“An Ca đại nhân, Diêm Vương cho gọi.”

Minh Thù nhìn về phía tiểu quỷ truyền lời, toàn thân tiểu quỷ run lên không dám nhìn Minh Thù, không nhìn thấy, không nhìn thấy…

Từ khi Minh Thù thả Linh Yển từ mười chín tầng địa ngục ra, Diêm Vương liền làm một cuộc giao dịch ngầm với Linh Yển, bây giờ mới cho gọi cô.

Coi trẫm là cái gì?

“Không đi.”

Khuôn mặt tiểu quỷ đáng thương: “An Ca đại nhân, ngài đừng làm khó dễ tôi mà.”

“Ngươi cứ nói ta không rảnh.”

Trẫm còn chưa ăn đồ ăn vặt, chưa kéo giá trị thù hận, chưa xử lý văn kiện, làm gì có thời giờ đến xem giao dịch ngầm của các ngươi.

Thân phận hiện giờ của Minh Thù có quyền hạn rất lớn ở địa phủ, tiểu quỷ không làm gì được cô, chỉ có thể quay về hỏi ý kiến của Diêm Vương.

Cuối cùng Diêm Vương đích thân tới cùng với Linh Yển.

“An Ca.” Diêm Vương khoanh tay tiến đến, nhìn qua đoán chừng khoảng sáu mươi tuổi, gương mặt đầy nếp nhăn, thần thái nghiêm túc:

“Bây giờ ngươi thực sự là càng ngày càng không tuân theo sự quản giáo nữa rồi.”

Minh Thù vừa ăn vặt, vừa đưa tay đóng dấu vào văn kiện: “Cho nên Diêm Vương ông muốn quản giáo ta sao?”

Diêm Vương: “…”

Gần đây An Ca trở nên kỳ lạ, hoàn toàn khác so với An Ca trước kia, tất cả mọi người đều nghi ngờ có phải bị người ta đánh tráo rồi hay không.

Diêm Vương quan sát An Ca mấy cái, đằng hắng một tiếng: “Ta muốn nói chuyện chính sự với ngươi, ngươi lại đây một chút.”

Minh Thù vớ đại cái gì đó đè lên xấp giấy đang đóng dấu, bưng mớ đồ ăn vặt của mình ung dung đi tới: “Ta bận bịu nhiều việc, việc lớn thì khỏi đi, việc nhỏ thì ta không quản.”

Linh Yển liếc nhìn cô, thần thái có chút âm trầm, lộ ra vài phần cao ngạo và khinh thường trong con ngươi.

Minh Thù không chớp mắt nhìn đồ ăn vặt muôn năm của mình.

Linh Yển: “…”  Lão tử mất nửa ngày để tạo hình, ít ra cô cũng phải nhìn ta một cái chứ.

“Ngươi và Linh Yển đến Tây Bắc xem qua một chuyến.” Diêm Vương đi thẳng vào vấn đề.

“Tây Bắc?” Minh Thù nhìn về phía Linh Yển:

“Nơi đó ao tù nước đọng, đến đó làm gì, muốn âm thầm xử lý hắn sao?”

Linh Yển nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa nhịn không được phát giận, cô muốn bí mật xử lý lão tử đến mức nào!

“Đi đi rồi ngươi sẽ biết.” Hiển nhiên Diêm Vương không muốn tiết lộ quá nhiều:

“Đến lúc đó Linh Yển sẽ nói ngươi biết phải làm gì, hai người các ngươi xuất phát ngay bây giờ đi.”

Minh Thù bất động: “Ngài không nói nguyên nhân thì ta sẽ không đi.”

Đến một nơi rừng thiêng nước độc như vậy với một kẻ thần kinh, lỡ một phút hắn bốc đồng ra tay giết mình thì nên trách mình ngu hay trách hắn điên đây?

Vì đồ ăn vặt phải bảo toàn mạng sống quý giá.

[…] Liên quan gì đến đồ ăn vặt chứ!

Diêm Vương sầm mặt: “An Ca, đây là mệnh lệnh.”

“Ồ, ta lập tức từ chức, ngài bớt chút thời gian phê chuẩn cho.” Minh Thù mỉm cười.

Diêm Vương: “…”

Ông ta nhìn về phía Linh Yển, người đứng sau trầm mặt lại, tựa như mưa rền gió dữ đi tới, bầu không khí ngột ngạt di chuyển giữa không gian.

Dưới đáy mắt Linh Yển lộ ý cười nhạt: “Ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

“Xin bắt đầu phần biểu diễn của ngươi.” Minh Thù ôm đồ ăn vặt, vắt chân chuẩn bị nghe ngọn ngành.

Linh Yển hít sâu một hơi, không muốn so đo tính toán với cô: “Có biết vì sao ta rời khỏi địa phủ không?”

“Ta cũng đâu phải con rận trên người ngươi, sao ta biết được vì sao ngươi rời khỏi địa phủ.”

“Ngươi nói gì?” Trên người ai có rận cơ?

Minh Thù không hề sợ hãi mỉm cười: “Lỗ tai ngươi có vấn đề à? Bác sĩ đang xếp hàng chờ đầu thai ở địa phủ của chúng ta chắc là không ít, ta chọn một người đến xem bệnh cho ngươi nhé? Không thu phí xem bệnh của ngươi.”

“Ngươi lặp lại lần nữa!” Hôm nay nhất định lão tử phải đánh chết tên bệnh hoạn này!

Mắt thấy hai người đối chọi gay gắt, Diêm Vương vội lên tiếng ngăn cản hai người: “Để ta nói.”

Nếu để Linh Yển nói, chắc chưa nói xong chuyện, cả hai đã bay vào đánh nhau rồi.

“Linh Yển rời khỏi địa phủ là bởi vì hắn phát hiện đồ của hắn bị người khác động vào.” Diêm Vương nói ngắn gọn:

“Lúc đầu ta không thể thả hắn khỏi địa phủ nhưng những tên quỷ ta phái đi đều không tìm ra được là ai đã động vào đồ của hắn, lúc này ta mới đồng ý để Linh Yển tự mình đi tìm. Bây giờ thân thể Linh Yển đã đến cực hạn, nếu như không khôi phục đồ lại như cũ, có thể nhân gian và địa phủ đều sẽ xảy ra chuyện.”

Kỳ thực Diêm Vương nói rất chung chung, chỉ khiến Minh Thù hiểu được đại khái.

Chính là chiến tranh thế giới lần thứ ba sắp bắt đầu.

“Vậy các người tìm được thứ đó rồi?”

Diêm Vương không nói rõ, chỉ nói: “Bây giờ các ngươi đến Tây Bắc, làm theo lời của Linh Yển là được. An Ca… an nguy của địa phủ và nhân gian ta giao trong tay ngươi, đừng khiến ta thất vọng.”

An nguy của địa phủ và nhân gian… Chơi lớn như vậy trẫm có hơi sợ.

Minh Thù ăn mấy miếng đồ ăn vặt để an ủi tinh thần, ánh mắt linh động xoay chuyển: “Hay là Diêm Vương phái trăm vạn hùng binh cho ta, ta dẫn binh đi nghiền nát đám tiểu quỷ quấy phá kia?”

Diêm Vương: “…”

Ngươi xem địa phủ là nơi nào, lấy đâu ra trăm vạn hùng binh.

Bình tĩnh.

Ta là Diêm Vương, không thể mất mặt trước mặt thuộc hạ.

“An Ca, trước đây ngươi không như thế.”

“Trước kia ta kiểu nào?”

Minh Thù nghiêng đầu hỏi lại, dường như rất tò mò trước kia mình thuộc kiểu gì.

“An Ca trước kia sẽ không nghi ngờ quyết định của ta, cũng sẽ không xem thường trưởng bối, ngươi là An Ca thật sao?” Giọng điệu của Diêm Vương nghiêm trang.

Linh Yển cũng dõi mắt nhìn theo, đáy mắt mơ hồ có ánh sáng chuyển động.

“Ta có phải An Ca hay không, ngài vẫn chưa rõ sao?” Minh Thù cười, âm thanh nhẹ nhàng chầm chậm:

“Quan lớn của địa phủ là thứ có thể tùy tiện giả mạo sao?”

Diêm Vương: “…” Chính là vì biết nha đầu ngươi là thật thì mới cảm thấy kỳ lạ.

Diêm Vương phất tay áo: “Hiện giờ ta mặc kệ ngươi chơi trò gì, An Ca, xuất phát ngay bây giờ cho ta!”

Tức chết ông ta.

Trước kia An Ca nghe lời biết bao, bảo đi đông thì không dám đi tây, bảo đánh quỷ nhỏ thì không dám đánh quỷ lớn, còn giờ thì chơi trò gì đây, không biết học được mấy cái thói hư tật xấu đó từ đâu ra.

Sau này… không, từ nay về sau, không bao giờ cho phép cô ta lên nhân gian nữa.

Quỷ của địa phủ không có chuyện gì cũng không cho đến nhân gian!

Diêm Vương tức đến mức lập tức ban hành quy định này, toàn dân của địa phủ oán thán kêu rên, hoàn toàn không biết vì sao lại ban hành quy định này.



Tây Bắc.

Môi trường của Tây Bắc ác liệt, kinh tế ở đây đang phát triển nhưng cũng không khá khẩm mấy. Mấy năm trước có thể nói là thâm sơn cùng cốc, mấy năm gần đây phát triển mạnh mới được coi là khá hơn chút.

Nhưng ở đây ít người, Minh Thù nói rừng thiêng nước độc cũng không có gì sai.

Ít người có nghĩa là ít đồ ăn.

Ít đồ ăn có nghĩa là Minh Thù đói bụng.

Minh Thù đói có nghĩa là dễ nóng nảy, rất tệ, nhìn ai cũng muốn chửi.

“Nhìn cái gì, chưa thấy ta xinh đẹp như vậy bao giờ ư, lại sắp thành quỷ chết đói rồi?” Minh Thù cười híp mắt nhìn những cô hồn dã quỷ bay ngang qua cô.

Cô hồn dã quỷ hiểu biết nông cạn, không biết đến An Ca đại danh ngút trời của địa phủ. Vì vậy thấy nụ cười của Minh Thù đẹp, còn lăng xăng gật đầu, ngu ngốc nói: “Đẹp.”

Linh Yển từ đằng xa đi tới, hắn vừa phất tay áo, cô hồn dã quỷ đã bị văng ra thật xa.

“Cười vui vẻ với hắn như vậy, chi bằng mau chóng lên đường.” Cười con khỉ, cô hồn dã quỷ có gì hay mà cười, thần kinh.

Thật tức quá.

Tuy nhiên hắn cũng chẳng biết mình đang tức cái gì.

“Không muốn.” Minh Thù từ chối: “Ta đói.”

“Quanh đây có âm khí…”

“Ta muốn ăn thứ gì đó!” Minh Thù nhìn chằm chằm hắn: “Ăn đồ ăn vặt, ăn chân giò, đùi gà.”

Nhớ món chân giò của đầu bếp quá.

Linh Yển: “…”

Mẹ chứ, rừng thiêng nước độc như này, lão tử đi đâu tìm chân giò với cả đùi gà cho ngươi?

Người có xem bản thân là quỷ giác ngộ hay không, ăn chân giò với đùi gà cái gì chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play