” Hộ chủ thở dài, lắp thêm hai mảnh nữa vào khung xương nàng ta, “Ai cũng có số mạng của riêng mình, nói không chừng chó ngáp phải ruồi cũng có thể đạt được thành tựu lớn. Ta thấy con kỳ lân này có duyên Phật đấy, mỗi tội nó đen quá đi.”

Hộ chủ phu nhân không lên tiếng, hắc kỳ lân mấy trăm nghìn năm mới xuất hiện một lần, không thành Phật thì sẽ thành Ma. Trước mắt thì khờ khạo hiền lành như vậy, nhưng sau này có bị dồn vào đường cùng rồi nổi xung hay không thì chẳng ai biết cả.

Lệnh chủ ra khỏi Bát Đại Hàn Lâm, nhờ có tướng mạo dễ nhìn và nhân duyên tốt mà chẳng gặp khó khăn gì. Thần Phật trước khi thành chính quả cũng từng có thất tình lục dục, đại từ đại bi quen rồi nên hễ có thể dễ dãi một chút thì tuyệt đối sẽ không cố ý gây khó khăn.

Chàng phóng như tia chớp quay về, khoảng cách giữa Hàn Lâm và Trung Thổ không ngắn, đến khi quay về lầu Phi Lai thì trời đã tối đen.

Vô Phương vẫn chưa ngủ, nàng thắp nến ngồi trước giường Cù Như với Ly Khoan Trà. Cù Như không có hồn phách nên mặt vàng như giấy, đầy quỷ khí âm u.

Lệnh chủ đi vào, gọi khẽ một tiếng ‘nương tử’, Vô Phương thấy chàng về thì lập tức mừng rỡ, “Lấy được chùy kim cương rồi sao?”

Lệnh chủ đắc ý nói: “Bổn đại vương đã ra tay thì làm gì có chuyện không thành công.” Rồi chàng nghiêng đầu nhìn Cù Như, “Nhìn dáng vẻ này của tiểu điểu, quá bốn mươi chín ngày liền không cứu được nữa. Nếu trên tay chúng ta có hồn phách thì làm một cái xác mới cũng không khó gì. Tiếc là tình hình trước mắt lại trái ngược, tìm không được tinh phách thì sẽ chẳng giữ được xác, sớm muộn gì lông cũng rụng hết cho xem.”

Ly Khoan Trà vừa nghe thế thì khóc toáng lên,”Tiểu điểu ơi là tiểu điểu, ta còn chưa bày tỏ với nàng mà… Nàng tỉnh lại đi, tỉnh dậy rồi đánh đập ta thế nào cũng được, ta sẽ không phản kháng hay trách móc nàng đâu.”

Giọng của Ly Khoan có thể nói là to đến kinh thiên động địa.

Lệnh chủ bịt chặt tai, bắt cậu không được khóc nữa, “Ai không biết còn tưởng ngươi là con la tinh đấy. Khóc thì có ích gì, hồn phách tiểu điểu bị người ta giữ trong tay rồi, ngươi có kêu rách cổ nó cũng không về được.”

Ly Khoan Trà nhảy dựng lên, “Thuộc hạ đi tìm hắn tranh luận.” Cậu ta chưa đi được mấy bước liền bị Vô Phương kéo lại.

Nếu tranh luận mà hữu dụng thì hôm nay y đã không đến cửa nhận người quen. Vị hộ pháp này rõ ràng đã nhập ma rồi, e tương lai không có một trận sống mái thì chẳng cách nào phá vỡ quan hệ tam giác kỳ quái này giữa họ đâu.

Nàng không nói cho lệnh chủ biết sau khi chàng đi không lâu thì hộ pháp tìm đến, nói với nàng rất nhiều lời khó nghe. Nàng sợ Bạch Chuẩn nóng tính tức giận rồi làm lớn chuyện, nếu là Minh Huyền ngày trước thì bọn họ còn có thể chống lại, nhưng hộ pháp thì không.

“Rốt cuộc có nên trả lại chùy kim cương cho y không?” Nàng kéo áo chàng hỏi: “Tuy pháp khí này có thể mở bồ đề tâm của y, nhưng đó cũng là vũ khí của y, giống Tàng Thần tiễn của chàng vậy.”

Lệnh chủ cúi đầu nhìn cây chùy trong tay, chùy kim cương này có mũi nhọn hoắt, so với các loại chùy kim cương ba khứa năm khứa khác thì sắc bén hơn nhiều. Hộ pháp Khu Mật đứng đầu bộ hộ pháp, vốn xuất thân là chiến thần, chùy của y ngoài khả năng đập tan mọi vọng tưởng xấu thì còn có năng lực phục ma.

Ngón tay miết lấy tay cầm có hình mặt xanh nanh vàng, lệnh chủ lẩm bẩm: “Hoặc có thể dùng nó ra điều kiện với y, đổi hồn phách của tiểu điểu về.”

Tàng Thần tiễn của chàng cộng thêm vòng kim cương của Liên sư đủ để trấn áp cây chùy này, không để nó bị hộ pháp triệu về. Nhưng làm thế chính là chấp nhận mạo hiểm, bởi vì trở mặt rồi thì sẽ không còn dễ qua lại như trước nữa.

Lệnh chủ không khỏi thấy buồn bã, “Rốt cuộc bây giờ ông đây đang phụ tá Minh Huyền hay phụ tá hộ pháp Khu Mật vậy? Y không thể sắm vai Minh Huyền cho tốt, xong kiếp này rồi hẵng lộ chân thân sao?”

Tất nhiên là không thể rồi, bây giờ y là người, hành động của con người dù kỳ quái đến mấy, trong mắt Thần Phật đều là chỉ vì tuệ căn không sâu, nhỡ có sa ngã trong tình cảm thì vẫn tha thứ được. Nhưng quy vị rồi thì lại khác, một đại Phật có trí tuệ không thể phạm sai lầm nhỏ bé đến vậy. Vất vả lắm mới trở về được, nếu đi sai một bước thì chỉ sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Vấn đề quá khó giải quyết. Rộng lượng như lệnh chủ cũng không biết nên làm thế nào mới toàn vẹn cả đôi đường.

Trên trời chợt có tiếng sấm rền vọng lại từ đằng xa, ầm ần kéo về phía này, mặt đất dưới chân rung lên kịch liệt. Đẩy cửa sổ ra nhìn, cả vùng trời đỏ thẫm như thể nước biển chảy ngược lên trời, mây cuồn cuộn như sóng. Sấm chớp rền vang qua những đám mây đen khiến vòm trời như thể sắp nứt toác.

Lệnh chủ chậc chậc hai tiếng, “Thiên tượng thế này, không phải có người độ kiếp thì cũng là đại yêu quái xuất hiện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play