*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rốt cuộc ý tưởng to gan là gì, Vô Phương không tiện miêu tả lắm. Bình thường lệnh chủ rất ngờ nghệch, nhưng cứ động đến chuyện này là lại có rất nhiều mánh khóe. Lần nào thân mật chàng cũng có thể nghĩ ra kiểu mới, thử tưởng tượng đi, mới ngoái đầu thì thấy một gương mặt nam tử tuấn tú, nhưng ngoái đầu lần nữa lại đổi thành khuôn mặt kỳ lân ngây ngô. Cứ lòng vòng qua lại như thế, hiệu ứng thị giác quá mạnh và cảm giác xấu hổ khó nói nên lời không khác gì lăng trì cả, băm vụn suy nghĩ của nàng ra thành trăm nghìn mảnh.

Nàng khó nhọc hỏi chàng: “Thế này liệu có sinh ra con là nửa người nửa thú không?”

“Nửa người nửa thú?” Hai mắt chàng mơ màng, “Ta thích lắm.”

Con của mình mà, dẫu kỳ quái cỡ nào cũng không chê, Vô Phương nằm trên gối, yên tâm nhắm mắt lại, hoàn toàn mặc kệ lệnh chủ loay hoay sau lưng mình. Dù gì đối với chàng, nàng đều luôn đủ kiên nhẫn và sự mềm lòng dễ tha thứ.

Bây giờ nàng thật sự rất yêu Bạch Chuẩn, dù cho tới nay vẫn không chỉ ra được chàng tốt ở đâu, trong khi chàng ngốc hết chỗ nói, không hề biết tính toán mưu lược.

Thật ra nàng rất muốn khuyên chàng, tuy hộ pháp đáng thương, nhưng dẫu gì cũng đã hơn năm nghìn năm không gặp rồi, tính cách của y sẽ thay đổi, mỗi một kiếp có cảnh ngộ khác nhau, sẽ tạo ra nhân cách mới trong y. Nếu mỗi lần y chuyển thế trí nhớ lại bị xóa sạch như nhân loại thì hay biết mấy, nhưng rõ ràng y đã thoát khỏi loại ràng buộc đấy. Y mang theo kinh nghiệm của cả mấy đời trước, sau khi tìm chùy kim cương về, rốt cuộc để vá lại bồ đề tâm hay để y như hổ mọc thêm cánh, không ai biết cả.

Tình yêu là thứ không nhìn thấy cũng chẳng sờ được, nhưng nó lại là kết nối kiên cố và vững chắc nhất giữa hai cá thể. Giống như nàng và Bạch Chuẩn vậy, bây giờ mà bảo nàng từ bỏ, nàng có làm được không? Hẳn nữ sát hung với hộ pháp cũng như thế. Y yêu sâu đậm đến mức có thể vì nàng ta từ bỏ toàn bộ công đức, sau khi rời khỏi Phật giới mấy nghìn năm, e tình cảm đó chỉ tăng chứ không giảm.

Vô Phương lười biếng trở mình nhìn con kỳ lân đen ngốc kia, chóp mũi kỳ lân hơi rịn mồ hôi, theo bản năng của động vật chàng liền thè lưỡi liếm sạch. Nàng bật cười, giang hai tay ra ôm chặt chàng, bờm chàng thật mềm, còn mềm hơn cả bột phấn trang điểm của nàng. Nàng nhắm hai mắt lại cảm nhận, bờm lông dần dần biến thành làn da ấm áp, trên người chàng có mùi cỏ xanh và đinh hương, bởi vì cứ rảnh rỗi là chàng lại thích chưng diện, tự mình chọn xiêm y rồi đứng cạnh lư hương để xông cho thơm.

“Nương tử à…” Lệnh chủ càng vùi đầu sâu hơn, rủ rỉ bên tai nàng: “Vi phu đúng là quá mạnh mẽ, ngay đến chính ta cũng phải sợ.”

Nàng đánh chàng một cái, tự luyến cỡ này, kỳ lân mặt dày thật đấy.

Chàng còn vui vẻ dài giọng hát: “Thật sự là quá khoẻ, lại còn rất đẹp trai, vóc dáng vạm vỡ như quái vật khổng lồ…”

Làm nửa chừng lại chuyển sang cười đùa, đúng là một trải nghiệm dở tệ. Nàng nhéo vành tai chàng, vòng vàng trên rái tai loé sáng dưới ánh đèn. Nàng lại hôn chàng, chàng *ầm* một phát biến thành kỳ lân, cười ha hả hát tiếp: “Kỳ lân đại vương ấy à, khí phái ngời ngời nha, cao lớn vạm vỡ nha, mở miệng nói chuyện cũng đầy phong thái…”

Đang hát vui vẻ thì nghe thấy mái ngói kêu *lạch cạch*, cả hai lập tức phát hiện, lệnh chủ nhảy dựng lên, “Kẻ nào?”

Không ai trả lời, mảnh ngói kia từ từ dời về chỗ cũ với tốc độ mắt thường thấy được. Lệnh chủ búng tay một phát, mảnh ngói gãy đôi, để lộ một đôi mắt hạt mè ti hí trên cơ thể đỏ thẫm. Bọ cạp máu sợ hãi đưa hai càng che kín mắt mình, mảnh ngói rơi xuống đất vỡ tan tành.

Một con bọ cạp đang thanh tu mà nhìn nhiều hình ảnh không phù hợp cho trẻ nhỏ như thế, chẳng lẽ không sợ bị lửa dục đốt thân rồi tẩu hoả nhập ma à?

Lệnh chủ tức giận, nhỏm dậy toan dạy dỗ nó thì bị Vô Phương kéo lại. Nàng cũng không biết phải giải vây cho con bọ cạp này thế nào nữa, chỉ đành ậm ờ nói cho qua chuyện: “Nó có biết gì đâu, chắc là do cảm thấy bên dưới náo nhiệt nên mới muốn xem có chuyện gì thôi. Ai bảo chàng hát làm gì, đều do chàng cả!”

Đang vui vẻ lại bỗng dưng bị cắt ngang, mất hứng chết đi được, lệnh chủ thở hổn hển nhìn con bọ cạp kia, “Mình mi đỏ chót như vậy, coi chừng cuối cùng bị máu dồn lên não mà chết đó! Còn không mau cút đi, cút cút cút!”

Bọ cạp máu lộn nhào khỏi nóc nhà rồi biến mất, lệnh chủ lại về chỗ cũ, ngúng nguẩy lầm bầm: “Đồ không biết điều, bọn ta đang làm chuyện phấn khích mới muốn hát chứ… Á, hát đến đâu rồi nhỉ?”

Vô Phương nhìn bầu trời đêm qua chỗ ngói vỡ, bất lực thở dài.

Ngày hôm sau lệnh chủ ra ngoài với bước chân loạng choạng và cặp sừng trên trán, dưới mắt còn quầng thâm đen sì. Chàng nói tạm biệt với Vô Phương rồi định bay đi, Ly Khoan Trà đứng dưới mái hiên lại hỏi với lên: “Chúa thượng, ngài lại phải ra ngoài sao? Tiểu điểu vẫn chưa tỉnh, tiếp tục nữa liệu có bị chết não không?”

Nếu dễ tỉnh như thế thì đã không bị đoạt xác rồi, lệnh chủ nói: “Tạm thời không chết được đâu, bổn đại vương trở về sẽ nghĩ cách sau, ngươi cứ chăm sóc xác nó tử tế trước đi.”

Chàng đi hoàn thành nhiệm vụ hộ pháp giao phó, Ly Khoan Trà nhìn theo chấm đen dần biến mất trên không trung rồi than phiền: “Sao chúa thượng lại khờ đến vậy chứ, sắp trở mặt tới nơi rồi mà còn bán mạng cho người ta.”

Vô Phương bất đắc dĩ nhìn cậu ta, “Đó là hộ pháp đấy, ngươi cảm thấy chúng ta lấy cứng đối cứng thì thắng được à?”

Nàng quay trở vào, định đi thăm Cù Như thì đuôi mắt chợt liếc thấy một bóng người đứng trong góc phòng, không khỏi kinh ngạc, lập tức dừng chân quan sát cẩn thận. Y mặc cà sa màu xanh lơ thường thấy ở các tăng nhân, nắng ban mai chiếu rọi chuỗi bồ đề thất bảo trước ngực, khiến từng viên bồ đề phản chiếu ánh sáng hắt lên mặt y. Dáng y cao thẳng như tùng, nhưng lại quá đỗi xa lạ, một nghìn năm qua nàng chưa gặp bao giờ.

Chưa thông báo gì đã chạy tọt vào nhà người ta, Ly Khoan Trà vung đao đứng chắn trước mặt Vô Phương, “Ma quỷ phương nào? Dám tự tiện xông vào nhà bọn ta, muốn đánh nhau phải không?”

Mặc cho Ly Khoan Trà gầm gừ đe nẹt, y vẫn bất động, chỉ nhìn Vô Phương chằm chằm, “Hoa Dữ, nàng còn nhớ ta không?”

Y đang gọi nàng ư? Vô Phương khó hiểu, mơ hồ dự cảm được kẻ trước mặt mình chính là hộ pháp của Phạn Hành Sát Thổ.

Ly Khoan Trà nóng nảy quát: “Hoa hương khỉ mốc gì, rốt cuộc ngươi là ai hả?”

Vô Phương căng thẳng, nhác thấy trong mắt y loé lên sát ý thì vội cản Ly Khoan lại, sợ cậu ta gặp nguy hiểm. Rồi nàng ngoái đầu nhìn y, y vẫn đang chờ câu trả lời của nàng, nàng biết không thể tránh được, nhân cơ hội này nói rõ cũng tốt.

Nghĩ vậy nàng chắp tay với y, “Tôn giả, hình như ngài nhận nhầm người rồi… Nếu tôn giả đã đến đây thì mời ngài vào trong.”

Ly Khoan ngạc nhiên, trợn mắt nhìn đối phương đang đi đến, vội kéo tay áo Vô Phương nói: “Chúng ta có gì để nói với hắn đâu, Yểm hậu…”

Nàng đánh mắt ra hiệu bảo cậu ta im mồm, đối phương canh thời gian mà đến, có thể dễ dàng đuổi đi được sao? Vị hộ pháp này chính là đại Phật thứ hai nàng gặp ngoài Liên sư, nhìn kỹ ngũ quan y chẳng hề có bóng dáng của Minh Huyền. Nàng không khỏi thoáng thất thần, nếu lúc trước còn có thể niệm tình xưa ôn chuyện thầy trò, thì bây giờ cả hai đã không còn bất kỳ liên hệ gì nữa, y chỉ là một kẻ xa lạ cố chấp mà thôi.

Thần Phật tu thành chính quả thì trong xương cốt khắc có phong thái khoan thai đặc trưng. Y giẫm lên bậc thang, cõi lòng dần bình tĩnh theo từng bước chân.

Ly Khoan Trà nhảy lên toan đuổi theo, song y lại nói mà chẳng hề quay đầu lại: “Trước mặt của bổn tọa không có chỗ cho mấy con yêu quái thấp kém.”

Đúng thế, ngay cả ở Phạn Hành Sát Thổ yêu ma khắp nơi thì xung quanh hộ pháp vẫn chỉ có thiên nhân và nữ tiên chính thống.

Ly Khoan Trà hậm hực, vốn tính đưa đạo lý ‘chủ muốn gì thì khách phải theo’ ra, song Yểm Hậu lại bảo cậu ta cứ chờ ở ngoài. Không thể cãi lại, đứng trước cửa thì lại hơi xa khó thấy, cậu ta ngẫm nghĩ một chút rồi biến hình, thế là trên khung cửa sổ liền có một con thằn lằn bám vào.

Hộ pháp trợn mắt quả là khủng khiếp. Bám cửa sổ thăm dò, mới bị người bên trong nhìn một cái Ly Khoan đã cảm thấy tim gan phèo phổi lộn nhào vì khiếp đảm. Dẫu sao lệnh chủ bình thường ngoài kiêu căng tự đại ra thì tính tình cũng không xấu lắm, bọn họ sống chung với nhau khá thoải mái, đâu giống vị tôn thần này, trừng biển biển liền cạn, trừng cây cây liền nghẻo.

Không khí trong phòng khá lúng túng, Vô Phương không biết bắt đầu từ đâu, đành e dè hỏi: “Bạch Chuẩn đã phụng lệnh tôn giả đến Thi Hài Tịnh Địa lấy chùy kim cương về rồi, bây giờ tôn giả ghé thăm có chuyện gì không?”

Y xoay người lại, cau mày nói: “Chúng ta có thể đừng nói những lời như vậy không? Chẳng lẽ nàng không nhớ chút gì về chuyện trước kia sao?”

Nhớ gì cơ? Nhớ y tự đày đọa mình, tìm đến nàng xin làm đồ đệ ư? Vô Phương nở nụ cười lễ phép, “Ta thật sự chẳng thể ngờ Minh Huyền lại chính là hộ pháp Khu Mật.”

Nhưng nụ cười của nàng lại khiến y khó chịu, y khẽ tằng hắng rồi nói tiếp: “Hễ là đế vương có kỳ lân hộ vệ thì trước khi tại vị đều phải trải qua khổ hạnh một thời gian, phải tự tìm kiếm cảm hóa kỳ lân của mình. Trí nhớ kiếp trước của ta không phải vừa chuyển thế liền có ngay, phải trải qua thời gian rất dài mới hồi phục, mới có thể từ từ nhớ ra chuyện trước kia. Hắc kỳ lân không dễ thuần phục, ta lại muốn mau chóng leo lên đế vị, cho nên mới… mới đi đường tắt.”

Cái gọi là đường tắt cính là lợi dụng nàng chứ gì! Nàng từ tốn *ồ* một tiếng rồi hỏi: “Vậy tôn giả bắt đầu lấy lại trí nhớ từ bao giờ thế?”

Y cúi đầu im lặng một lúc mới đáp: “Trên núi Vạn Tượng, lúc Diệp Chấn Y kéo Tàng Thần tiễn.”

Vậy rốt cuộc trong cơ thể y lúc này là ai chi phối đây? Hẳn Diệp Chấn Y đã biến mất từ khoảnh khắc hộ pháp thức tỉnh rồi, nghĩ như vậy nàng bèn thấy buồn buồn, nếu là kẻ đa nhân cách dùng chung thân xác thì không nói, bây giờ ngay đến xác cũng đã đổi, hoàn toàn biến thành một người khác.

Nàng không nén nổi thở dài, gật đầu nói: “Chúng ta vốn đến từ Yêu giới, những chuyện này nghe cũng không lạ gì. A Chuẩn đã kể ta nghe chuyện lúc trước ở Phạn Hành rồi, qua từng câu chữ có thể thấy chàng rất kính nể tôn giả. Ta nghĩ nếu đã là cố nhân thì ắt tôn giả sẽ không làm khó chàng. Minh Huyền trước kia là người phàm, tất nhiên không thể thấu triệt ý nghĩa của đời người, bây giờ tôn giả đã quay về, mọi thứ cũng sẽ phát triển theo hướng tốt hơn.”

Y nghe vậy bèn cười khẽ, “Nàng thật sự nghĩ thế ư?”

Nàng biết đâu dễ bình yên, nhưng vẫn cố gắng hòa hoãn tình thế, cố gắng trấn an y: “Tôn giả à, ta đã nghe chuyện về ngài rồi, thật sự lấy làm tiếc cho những việc ngài đã trải qua.”

Y vô cùng bình tĩnh hỏi “Sau đó thì sao?”

“Tôn giả có thể thử đi tìm nàng ấy, nếu vì bây giờ bận rộn công vụ không có thời gian thì chúng ta sẵn lòng giúp ngài.” Nàng cười gượng, “Dù gì người ở lầu Phi Lai cũng rất rảnh, tìm chuyện gì đó làm cũng tốt. Chỉ tiếc giờ Cù Như ra nông nỗi này, nếu không dù là trên trời hay dưới đất, con bé luôn có thể tìm được người mình muốn tìm.”

Y kiên nhẫn lắng nghe những lời lẽ sáo rỗng này, Vô Phương nói gì y cũng chỉ gật gù. Sắc trời bên ngoài nhuộm lấy mặt nàng, mọi thần thái và cử chỉ của nàng, càng nhìn càng giống ‘nàng ấy’.

“Không cần phiền toái vậy, ta đã tìm được rồi.” Y đi đến trước mặt nàng, trong mắt chan chứa tình nồng, “Trước đây ta dùng toàn bộ công đức để đổi lấy cơ hội cho nàng ấy chuyển thế, nàng ấy cũng như nàng, sinh ra ở thành Thạch Tác. Về sau dân trong thành bị tàn sát chẳng còn lại ai, nàng ấy chết oan, oán khí ngưng kết nên mới có nàng… Bởi thế nàng chính là nàng ấy, mà nàng ấy cũng chính là nàng, nàng bảo ta tìm gì nữa đây? Chẳng phải nàng đang đứng ngay trước mặt ta sao?”

Lần này tới lượt Vô Phương sững sờ, nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có liên quan gì đến cô tình nhân của hộ pháp, cùng lắm là vì nàng cũng là sát hung nên y mới yêu ai yêu cả đường đi thôi. Song lời y nói lại khiến nàng choáng váng, phải day huyệt thái dương cho đỡ, nàng xuất hiện trên cõi đời này vô cùng bất chợt, sát hung không có kiếp trước cũng chẳng có kiếp sau. Hoa Dữ trong miệng y được chuyển thế là vì y lấy công đức ra trao đổi, chết rồi thì hoặc đầu thai hoặc hồn phi phách tán, chứ có can hệ gì tới nàng đâu?

“Ngài cũng biết thành Thạch Tác bị tàn sát, mọi người trong thành đều chết cả. Ta không phải do oán niệm từ một người mà là do oán niệm của cả thành chết oan tạo thành.” Nàng dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Ta xin phép được hỏi thẳng, tôn giả dùng công đức để đổi lấy duyên phận với nàng ấy ư?”

Y từ tốn lắc đầu, “Chỉ đổi lấy cơ hội cho nàng ấy đầu thai làm người.”

“Mấy kiếp? Sát hung vốn không có kiếp sau, hẳn tôn giả cũng biết.”

Y đáp: “Ba kiếp, thành Thạch Tác là kiếp cuối cùng của nàng ấy, nên ta mới không cách nào tìm thấy nàng ấy nữa.”

Vỏn vẹn ba đời đã tiêu hết công đức, đường đi của nàng ta cũng chấm hết. Tuy sự thật tàn nhẫn, nhưng nàng không thể không nói toạc ra: “Ngài không tìm được là vì nàng ấy đã không còn ở trong ba nghìn thế giới. Tôn giả là hộ pháp, có trí tuệ cao thâm, thật ra trong lòng ngài cũng rõ mà, chẳng qua vì không muốn tiếp nhận nên mới cố ý tìm nơi gửi gắm mà thôi. Quả thật ta và nàng ấy đều là sát hung, nhưng ta không phải là nàng ấy, không thể vì chút xíu liên quan này mà tôn giả hiểu lầm được, như thế không công bằng cho cả ta lẫn nàng ấy.”

Y kinh ngạc lặng đi một lúc, “Nàng ấy vừa đi nàng liền xuất hiện, ta không nói sai chứ?”

Thế thì sao? Vô Phương đáp ngay: “”Phải, nhưng cũng không thể vì thế mà xác định ta có liên quan đến nàng ấy được.”

Y nhìn nàng, vẻ mỉa mai trong nụ cười lan đến cả khóe mắt, “Có lẽ nàng không biết, nhưng hình thành sát hung không dễ như vậy, cần phải có thiên thời địa lợi và ý niệm mạnh mẽ phụ trợ. Một tòa thành biên thùy nho nhỏ, càng không phải khu vực cực hung, sao có thể vô duyên vô cớ sinh ra nàng được?” Y tiến lại gần, hai mắt rực sáng, “Vì có nàng ấy dẫn dắt mà nàng mới được hình thành, nàng còn cố phủi sạch sao?”

Vô Phương cau mày lùi về sau hai bước, “Ta có thể hiểu được tâm trạng của tôn giả, ta làm thế nào hình thành không quan trọng, quan trọng là ta không hề có ấn tượng gì về tôn giả cả. Cứ coi như vì nàng ấy mà ta đến, thì giờ nàng ấy cũng đã đi rồi, ta có cuộc đời của riêng ta. Ta đã gả cho Bạch Chuẩn, vợ chồng chúng ta rất hòa hợp, xin tôn giả đừng xáo trộn cuộc sống của ta. Ngài cứ sắm vai Minh Huyền thật tốt đi, tạo nên một thịnh thế chưa từng có mới không uổng công trời cao cho ngài cơ hội góp nhặt lại công đức.”

Một hộ pháp chịu phạt niết bàn, vào phàm trần trui rèn lần nữa, sáu kiếp trước có thể là thư sinh, là thợ, là tăng nhân… song kiếp cuối cùng lại là đế vương, còn có kỳ lân phụ tá, rõ ràng là bên trên cố ý mở đường để y có thể quay về vị trí cũ. Có quan hệ rộng tốt thật, lúc ngươi gặp rủi ro sẽ đỡ đần được chút ít. Tiếc rằng dường như tâm tư của vị hộ pháp này không đặt ở chuyện quy vị, có lẽ vì tình yêu ngày trước quá sâu đậm, sâu tới nỗi đã qua mấy nghìn năm mà vẫn chẳng thể từ bỏ.

Đối với y, nàng không mảy may lộ vẻ xúc động, trong lòng nàng đã có người khác, nên ánh mắt nhìn y chỉ ngập tràn thương hại chứ không có tình yêu.

Tay nắm chặt tràng hạt, hộ pháp nheo mắt nhìn nàng, nàng đứng trước cửa sổ, gió thổi qua song cửa khiến tóc mai phất phơ, ngược sáng càng khiến bóng nàng kéo dài hơn, làm y nhớ về tình cảnh chia lìa với Hoa Dữ đêm đó.

Trăng treo cao nơi lưng chừng trời, phía sau là biển lửa vô tận, ngọn lửa bốc cao rất cao, phát ra tiếng *phần phật* như cờ xí khua khoắng trong gió. Hoa Dữ nhìn xoáy sâu vào y, nói kiếp này không hối hận vì đã gặp y rồi xoay đầu nhảy vào biển lửa. Y gào tên nàng ấy đến khàn giọng, giằng ra khỏi sự kềm cặp tả hữu hộ pháp, loạng choạng đuổi đến trước biển lửa. Nhưng biển lửa quá sâu, chẳng tìm thấy bóng dáng nàng ấy đâu, nỗi đau đớn khuôn nguôi cùng vô vọng dai dẳng suốt mấy nghìn năm đã kết thành vết sẹo cực lớn, hễ đụng tới là vẫn máu tươi đầm đìa chẳng dám nhìn thẳng.

Trong giao ước với Phật tổ trước kia từng có quy định, y và nàng ấy không bao giờ có lại duyên phận nữa, nàng ấy chuyển thế ba lần, y đều không thể gặp. Bây giờ ba kiếp đã qua, y biết nàng biến mất rồi, nhưng cùng lúc đó trong tòa thành nhỏ kia lại sinh ra một Diễm Vô Phương. Y tự nhận định Vô Phương chính là người mình muốn tìm, bất kể nàng có đồng ý hay không thì quyết tâm của y vẫn chẳng hề lay động.

“Cho dù nàng thật sự là Hoa Dữ, nàng cũng không đồng ý ở cùng ta, là như vậy ư?” Vóc dáng y khá cao, vì để nhìn thẳng vào mắt nàng mà hơi hạ người xuống, giọng đầy khẩn khoản, “Vậy nếu ta không xem nàng là nàng ấy thì còn có cơ hội không?”

Y đứng ngay trước mặt nàng, gần tới nỗi nàng có thể nhìn thấy pháp luân* trong mắt y. Tuy nhiên khuôn mặt này lại không phải là khuôn mặt nàng yêu. Lệnh chủ lúc trước cứ giấu đầu lòi đuôi, dù mọi ấn tượng về chàng chỉ là bộ áo choàng đen thì nàng vẫn yêu chàng. Mà hộ pháp lúc này lại có ngũ quan huyền diệu, dung mạo khác xa hộ pháp ở bộ hộ pháp của Mạn Đà La Hải, có vẻ ác sát của hung thần nhưng cũng rất dịu dàng. Hộ pháp Khu Mật chính là như thế, rất đẹp, đẹp không thua gì lệnh chủ. Nhưng với nàng nhan sắc chỉ là thứ viển vông, nàng không có thứ tình cảm như nữ sát hung tên Hoa Dữ kia dành cho y, không hảo cảm nổi với gương mặt này, thậm chí còn bài xích nữa là đằng khác.

(*Pháp luân.)



Nhưng không thể nói thẳng rồi chọc giận y, nàng chỉ đành uyển chuyển bày tỏ thái độ, “Ta đã gả cho Bạch Chuẩn, tình cảm trước kia của Hoa Dữ dành cho ngài sâu sắc thế nào thì ta cũng dành cho Bạch Chuẩn tình cảm sâu sắc như vậy. Ta chỉ có một trái tim và đã giao nó cho Bạch Chuẩn rồi, không thể lấy lại giao cho ai khác cả. Ý tốt của tôn giả ta đã biết, nhưng ai cũng có nhân duyên của riêng mình, nhân duyên của tôn giả không ở chỗ ta, bất kể ta có phải là Hoa Dữ hay không, ta thật sự chẳng thể tiếp nhận tấm lòng của tôn giả, xin tôn giả thứ lỗi.”

Thứ lỗi ư? Đúng là một yêu cầu khó. Sắc mặt y dần thay đổi, như mây mù tích điện đang kéo tới bao phủ mặt biển không gợn sóng, tuy bình tĩnh nhưng lại như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào. Y đứng thẳng lưng đầy vẻ cao ngạo, như đang nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, hơi cụp mi nói: “Vở kịch ba người đúng vẫn là một trò cười. Ta tìm nàng những mấy nghìn năm, cuối cùng lại có kết cục thế này… Nếu muốn bỏ ta thì ngày trước việc gì phải khiêu khích ta. Kéo ta từ thần tọa xuống vũng bùn vui lắm sao? Sát hung quả đúng là sát hung, lạnh lùng tuyệt tình như vậy. Ta cứ tưởng hôm nay đến gặp nàng, ít nhất nàng sẽ thấy tò mò về quá khứ đã quên, đáng tiếc nàng chẳng hề.” Y lưu luyến nhìn nàng, vẻ thiết tha qua đi liền bị thay bằng sự cô quạnh cùng cực, “Ta phải làm gì với nàng đây, một kẻ bội tình bội nghĩa quả thật không đáng để ta lưu luyến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play